Năm trăm cuộn. . . . tim thẩm thẩm đập vang thình thịch. Chủng loại lụa được ban thưởng rất là phong phú, đủ loại gấm mỏng lăng la tơ lụa, đường dệt kĩ càng tỉ mỉ, hoa văn đẹp đẽ, thẩm thẩm đã từng đi không ít tiệm lụa, con mắt cũng coi như sắc bén, mỗi cuộn lụa ở đây đều tốt hơn, đắt tiền hơn loại lụa đắt nhất trong những cửa hàng đó không biết bao nhiêu lần.
Mà lụa đẹp như vậy, đắt như vậy lại có tới năm trăm cuộn. . . . Thẩm thẩm thấy mình hạnh phúc đến choáng váng.
Hứa Linh Nguyệt không mạnh mẽ bằng mẫu thân, bao nhiêu đời nay, nữ nhân không ai không yêu thích thứ như quần áo.
Thừa lúc cha nương với tỷ tỷ không chú ý, Hứa Linh Âm tranh thủ ăn uống, cô bé vẫn còn là con nít.
"Ta đi hỗ trợ!" Hứa Nhị thúc ngồi không yên, đứng bật dậy, chạy nhanh ra ngoài.
Hứa Thất An đứng bên xe ngựa, đang nói với Tống Đình Phong, giải án Tang Bạc xong, đi Giáo Phường Ty chơi.
"Ai da, hai mươi bốn hoa khôi của Giáo Phường Ty, ta mới ngủ có Phù Hương à. Mai mốt phải bái phỏng từng người mới được." Giọng Hứa Thất An đầy chờ mong.
"Ngươi. . . ." Tống Đình Phong nhìn hắn với vẻ cổ quái: "Không phải ngươi thân với Phù Hương lắm à? Chuyện ngươi phải làm bây giờ là chuộc thân cho nàng ta mới phải."
"Ngươi. . ." Hứa Thất An trả lại hắn ánh mắt cổ quái không kém, không hiểu nổi sao cổ nhân khoái dùng đồ công cộng thế?
Ừ thì, địa vị của thiếp chỉ cao hơn nô tài một chút, có lẽ theo bọn họ, chuộc thân cho cô nương thanh lâu, đồng nghĩa nam nhân đã mua về một cô bạn gái không biết nói không biết ăn, chỉ hít không khí mà sống.
Hơn nữa hoa khôi còn không bị bay hơi.
Thê với thiếp là hai khái niệm khác nhau. Thiếp không thể nào so được với thê. . . . Nhưng trong mắt ta, chuộc thân cho cô nương thanh lâu, cũng giống như giúp một người xinh đẹp biết ăn diện vô cùng giàu có, nhưng cứ nói mình chỉ là người bán quần áo quèn mà thôi. . . . hay là do tam quan và tư tưởng khác nhau nhỉ.
Hứa Thất An lắc đầu, không muốn tiếp tục cái đề tài này.
"Nhị thúc, ngươi đừng chuyển những thứ này." Hứa Thất An thấy Hứa Nhị thúc đi ra thò tay vào định làm phụ, thì kêu to.
Nhị thúc nhìn qua, Hứa Thất An đưa tay kéo một cái rương nhỏ, đẩy qua: "Ngươi chuyển cái này."
Hứa Nhị thúc nhận lấy, cảm thấy rất nặng, mở ra nhìn qua. . . . Cái gì làm mù mắt chó của ta thế này?
Thẩm thẩm ở tiền sảnh nhìn đống lụa xinh đẹp đầy si mê, sờ bên này sờ bên kia, mặt không kềm được ý cười.
Hứa Linh Nguyệt đặt bàn tay nhỏ lên cuộn lụa, cảm nhận xúc cảm lớp vải mỏng manh trơn mịn, trái tim thiếu nữ đập thình thịch.
Bốp!
Thẩm thẩm đánh bay tay nàng ra, giọng không vui: "Đừng có đụng vào làm dơ."
Hứa Linh Nguyệt buồn bã: "Nương vui cái gì? Những vật này là bệ hạ ban cho đại ca, đâu phải đồ của người." =))
Một kích trí mạng!
Nụ cười của thẩm thẩm tắt dần, sau một lúc lâu, gương mặt xinh đẹp và đoan trang của bà nặn một nụ cười gượng gạo, "À thì… ta đối xử với Đại Lang cũng rất tốt, đúng không. . ."
Lời này, chính bà cũng còn thấy không thuyết phục.
Hứa Linh Nguyệt gật đầu: "Ừ, tốt lắm, đại ca là một món của nợ người phải nuôi."
