"Hứa đại nhân, chúng ta đi đâu?" Mẫn Sơn hỏi.
"Đuổi bắt phạm nhân!" Rời khỏi phòng nghị sự, Hứa Thất An không chút do dự, nói thẳng luôn.
Dương Phong và các đồng la kinh ngạc nhìn Hứa Thất An. Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong trong lòng hơi tự đắc, vụ quặng tiêu thạch lẫn án tiểu kỳ quan hai người đều có tham dự, nên biết nhiều hơn mọi người.
Nếu Lý Ngọc Xuân ở chỗ này, đại khái sẽ tìm hiểu ra được, nhưng ông đã đi Ty Thiên Giám mời Chử Thải Vi rồi.
"Sao lão đại vẫn chưa về, mời người muốn mời cho tới trưa luôn à?" Hứa Thất An cau mày: "Hay là gặp phải phiền toái gì rồi?"
Rời khỏi Hình bộ, vừa cưỡi lên ngựa, liền trông thấy hai kị binh nhanh chóng chạy tới, đúng là Lý Ngọc Xuân và Chử Thải Vi.
Lý Ngọc Xuân giải thích: "Thải Vi cô nương không có ở Ty Thiên Giám, mà đã tiến cung, ta phải đợi ở cửa hoàng thành khá lâu mới đợi được cô nương đi ra. . . ."
Lại tới chỗ trưởng công chúa ăn ké rồi, đúng là đồ tham ăn. . . . Sau này thế nào cũng cho nàng ăn gậy của lão Tôn. . . . Hứa Thất An cười ấm áp: "Thải Vi cô nương, nhiều ngày không gặp, càng đẹp ra nha."
Gương mặt trứng ngỗng mịn màng của Chử Thải Vi nở nụ cười ngọt ngào, đang định nói gì đó, nhưng chợt nhớ ra thân phận của mình, xung quanh lại có Đả Canh Nhân đang vây xem, liền nghiêm mặt, "Ừ" một tiếng.
Chuyện gấp như lửa, Hứa Thất An nói ngắn gọn: "Mẫn ngân la, ngươi cầm kim bài của ta tới cửa đông hoàng thành, bắt Chu Xích Hùng Chu Bách hộ.
"Những người khác theo ta đi Chu phủ bắt người."
Bởi vì không biết hôm nay Chu Bách hộ có trực hay không, nên mới chia binh làm hai đường.
Hứa Thất An sắp xếp như thế là có lý. Hoàng thành là nơi dưới chân thiên tử, bình thường không thể phát sinh xung đột, không ai dám làm điều ấy, đồng dạng cũng không thể đơn giản nói bắt người là bắt người, muốn bắt phải có yêu bài mở đường.
Vì vậy đi một ngân la là được rồi.
Còn trực tiếp tới nhà Chu Bách hộ đuổi bắt, hắn ta rất có thể chó cùng rứt giậu, Hứa Thất An vừa thi triển xong Thiên Địa Nhất Đao Trảm, chiến lực đang bị giảm sút nghiêm trọng, cần có hai ngân la làm bạn.
. . . . .
Bên kia, Lữ Thanh đang báo cáo lại tình hình.
"Lưu công công, các vị đại nhân, nếu không ngoài sở liệu, đằng sau chuyện này rất có khả năng có yêu tộc nhúng tay."
Những lời này, làm quan viên trong sảnh biến sắc, Hình bộ Tôn Thượng Thư nhíu mày.
Một quan viên Hình bộ không tin lắm, hỏi: "Ngươi có căn cứ gì? "
"Mấy ngày trước, ty chức và Hứa đại nhân từng đi điều tra vụ án núi Đại Hoàng, huyện Thái Khang có yêu vật nuốt khôi hộ."
"Yêu vật nuốt khôi hộ?" Lưu công công nhíu mày.
"Đúng vậy. Từ hồi giữa năm, dòng sông dưới chân núi Đại Hoàng sơn xuất hiện một con yêu vật, đã nuốt chết mấy trăm khôi hộ ở địa phương. Ty chức và Hứa đại nhân cùng xử lý án này, ở núi Đại Hoàng phát hiện một quặng tiêu thạch đã bị khai thác sạch sẽ. . . . ."
