Ba đại nho của thư viện đánh nhau? Là vì luận đạo đột phá cực hạn, quân tử không dùng tài hùng biện mà thăng cấp lên đổi thành động thủ? Trưởng công chúa kinh hãi, nàng đã từng học ở thư viện Vân Lộc một thời gian.
Bốn đại nho của thư viện thường ngồi luận đạo với nhau, lúc vui thì cười hì hì, lúc nóng máu cũng chẳng hề để ý hình tượng, chửi ầm lên.
Nhưng đánh nhau thì chưa bao giờ có.
Dù gì thì thân phận Đại Nho cũng tôn quý, phải làm tấm gương sáng cho người khác, làm sao hở ra là động tay chân được.
Triệu Thủ nhíu mày, đặt chén trà xuống, hỏi: "Tại sao đánh nhau?"
Lão tiên sinh kia lắc đầu, giọng bất đắc dĩ: "Không biết, Mộ Bạch tiên sinh đang viết chữ, tự nhiên hai vị tiên sinh đột ngột xông tới, túm lấy đánh nhau."
Lão tiên sinh hơi dừng lại, mặt mày rầu rĩ bổ sung: "Một người mắng "Lão thất phu", người còn lại chửi "Lão tặc vô sỉ", trông thì là nổi giận thật."
Viện trưởng đại nhân luôn bình tĩnh an ổn, bất động như núi hết hồn, ý thức được tình hình lần này không đúng.
Trưởng công chúa: "Viện trưởng dẫn ta cùng đi."
Triệu Thủ trầm giọng: "Trong vòng một trượng quanh ta, đều thuộc Thánh Nhân Học Cung."
Trưởng công chúa hoảng hốt, sau đó liền nhìn thấy bức tượng Thánh Nhân cầm sách, nến cháy sáng, trong điện, khói xanh lượn lờ.
Ngoài điện gió thổi vù vù, những làn gió mạnh càn quét tất cả phóng vào đại điện, thổi tắt nến.
Đã không còn nhìn thấy viện trưởng Triệu Thủ ở bên kia bàn, trưởng công chúa đón trận cuồng phong, đi ra cửa đại điện.
Gió mạnh làm áo nàng bay mạnh ra sau, vải áo dán chặt vào ngực, dù đã mặc áo lạnh dày cộm, cũng không che giấu được dáng người đẹp đẽ của nàng.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, ở phía xa, ba vị đại nho đứng giữa hư không.
Từ ba người cuồn cuộn tuôn ra khí tức công chính bất khuất, chúng va chạm vào nhau, kích động không khí sinh ra cuồng phong.
Trương Thận "hừ" một tiếng: "Lý Mộ Bạch, đồ vô sỉ nhà ngươi, hôm đó cướp đệ tử với ta không nói, hôm nay còn dám làm ra chuyện hèn hạ như vậy, bao nhiêu học vấn Thánh Nhân đều cho chó ăn hết hả?"
Mặt Trưởng công chúa hơi đổi, không hiểu Lý Mộ Bạch đã làm cái gì mà khiến Trương Thận giận như thế.
Giành đệ tử? Hai người này mà còn phải giành đệ tử?
Lý Mộ Bạch lớn tiếng phản bác: "Thân là lão sư, giúp đỡ đệ tử trau chuốt văn chương, thi từ, thì có gì sai? Rõ ràng là lão thất phu ngươi ganh tị tài hoa của ta."
Trần Thái: "Ngươi câm miệng đi, ngay cả lão phu cũng không nhìn nổi."
Lý Mộ Bạch liếc ông: "Họ Trương nổi giận với ta, còn có lý do, Trần Thái nhà mi thì ăn nhập gì, đi qua một bên chơi đi."
Trương Thận móc ra một cuốn sách, ung dung: "Xem ra so đấu hạo nhiên chính khí, không phân cao thấp được."
Ông xé một trang sách, đốt nó.
