“Cọc cọc cọc...” Con ngựa cái nhỏ bước nhỏ tao nhã, chở vương phi, chạy bước nhỏ tới. Nó phát ra tiếng phì phì trong mũi, nhẹ nhàng cọ mặt Hứa Thất An. Người sau không ngừng vuốt ve cổ nó, trấn an nó. Vương phi thì cởi hành lý treo ở trên lưng ngựa, lấy ra một cái áo bào xanh đưa cho Hứa Thất An, sau đó, nàng liếc tiểu phụ nhân một cái, hơi do dự, mang áo bông của mình cũng lấy ra. “Mặc vào đi, nhiễm phong hàn, cứu người cũng cứu vô ích.” Cuối...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.