"Nha đầu chết tiệt!" Thẩm thẩm xỉa một phát, đâm Hứa Linh Nguyệt lảo đảo.
Lúc này, hai nương nữ nhìn thấy Hứa Nhị thúc thất hồn lạc phách ôm một cái rương đi vào.
Thẩm thẩm xách váy ra đón, "Lão gia, trong tay người là cái gì?"
Cạch… rầm… Hứa Nhị thúc mở nắp rương ra, rồi lại đóng sập vào, nhìn chính thê: "Mù mắt chưa?"
"Mù rồi. . . ."
Thẩm thẩm từ khi còn là khuê nữ, cho tới bây giờ đã sinh ba đứa con, ba mươi sáu năm cuộc đời chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy, không, chưa bao giờ thấy nhiều hoàng kim như vậy.
Nhị thúc chưa bao giờ có được nhiều hoàng kim như vậy.
. . . . .
"Cổ họng khô hết cả, mệt cả một ngày, chưa được uống một ngụm trà ngon."
"Ninh Yến ngồi đi, thẩm thẩm pha cho ngươi."
. . . .
"Muốn ăn trứng chưng."
"Thẩm thẩm bảo nhà bếp làm cho ngươi."
. . . .
"Không có sữa bò hả?"
"Có có có, thẩm thẩm còn chút sữa tươi cuối cùng này."
Trên bàn cơm, Hứa Thất An ngồi ngang tàng, thẩm thẩm xưa nay kiêu ngạo đứng bên cạnh ân cần chăm sóc. Hứa Thất An muốn ăn trứng chưng, thẩm thẩm liền sai người làm cho hắn. Hứa Thất An muốn uống trà, thẩm thẩm liền pha cho hắn. Hứa Thất An muốn uống sữa, thẩm thẩm liền đưa cho hắn uống. . . . Nỗ lực đền bù tình cảm đã thủng lỗ chỗ giữa hai thẩm chất.
"Thẩm thẩm làm thế này không có thành ý, ta muốn ăn trứng thẩm thẩm tự làm kìa." Hứa Thất An hừ hừ.
. . . . Thẩm thẩm mím môi, cười miễn cưỡng: "Thẩm thẩm đi làm cho ngươi."
Trứng chưng đưa lên, Hứa Thất An vừa ăn vừa nói: "Ài, trong viện quá trời quần áo bẩn, người không mẹ không vợ xui xẻo như ta, đành phải tự mình giặt thôi."
. . . . Thẩm thẩm nghiến răng: "Ninh Yến nói gì xa lạ thế, thẩm thẩm xem ngươi như của mình, thẩm thẩm giặt cho."
Toẹt vời! Hứa Thất An đã suy nghĩ thông suốt, chấp niệm bị đè nén ở trong lòng, cuối cùng cũng tan biến.
"Nhị thúc, hay chúng ta bán cái nhà này đi, vào nội thành mua một tòa nhà lớn." Hứa Thất An đề nghị.
Mắt thẩm thẩm sáng lên, mặt mày sáng bừng.
Bán nhà. . . . Hứa Nhị thúc lướt nhìn trang trí trong sảnh, bỗng có chút thổn thức: "Đây là tổ trạch, nói bán là bán hay sao? Ta với phụ thân ngươi chính là lớn lên ở căn nhà này."
"Không bán thì không bán, tám ngàn lượng bạc, đủ để vào nội thành mua một tòa nhà rộng." Hứa Thất An nâng chén uống rượu, lúc đặt chén xuống, đột nhiên hỏi: "Nhị thúc, ta có phải con tư sinh của người với nữ nhân ở bên ngoài không?"
"Phụt. . . ." Hứa Nhị thúc vội quay đầu đi, ngụm rượu trong miệng phun cả vào mặt Hứa Linh Âm.
Vốn ông định phun xuống đất cơ, nhưng mà ấu nữ nhỏ quá, vừa vặn phun trúng ngay vào cái đầu dưa và mặt nhỏ của nó.
Tiểu đậu đỏ bối rối, không biết mình đã làm sai cái gì. Nàng kiên cường không khóc, thè lưỡi liếm rượu trên mặt, thấy uống không ngon, mới òa lên khóc.
Hứa Nhị thúc trừng thằng cháu nói chuyện không có não: "Ngươi nói bậy cái gì thế hả? "
Nhị thúc không hề có vẻ chột dạ hay khiếp sợ. . . . . Thẩm thẩm cũng không hề có vẻ ngờ vực hay kinh ngạc. . . ..
Lúc người ta ở trong trạng thái không phòng bị nhất, sẽ vô thức cho ra phản ứng đúng với suy nghĩ trong lòng nhất.