Trang giấy bị đốt cháy, ngay khi nó không còn nữa, trong hư không chợt xuất hiện một đám mây xanh lục, vù vù đánh về phía Lý Mộ Bạch.
Đó là một bầy bọ cánh cứng toàn thân xanh biếc, miệng sừng dữ tợn, vô cùng đông đảo.
"Ít năm trước lão phu đi du lịch thiên hạ, cũng không phải chẳng có thu hoạch gì." Lý Mộ Bạch chẳng hề sợ hãi, cũng lấy ra một cuốn sách, xé hai trang, đốt.
Một tờ cháy sạch, hóa thành một con thằn lằn đỏ thẫm, vừa giống thật vừa giống ảo.
Thằn lằm đỏ hất hàm, phun ra một luồng lửa dài chừng mười trượng, đốt bầy bọ xanh thành tro bụi.
Cùng lúc đó, trang giấy thứ hai cũng cháy xong, hóa thành một nữ lang trẻ tuổi ăn mặc hở hang, dáng người nhẹ nhàng như cá bơi, bơi về phía Trương Thận.
Trương Thận đứng ngay gần đó, mắt mở to, vô cùng bối rối.
Nữ lang cong môi, nở nụ cười mê hoặc, đến gần Trương Thận.
Đúng lúc này, Trần Thái cũng đốt một trang giấy trong tay, một viên kim đan vàng lập lòe xuất hiện, tỏa kim quang rực rỡ.
"Ai ôi!!!. . ."
Lý Mộ Bạch bị đánh sau lưng, bị kim quang đánh cho lảo đảo, Trương Thận cũng nhờ kim đan giúp đỡ, thoát khỏi sự bối rối, vội dùng hạo nhiên chính khí, đánh nữ lang hở hang kia tơi tả.
Trưởng công chúa im lặng nhìn thấy hết.
Lục phẩm Nho Sinh cảnh có thể học tuyệt học của hệ thống khác, thay đổi bút pháp, ghi vào trong sách.
Thứ Trương Thận vừa thi triển là thủ đoạn của Cổ sư, nữ lang trẻ tuổi của Lý Mộ Bạch hẳn là hệ thống Vu sư, nhưng cụ thể là mấy phẩm, thì nàng không rõ lắm.
Còn thứ Trần Thái thi triển, nếu nàng không nhìn lầm, hẳn là kim đan của Đạo Môn.
Ba vị đại nho đứng giữa không trung hừng hực khí thế đánh nhau, đám học sinh ở dưới ngửi được mùi ngon, dù ba vị trưởng bối trong sư môn đột nhiên đánh nhau làm họ hơi luống cuống và lo lắng, nhưng mà được xem đại nho đánh nhau, chính là chuyện ngàn năm một thuở, rất là hiếm thấy.
Thấy mãi mà không bắt được Lý Mộ Bạch, Trương Thận lóe ra sáng kiến: "Lý Mộ Bạch, quần ngươi tụt!"
Dưới háng Lý Mộ Bạch mát lạnh, ngạc nhiên phát hiện quần của mình đã bị tuột xuống mắt cá chân.
"Khốn kiếp!" Lý Mộ Bạch nổi giận, hét to: "Tất cả mọi người đều bị tụt quần! "
Đám người bên dưới kinh hãi quay người, xách quần.
Một tấm ngọc bội màu trắng trên người trưởng công chúa kích phát, tỏa ra ánh sáng.
Một tiếng quát uy nghiêm vang lên, rõ ràng truyền vào tai mọi người: "Nơi này cấm đồng môn tương tàn!"
"Nơi này cấm lơ lửng, cút xuống hết cho ta!"
Sau tiếng quát, hạo nhiên chính khí của ba vị đại nho tự động tiêu tán, Newton lại tìm được mặt mũi, kéo ba người xuống đất.
Triệu Thủ sầm mặt đi tới trước mặt ba người, nhìn họ chằm chằm: "Là chuyện gì?"