Lữ Thanh kể lại án quặng tiêu thạch ở núi Đại Hoàng cho mọi người nghe.
Dù làm mất thời gian, nhưng chuyện này là rất cần thiết, vì nói không thể chỉ nói suông, các vị đại nhân đều lắng nghe vô cùng nghiêm túc, không hề thúc giục.
"Vì vậy vừa rồi trong lúc ty chức và Hứa đại nhân trao đổi, qua nhiều bước phân tích, mới phát hiện hỏa dược có lẽ không phải tới từ Công bộ, mà là liên quan tới quặng tiêu thạch ở núi Đại Hoàng." Lữ Thanh nói.
Quan viên Hình bộ và phủ nha đều sắc mặt nghiêm túc, án này lại dính đến yêu tộc, Cửu Châu yêu tộc có hai đại trận doanh: hướng tây bắc có Yêu Gia Bộ, Nam Cương có Vạn Yêu Quốc.
Nam Cương Vạn Yêu Quốc đã gần như bị diệt vong, chút dư nghiệt còn lại chỉ cố lay lắt kéo dài hơi tàn.
Yêu tộc ở tây bắc và Yêu Gia Bộ phương bắc kết thành liên minh, cùng chống lại Đại Phụng và các nước Tây Vực.
Kẻ đứng sau lưng vụ quặng tiêu thạch, là thế lực yêu tộc nào?
Lưu công công nhìn Trần Phủ Doãn, Trần phủ doãn "A" một tiếng, xác nhận: "Đúng là có việc này, phủ nha cũng mới thụ lí án này mấy hôm trước, người chịu trách nhiệm xử lý lúc đó, chính là Lữ Bộ đầu."
Lưu công công thần sắc tối tăm phiền muộn: "Nếu phát hiện được sớm vụ quặng tiêu thạch, thì án Tang Bạc có lẽ đã không xảy ra. Yêu vật đã xuất hiện từ giữa năm, sao lại giấu nhẹm đến bây giờ?"
Lữ Thanh vừa muốn lên án Thái Khang Huyện lệnh không làm tròn trách nhiệm, coi thường tính mạng khôi hộ, thì đã bị Trần Phủ Doãn đưa mắt ngăn lại.
Lão Trần thở dài: "Yêu vật thực lực cường đại, Thái Khang Huyện lệnh cũng khó xử."
Lưu công công hừ lạnh: "Chúng ta sẽ báo đúng sự việc bẩm báo bệ hạ."
Tôn Thượng Thư mở miệng, quét mắt qua Lữ Thanh: "Hứa Thất An đi làm gì?"
Có vẻ ông ta đã nhìn ra Lữ Thanh đang giở trò kéo dài thời gian, nên đi thẳng vào vấn đề, không để cho nàng lấp liếm nữa.
Lưu công công nghe vậy, trầm ngâm nói: "Dù cho yêu tộc có hỏa dược, thì làm cách nào qua mắt được Đại Phụng cấm quân, thủ thành thị vệ, lén đưa hỏa dược vào Tang Bạc?"
"Cái này dính tới một vụ án khác." Lữ Thanh trả lời.
"Vụ án khác?" Mọi người giật mình, án Tang Bạc nổ tung, lại liên lụy tới nhiều chuyện như vậy?
Lữ Thanh nói: "Một ngày trước hôm bệ hạ tế tổ, Kim Ngô Vệ tiểu kỳ quan Lưu Hán vô cớ chết trong nhà, cũng là do ta và Hứa đại nhân xử lý, lúc ấy, Hứa đại nhân đã đoán hắn là bị người diệt khẩu, chỉ vì án này và án quặng tiêu thạch không có gì ăn nhập với nhau, nên chúng ta không ngờ chuyện liên hệ chúng lại với nhau."
