【số sáu: Đừng tin số chín, đừng có trả lời, đừng có trả lời, đừng có trả lời. . . . 】
Trong gian sảnh yên tĩnh, Hứa Thất An nhìn mấy chữ kia, lưng toát mồ hôi lạnh.
Một sự sợ hãi khó tả tràn ngập trong lòng.
Hắn hoảng hốt uống một ngụm trà, sững người một lúc, cố gắng vùng vẫy ra khỏi bầu không khí sợ hãi quỷ dị kia.
“Số sáu” này hẳn là đốm sáng mà ta vừa điểm trúng. . . . lời này của hắn là có ý gì, số chín đang gạt ta?
Nếu số chín là lừa ta, vậy nguyên nhân là gì? Nếu số sáu đã biết là số chín gạt ta, vì sao không nói sớm một chút cho ta biết?
Nếu không thể tin số chín, vậy số sáu kia cũng đáng bị nghi ngờ.
Lão tử không tin ai hết!
Hứa Thất An hít sâu, lấy tay viết chữ:
【số ba: Ngươi là ai? Vì sao không thể tin số chín? Ngươi là người Thiên Địa Hội đúng không? 】
【 số sáu: Đúng vậy. 】
Thừa nhận thống khoái vậy luôn. . . . Hứa Thất An trầm mặc mấy giây, viết:
【số ba: Lời ngươi mới nói là có ý gì? 】
【số sáu: Địa Thư là đồ của Thiên Địa Hội, số chín tất nhiên là người của Địa tông, bọn chúng là một đám điên tàn bạo, không nói lý. Ngươi nhất định đừng có tiếp xúc với bọn chúng, nếu không an nguy tính mạng. 】
【số ba: Làm sao ngươi biết ta có liên hệ với số chín? 】
Hứa Thất An chất vấn.
【số sáu: Số ba bị người Địa tông phong cấm rồi, chúng ta không thể truyền tin được nữa, vả lại người Địa tông còn có thể thông qua mảnh vỡ số chín tập trung số ba.
【 đây chính là lý do vì sao Kim Liên đạo trưởng sẽ vứt bỏ mảnh vỡ, tặng nó cho ngươi. 】
. . . . Cách khác, dù ta không giao dịch với số chín, hắn vẫn có thể thông qua số chín tìm được ta?
Hèn gì hắn không vội thúc giục ta vật quy nguyên chủ, còn giao quyền chủ động cho ta, cho ta tự chọn địa điểm.
Hèn gì ngày hôm qua ta hỏi số chín, người Thiên Địa Hội có thể dùng "Địa Thư" để xác định vị trí của ta không, thì hắn chuyển chủ đề. . . . Hứa Thất An nhớ lại thêm vài chi tiết.
Dù ta có chọn thế nào, hắn vẫn có lời không phải bồi thường, ta mà chọn giao dịch, hắn sẽ đen ăn đen tiêu diệt ta. Ta không giao dịch, hắn sẽ kéo dài thời gian, đến khi xác định được vị trí của ta.
Mịa. . . . da đầu Hứa Thất An tê dại, thầm chửi tục.
Số sáu tiếp tục truyền tin tức: "Nhưng Địa Thư là một thể, chúng ta vẫn có thể thông qua Địa Thư nhìn thấy những gì ngươi và số chín trao đổi với nhau, vô cùng bất đắc dĩ. Mãi đến khi ngươi nhỏ máu nhận chủ, mới thành lập được liên hệ với ta."
【số ba: bây giờ ta nên làm gì? 】
【số sáu: Ta hy vọng ngươi trả mảnh vỡ Địa Thư lại cho Thiên Địa Hội, nếu ngươi không tin, ta cho ngươi một địa chỉ, ngươi cho người mang đồ tới đó. 】
Vậy năm trăm lượng hoàng kim của lão tử. . . . Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào mặt kính, không trả lời.
Hắn không tin ai hết!
Số sáu chưa chắc là người tốt, hắn chưa lòi đuôi ra thôi.
Ta dễ lừa như vậy hả? Vậy thì học trường cảnh sát vô ích rồi. . . Hứa Thất An trả lời:【số ba: Địa Thư là bảo vật của Thiên Địa Hội, số chín là người Địa tông, Địa tông ngấp nghé Địa Thư? 】
Theo tư liệu của Đả Canh Nhân, Địa Thư là bảo vật của Địa tông Đạo Môn, còn Thiên Địa Hội chỉ là một tổ chức giang hồ.
Nhưng mới rồi số sáu lại bảo, Địa Thư là đồ của Thiên Địa Hội, Địa tông ngấp nghé vật ấy.
Nếu số sáu không đưa ra được giải thích hợp lý, Hứa Thất An sẽ kéo hắn vào sổ đen.