Trương Thận và Lý Mộ Bạch im lặng trao đổi ánh mắt với nhau, trong nháy mắt đã đạt thành ăn ý, Trương Thận hừ lạnh: "Không có gì hết, chỉ là ý kiến bất đồng khi nghiên cứu học vấn, không ai thuyết phục được ai thôi."
Lý Mộ Bạch hùa theo: "Nên thay đổi cách thuyết phục nhau."
Lấy lý phục người, cái này phù hợp với phong cách hành sự của Nho gia.
"Viện trưởng, ta nói cho ngươi biết, hai người đó nói dối đó." Thình lình, Đại Nho Trần Thái đâm một nhát, một phát giết cả hai.
Trương Thận, Lý Mộ Bạch quay phắt qua, trợn mắt nhìn nhau.
Trần Thái nhìn về phía tường dán thông cáo: "Viện trưởng biết bài thơ《 Miên Dương đình tiễn Dương Khiêm đi Thanh Châu 》đúng không."
Triệu Thủ nhìn theo về phía bức tường, tập trung tư tưởng để nhìn một lúc, nhìn thấy mấy chữ nhỏ kia, lập tức hiểu ngay.
Ông biết dạo này, Trương Cẩn Ngôn và Lý Thuần Tĩnh ghen tị với Tử Dương cư sĩ.
Bài thơ trên bức tường thông cáo kia đúng là thơ hay, sau khi được lan truyền trở nên vô cùng nổi tiếng, rất có khả năng sẽ được truyền lưu xuống đời sau. Hai người vì danh tiếng này mà tranh chấp với nhau cũng là điều hiểu được, khoan đã… vừa rồi hai người đó có vẻ giấu diếm mình là có ý gì. . . . Triệu viện trưởng cau mặt.
Ông đang định nói chuyện, thì khóe mắt nhìn thấy trưởng công chúa váy dài quét đất, đẹp đẽ hoa lệ đi tới.
Lời tới miệng bèn dừng lại.
Sóng mắt Trưởng công chúa lưu chuyển, cười yếu ớt: "Sao hai vị đại nho lại tranh chấp với nhau?"
Trương Thận với Lý Mộ Bạch vội vàng hành lễ, "Chỉ là một bài thơ khuyên học mà thôi."
Trưởng công chúa chuyển mắt về phía tường thông cáo, ánh mắt lóe lên tia khác thường: "Thơ hay."
Dừng một chút, khẽ nói tiếp: "Bài thơ này là do ai làm ra? "
Trương Thận kiên trì: "Là đệ tử của lão phu. . . . Ừ, bài《 Miên Dương đình tiễn đưa Dương Khiêm đi Thanh Châu 》cũng là của hắn."
"Cái người khoái thủ của Trường Nhạc huyện?" Ánh mắt Trưởng công chúa hiện tia khác thường.
"Tên hắn là Hứa Thất An." Lý Mộ Bạch trả lời, lại bổ sung thêm: "Cũng là đệ tử của ta."
Trưởng công chúa thấy cái tên này nghe quen quen, hình như đã nghe ai đó nhắc tới nhưng vì lúc ấy không để ý, nên giờ không nhớ ra.
Nhân tài như vậy, lại làm một khoái thủ của Trường Nhạc huyện, đúng là nhân tài không được trọng dụng, dù là chỉ biết làm thơ, cũng có đủ vốn liếng để được cung dưỡng trong quý phủ, làm phụ tá. . . . Trưởng công chúa thầm nghĩ.
Học sinh thư viện đứng ở phía xa, nhìn thấy gương mặt và khí chất tuyệt mỹ như đóa sen tuyết của trưởng công chúa, khí chất này, làm người ta quên đi trần tục nhân gian.
"Hắn đang ở đâu?" Trưởng công chúa quét mắt một vòng, thật lòng hỏi mọi người.
"Đi dạo trên núi." Trần Thái đáp.
Đám học sinh nghe họ nói chuyện, ai nấy đều rúng động, cuối cùng cũng biết bài thơ khuyên học này là do ai làm rồi.