Kim Ngô Vệ tiểu kỳ quan bị diệt khẩu. . . . Hỏa dược được lén đưa vào Tang Bạc. . . . Người ngồi đây đều là người thông minh, nghe cái hiểu ngay.
"Vậy vừa rồi họ Hứa. . ." Quan viên Hình bộ và một số quan viên phủ nha đứng bật dậy.
"Vừa rồi, Hứa đại nhân nhớ tới việc này, bỗng nhiên hiểu thông suốt nên mới vội vàng rời khỏi." Lữ Thanh nói.
Tôn Thượng Thư trầm giọng nói: "Hạ lệnh bắt Bách hộ Kim Ngô Vệ, đi nhanh!"
'Rào' một cái. . . . Tất cả mọi người đứng lên, chạy ra khỏi phòng nghị sự, đụng ngã ghế cũng mặc kệ.
Bản án phân tích đến được bước này, đã vô cùng rõ ràng, bắt được gian tế Kim Ngô Vệ, chính là lập được công đầu.
Lữ Thanh chậm rãi thở ra một hơi, ta đã tận lực rồi.
Nếu chỉ là cạnh tranh công bằng, Lữ Thanh đã không giúp Hứa Thất An như vậy. Chỉ vì hắn đang ở trong tình cảnh xấu, chỉ có án này là hy vọng duy nhất để hắn lấy công chuộc tội.
Lữ Thanh cảm thấy xuất phát từ tình bằng hữu, giúp được thì nên giúp.
Nàng cùng đồng liêu phủ nha rời khỏi phòng nghị sự.
Trong phòng nghị sự chỉ còn Lưu công công và hai hoạn quan tùy thân, Tôn Thượng Thư, và Trần Phủ Doãn.
Lưu công công vươn tay, tiểu hoạn quan lập tức thổi khô mực, đưa tập giấy vào trong tay ông ta.
Lưu công công cẩn thận đọc kĩ, phần đầu là Hình bộ và phủ nha thảo luận tình tiết vụ án, lấy tranh luận làm chủ, khá là khô khan.
Tới khi Hứa Thất An gia nhập, tình tiết vụ án mới bắt đầu dần được phân tích rõ ràng, chỉ trong vòng một nén nhang đã tập trung được người hiềm nghi.
Tiến độ phân tích án nhanh đến mức làm Lưu công công giật mình, chứ theo quá trình phá án bình thường, muốn kết nối án quặng tiêu thạch ở núi Đại Hoàng và án tiểu kỳ quan lại với nhau, e là phải mất hai ba ngày.
Như thế xem ra, bệ hạ mệnh cho Hứa Thất An này đảm nhiệm Đả Canh Nhân nha môn quan chủ sự, là có thâm ý đó a. . . . Lưu công công bừng tỉnh đại ngộ.
"Tiểu Vân tử, từ hôm nay ngươi lưu lại Đả Canh Nhân nha môn, chịu trách nhiệm đốc thúc bọn họ phá án, kịp thời truyền tin tức cho ta."
Lưu công công nói.
"Vâng!" Tiểu hoạn quan ghi chép lĩnh mệnh.
. . . . .
Chu phủ, cánh cửa lớn màu đen đóng chặt.
Tống Đình Phong dưới sự ra hiệu của Hứa Thất An, bước lên bậc thang đi tới trước cửa, gõ cửa.
"Mở cửa! Đả Canh Nhân phá án."
Trong cửa vọng ra thanh âm già nua: "Bách hộ lão gia sinh bệnh, không tiếp khách, trở về đi."
Tống Đình Phong lại gõ cửa, bên trong giả chết, không trả lời nữa.
Giở trò hả?
Tống Đình Phong cười khẩy, đạp một cước vào cửa, “rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ bung ra, gỗ vụn văng loạn xạ.
Một lão đầu mặc áo xanh lo sợ núp ở phía xa, sợ hãi nhìn vào đám khách không mời mà đến.
"Lưu lại hai người giữ cửa, những người khác và Lý ngân la, Dương ngân la đi vào." Hứa Thất An vung tay, lệnh cho đám đồng la lên trước, mình và Chử Thải Vi đi sau.