Hứa Thất An loại bỏ khả năng mình là con riêng của nhị thúc. Trước đó, hắn cảm thấy suy nghĩ này không phải là không có lý. Hồi nhỏ, lúc đồng liêu của Nhị thúc tới nhà bái phỏng, ai cũng chỉ vào Hứa Thất An hỏi: "Đây là nhi tử của ngươi à?"
Hoặc là chỉ vào Hứa Nhị Lang: "Khuê nữ nhà ngươi thật xinh đẹp."
Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa vẻ ngoài của Hứa Thất An và Hứa Nhị thúc là giống nhau.
Theo di truyền học, điều này chứng tỏ hai người có liên hệ máu mủ.
"Đùa chút thôi mà. Ta chưa nhìn thấy phụ mẫu thân sinh bao giờ, lại lớn lên giống Nhị thúc như vậy." Hứa Thất An nhún vai:
"Đúng rồi, thẩm thẩm từng thấy mẫu thân ta đúng không."
Thẩm thẩm đáp: "Đương nhiên. Lúc nương ngươi mang thai ngươi, ta còn chăm sóc tỷ ấy một thời gian mà. Nhưng nương của ngươi rất dịu dàng, không giống ngươi. . . ."
Vội vàng dừng lại, suýt nữa là lại chọc ngoáy nó theo thói quen.
"Vậy lão ca của thúc thì sao?" Hứa Thất An cúi đầu ăn trứng chưng, mắt liếc xéo quan sát Nhị thúc.
Hứa Nhị thúc hơi sững người, một lúc sau mới kịp phản ứng, ông nổi giận: "Đó là lão tử của ngươi! "
Rồi ông nhớ lại: "Phụ mẫu ngươi chết sớm, hai huynh đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, phụ thân ngươi có thiên phú tốt hơn ta, tiếc là lại mất mạng trong chiến dịch Sơn Hải Quan."
Hứa Thất An không hỏi gì thêm, nhanh chóng ăn xong, để năm trăm cuộn lụa lại ở nhà chính, chỉ ôm rương vàng quay về tiểu viện của mình.
Để hoàng kim trong nhà không an toàn, hồi chiều đồng liêu Đả Canh Nhân trong nha môn nhiều như vậy, bao nhiêu con mắt nhìn thấy, lỡ như sinh ra ác ý, tới nhà trộm cắp, sẽ làm dính líu tới thẩm thẩm và muội tử.
"Ngụy Uyên đã từng nói, nhà mình sẽ được Đả Canh Nhân âm thầm bảo hộ một thời gian, ở gần Hứa phủ, phòng đạo sĩ Địa Tông trả thù, tiện thể cũng uy hiếp được những Đả Canh Nhân có ý đồ không tốt. . . ." Hứa Thất An thả người bay qua tường cao, bỏ rương vào vào trong mảnh vỡ Địa Thư.
...
Tắm xong, thẩm thẩm thơm ngào ngạt ngồi bên giường, nghiêng đầu, đưa khăn lau mái tóc đen mượt.
Hứa Nhị thúc ngồi xếp bằng trên giường nhỏ cách đó không xa, thổ nạp Luyện Khí.
"Hôm nào cũng luyện, có thấy luyện ra được cái gì đâu." Thẩm thẩm liếc mắt.
Phù…
Hứa Nhị thúc phun một hơi dài, mở mắt, dù sau khi thổ nạp, tinh thần vô cùng phấn chấn, nhưng sâu trong mắt, vẫn có sự ảm đạm sâu nặng.
Ông đã đạt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong từ lâu, nhưng sau đó dù có luyện thế nào, khí cơ cũng không tăng trưởng, cánh cửa bước vào Luyện Thần Cảnh vẫn luôn đóng chặt.
"Lão gia, ngươi nếu đột phá. . . lên cảnh giới kế tiếp, có phải sẽ được thăng chức hay không?" Thẩm thẩm ưỡn ngực đầy đặn, giãn eo.
Hứa Bình Chí "Ừ" một tiếng: "Đương nhiên."
Thẩm thẩm lau xong tóc, cởi giày thêu, nghiêng người ngồi xuống giường, đôi chân dài nhấc lên, ôm lấy gối, lên án: "Hứa Ninh Yến chết tiệt, đắc ý lắm đúng không. Nếu không phải vì mớ lụa với nhà trong nội thành, lão nương sẽ không tha cho nó, mắng chết nó luôn. . . ."
Nói một tràng, bà thở dài: "Bất tri bất giác đã lớn lên có tiền đồ."
Nhớ ngày đó lúc nhận nó từ tay trượng phu, nó nhỏ xíu như con mèo con.