"Ngươi là quan chủ sự, sao ngươi không đi đầu?" Chử Thải Vi nghiêng đầu, liếc hắn một cái.
"Trận chiến Sơn Hải Quan, ngươi có thấy bệ hạ xông lên chiến đấu anh dũng không?" Hứa Thất An liếc trả.
Chử Thải Vi á khẩu không trả lời được, biết là hắn đang ngụy biện, nhưng cái đầu lại không đủ thông minh nghĩ ra lý lẽ phản bác hắn.
"Vốn định tặng ngươi một viên Đại Lực Hoàn, vậy thì thôi." Nàng nghiêm mặt.
"Đại Lực Hoàn?"
"Để bổ sung lại cơ thể cho ngươi, đang bị thiếu hụt khí huyết thế kia." Chử Thải Vi nói.
Thân là Phong Thủy sư trong hệ thống thuật sĩ, lúc nàng trị bệnh cứu người, Hứa Thất An còn đang ở trong sân lột tạ đá đó.
Chỉ nhìn khí sắc của Hứa Thất An là biết hiện giờ hắn đang bị thiếu hụt nặng.
"Cho ta một viên, buổi tối mời ngươi ăn cơm." Hứa Thất An lấy chân đá nàng một cái.
Chử Thải Vi chịu không nổi lùi lại mấy bước, móc túi da nhỏ ra một bình sứ ném qua: "Đủ cho ngươi dùng một đoạn thời gian."
Chử Thải Vi sảng khoái phóng khoáng, Hứa Thất An chính là thích loại nữ hài có cốt khí như vậy, thò tay ra chộp, nghiêng bình, đổ ra một viên thuốc màu nâu, bỏ vào miệng nhai.
Viên thuốc có mùi là lạ, nhai nhai mấy cái, xộc lên một vị cay nồng.
Hứa Thất An bèn nuốc xuống luôn, mấy giây sau, cảm giác trong dạ dày ấm hẳn, vô cùng thoải mái, cảm giác thoát lực khôi phục không ít.
"Nói trước, đây là nhược điểm tuyệt học của ta, chứ không phải ta là Nguyễn tiểu nhị đâu."
"Nguyễn tiểu nhị là cái gì?"
"Chả phải cái gì tốt."
Vừa đi vừa nói chuyện, đi tới nội viện.
Lý Ngọc Xuân và Dương Phong chào đón, lắc đầu: "Không tìm thấy người."
Dương Phong bổ sung: "Đồ đáng giá trong phủ đều được dọn đi rồi."
Tống Đình Phong túm lão gác cổng tới, gác dao găm lên cổ lão, quát: "Chu Xích Hùng đâu?"
"Bách hộ lão gia. . . . Hắn, hắn đưa phu nhân và các thiếu gia tiểu thư ra ngoài thành thăm viếng."
"Vậy tại sao ngươi nói hắn sinh bệnh?"
"Bách hộ lão gia dặn như vậy. Tiểu nhân, tiểu nhân chỉ làm theo. . . ." Lão nhân gác cổng sợ hãi, hai chân run rẩy, không giống nói dối.
Hứa Thất An hỏi: "Đi hồi nào?"
"Ngay hôm Tế tổ đại điển chấm dứt. . . ." Người gác cổng nuốt nước bọt, giọng cầu khẩn: "Bách, Bách hộ lão gia đã phạm tội gì? Tiểu nhân không biết tình hình, không biết tình hình mà. . . ."
Hứa Thất An vẫy vẫy tay, ý bảo Tống Đình Phong thả lão ra.
Hắn tự dẫn người đi vào phòng lần nữa, kiểm tra từng phòng. Ngoài một ít đồ cổ, tranh chữ khá trân quý đã được mang đi, thì trong phủ vẫn còn bày biện hoàn hảo như cũ.
"Chu Bách hộ đã chạy thoát!" Lý Vũ Xuân trầm giọng nói.
"Bây giờ nói như vậy còn quá sớm." Hứa Thất An nhìn Chử Thải Vi.
Mỹ nhân mặt trứng ngỗng không ngờ ma xui quỷ khiến lại hiểu ý hắn, nhanh nhẹn nhảy lên nóc nhà, mở đôi mắt có thanh quang lưu chuyển, quét qua từng góc nhỏ của Chu phủ.
Nàng không phải tìm người, mà là tìm thứ gì đó khác. Trọng điểm là hoa viên và giếng đá.
Một lát sau, Chử Thải Vi nhảy xuống nóc nhà, lắc đầu: "Trong phủ không có giấu thi thể, gần đây cũng không có ai chết ở nơi này. . . . Ừ, cũng có khả năng bị thủ đoạn đặc thù che giấu. Các ngươi có thể đào sâu ba thước, vừa lục soát vừa tìm."
"Không cần." Hứa Thất An thở dài: "Chết cũng được, trốn cũng được, manh mối đứt hết rồi."
Có điều, tám phần là chạy trốn, bởi vì người trong phủ tận mắt nhìn thấy Chu Bách hộ mang theo gia quyến rời khỏi.
Dẫn người rời khỏi Chu phủ, Mẫn Sơn mang theo mấy đồng la chạy tới, không kịp ghìm ngựa, hô: "Từ sau ngày Tế tổ đại điển, Chu Bách hộ đã xin nghỉ dài hạn."
Thấy sắc mặt chúng đồng liêu phiền muộn, lòng Mẫn Sơn trầm xuống.
"Chạy thoát rồi." Dương Phong phun ra một hơi trọc khí.
. . . . .
Hứa Thất An vừa dẫn người rời khỏi, người của Hình bộ và phủ nha xông đến Chu phủ, nhìn thấy cửa lớn sụp, thì trong lòng lạnh toát.
Hỏi hạ nhân trong phủ, mới biết Đả Canh Nhân vừa mới tay không rời khỏi, Chu Bách hộ sớm đã chạy ra khỏi kinh thành.
Trong lòng người của hai nha môn phức tạp, không biết nên thấy may mắn hay nên tiếc hận.
. . . . .
Hoàng hôn!
Lưu công công kịp về hoàng cung trước khi cửa thành đóng cửa, xuống xe ngựa, thay y phục hàng ngày, đi tắm, đang uống trà trước khi ăn cơm.
Một tiểu hoạn quan vội vàng tiến vào, eo éo nói: "Nghĩa phụ, bệ hạ phái người đến mời."
Lưu công công day day mi tâm, tức giận nói: "Đã biết!"
Ông ta uống thêm một hớp, để nhi tử giúp thay quần áo, đổi lại áo mãng bào, vừa bước ra tới cửa, chợt nhớ tới một chuyện.
"Lấy hồ sơ ra mang theo, hồ sơ hôm nay chúng ta mang về ấy."
Tiểu hoạn quan trở về phòng đi lấy.
Một đường đi tới Tĩnh Tâm Điện, sau khi thông truyền, được dẫn vào điện, gặp Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào, râu dài bồng bềnh.
Nguyên Cảnh Đế không đả tọa, cũng không làm việc, ông ta đang cầm một quyển sách, nhưng suy nghĩ lại không nằm trong sách.
"Lưu Vinh, trẫm phái ngươi đi đốc thúc phá án, hết một ngày rồi, có thu hoạch gì không?" Nguyên Cảnh Đế ngữ khí bình thản.
Lưu công công thầm rùng mình. Lão ta đã hầu trong cung mấy chục năm, biết tính nết của Nguyên Cảnh Đế, càng ra vẻ bình thản như này, có nghĩa trong lòng càng thêm phiền muộn.
Hỏi về án là giả, bệ hạ đây là muốn phát giận.
Lưu công công hoảng sợ, sau đó lại thấy may mắn, tự nhủ may mà đã có chuẩn bị sẵn, may mà hôm nay thật là có thu hoạch.
"Bệ hạ, đây là những điều thu được từ vụ án hôm nay, nô tài đang muốn dâng cho ngài xem." Lưu công công moi từ tay áo ra một quyển tập mỏng.