"cốc cốc cốc. . ."
Tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa vọng vào tiếng của Hứa Thất An: "Nhị thúc, có chuyện quên nói với người."
Thẩm thẩm cả kinh, vội thả rèm xuống, chui vào trong chăn.
Hứa Bình Chí đứng dậy: "Đến thư phòng."
"Không cần. Nhị thúc, người ra cửa đi, nói vài lời thôi." Hứa Thất An nói.
Thẩm thẩm ôm chăn, trốn sau rèm nghe lén, chỉ nghe được loáng thoáng lời của hai thúc cháu mấy câu, trượng phu đã trở về, đóng cửa lại.
"Nói cái gì thế, có phải nó lén cho chàng tiền riêng không?" Thẩm thẩm thò đầu ra khỏi rèm, trừng mắt nhìn Hứa Bình Chí.
Bà chợt ngây người, vì nhìn thấy mắt trượng phu đỏ hoe, tròng mắt đã ươn ướt.
"Lão gia?" Thẩm thẩm luống cuống, vội kêu lên.
"Cuối cùng ta cũng có hy vọng. . . ." Hứa Bình Chí nhắm mắt lại, nói khẽ: "Hy vọng lên Luyện Thần Cảnh."
Thẩm thẩm nhếch cặp môi đỏ mọng.
. . . . Là do Ninh Yến?
...
Hứa Thất An trở về tiểu viện, chợt có linh cảm, đứng lại ở ngoài cửa mấy giây, mới khẽ đẩy cửa ra.
Hắn đi đến bên bàn như bình thường, thắp nến lên, ngọn lửa mảnh mai tỏa ra vầng sáng mờ mờ, xua bớt sự tối tăm, nhuộm căn phòng thành một màu cam nhạt.
Trên giường có một lão đạo sĩ tóc hoa râm ngồi xếp bằng, đầu cắm đạo trâm, tóc tai buông rơi lộn xộn.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, nét mặt tường hòa.
"Ngươi đã tới rồi." Hứa Thất An mỉm cười.
"Ta tới rồi." Kim Liên đạo trưởng gật đầu, cười đáp lại.
"Ngươi không nên tới." Hứa Thất An trầm giọng.
Kim Liên đạo trưởng kinh ngạc: "Nói vậy là sao? Không phải chúng ta đã hẹn tối nay gặp à?"
. . . . Không, ta chỉ diễn chút mà thôi, Cổ Long (tác gia như Kim Dung) rất thích nói vậy! Hứa Thất An nhún vai, "Đùa với đạo trưởng tí thôi."
"Điều tra án Tang Bạc thế nào rồi?" Kim Liên đạo trưởng không để ý, dù gì con người ai chả có chút kì quái, chưa kể thành viên của Thiên Địa Hội, ai cũng có cá tính siêu mạnh.
Hứa Thất An trầm ngâm: "Án này vô cùng phức tạp, dính dáng tới rất nhiều thế lực, ta điều tra đến lúc này, manh mối nhiều, nhưng rất lộn xộn. Nói thật, ta làm cảnh… bộ khoái nhiều năm như vậy, mà chưa từng thấy vấn đề nào khó giải quyết như này."
Thường bọn ta đều nhờ vào hệ thống giám sát! Trong lòng hắn bổ sung thêm.
Nói xong, hắn kể lại hết những manh mối và suy đoán của mình cho Kim Liên đạo trưởng nghe.
Từ khi gia nhập Thiên Địa Hội đến giờ, hắn với Kim Liên đạo trưởng đã đạt được một sự tin tưởng cơ bản, đều biết đối phương là một đối tượng làm đồng minh tốt. Hơn nữa, án Tang Bạc cũng chẳng có ích lợi liên quan với Kim Liên đạo trưởng.
Đó là nói trong trường hợp ông ta chạy tới kinh thành trốn nạn chỉ là lý do viện cớ, thực tế là tới để làm bước đệm cho án Tang Bạc, diệt khẩu Triệu Huyện lệnh, vậy thì không còn gì để bàn!
Hứa Thất An tìm niềm vui trong đau khổ mà nghĩ, bây giờ nhìn ai cũng là người xấu, xem ai cũng là cáo già.
"Ngươi nghi ngờ Trấn Bắc Vương là người đứng ở phía sau sự việc, liên kết với yêu tộc phương bắc và Vu Thần Giáo đông bắc, mưu đồ soán ngôi?
"Nên mới cho nổ Tang Bạc, thả Giám Chính đời đầu ra?" Kim Liên đạo trưởng cau mày.
"Đạo trưởng thấy thế nào?" Hứa Thất An hỏi ngược lại.