【số sáu: Địa Thư là bảo vật của Địa tông, nhưng đó là trước kia, nó hiện giờ thuộc về Thiên Địa Hội. Thiên Địa Hội là do môn nhân của Địa tông xây dựng nên. 】
【số ba: Nói thế là sao? 】
【số sáu: Việc này có liên quan tới một bí mật của Địa tông, ta không phải môn nhân Địa tông, không tiện nói. 】
【số ba: Ta hiểu rồi, ngươi để lại địa chỉ cho ta. 】
【số sáu: Nội thành, Dương Thủy Nhai, tòa nhà đối diện tiệm lụa Trương Thị, trong nội viện có một cây sơn trà. 】
Hứa Thất An lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, uống một ngụm trà nóng đã nguội bớt, ngón tay khẽ gõ lên bàn.
Trước mắt, hắn có ba lựa chọn:
Một, tin lời số sáu, trả tấm gương lại, hắn có thể trả tiền thuê người mang tới đó, không cần quan tâm tới thân phận của số sáu, cũng không còn sợ bị số chín nhằm vào, từ nay an toàn thoát thân.
Hai, giao dịch với số chín. Khuyết điểm là có thể sẽ thấy phải nguy hiểm đen ăn đen. Ưu điểm là nếu thành công, sẽ có năm trăm lượng hoàng kim.
Ba, nộp Địa Thư cho Đả Canh Nhân, đổi lấy công huân.
Nếu mình còn là khoái thủ nho nhỏ huyện Trường Nhạc, chắc chắn mình sẽ chọn cách thứ nhất, lấy ổn làm chủ.
Nhưng bây giờ lão tử là Đả Canh Nhân, ở kinh thành Đại Phụng này, bất kể thế lực từ bên ngoài tới kia mạnh tới cỡ nào, tới đây là rồng cũng phải cuộn lại, hổ cũng phải nằm xuống. . . . Không, bọn chúng thậm chí còn không dám vào thành.
Ta vừa mới gia nhập Đả Canh Nhân, không có công lao không có tài nguyên, có thể dùng Địa Thư để đổi lấy tiền đồ tươi đẹp.
Chí bảo Thượng Cổ như này, nha môn chắc hẳn rất vui vẻ mà nhận. Đại hoạn quan Ngụy Uyên kia nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hạ quyết tâm xong, Hứa Thất An trả sách lại, lấy lại yêu bài, vội vã rời khỏi nhà kho.
Tới một chỗ vắng không có ai, hắn lấy kính ngọc thạch ra, đổ hết đồ ở trong ra: Quân nỏ, thực cốt độc, miếng hộ tâm và ngân phiếu bốn trăm lượng Xuân ca trả nợ.
Cất đồ đi xong, hắn đi tới tòa nhà cao nhất của nha môn Đả Canh Nhân: Chính Khí Lầu.
Thủ vệ dưới lầu chặn hắn lại.
Hứa Thất An tháo yêu bài, trầm giọng: "Mau bẩm báo Ngụy công, đồng la Hứa Thất An có chuyện quan trọng cần báo cáo."
Thủ vệ nhận yêu bài, xác nhận không sai, nhìn kỹ hắn: "Vì sao không tìm ngân la quản lý trực tiếp?"
"Ngân la không có ở đây, tình huống khẩn cấp, nhanh đi." Hứa Thất An hối hắn.
Chuyện này hắn không định để Lý Ngọc Xuân biết, nói chính xác là, không định cho thêm nhiều người biết.
Thiên Địa Hội cũng được, Đạo Môn Địa tông cũng được, đều là thế lực lớn.
Có lẽ bọn chúng không dám trả thù Đả Canh Nhân, nhưng Hứa Thất An còn có người nhà.
Kiếp trước, lúc làm cảnh sát, hắn đã hiểu điều này.
Hứa Thất An phải xóa dấu vết của mình trong chuyện này đi, để người của Thiên Địa Hội và Địa tông bỏ qua hắn.
Hai thủ vệ liếc nhau, một người vội đi vào lầu.
Mấy phút sau, thủ vệ phản hồi: "Vào đi, Ngụy công ở tầng thứ bảy chờ ngươi."
Hứa Thất An thở phào. Đại hoạn quan kia bằng lòng thấy hắn, tương đương kế hoạch đã thành công một nửa.
Hắn đi vào lầu, nhanh chóng vượt qua những tầng lầu, đi lên tầng thứ bảy.
Đầu bậc thang đã có một quan viên áo đen đợi sẵn, dẫn hắn xuyên qua hành lang, đi vào một phòng trà.
Phòng trà không một bóng người, trong sảnh nối liền với nó, có một bộ áo xanh đang đứng.
Ngụy Uyên xoay đầu lại, giọng ôn hòa: "Chuyện gì?"
Người này ngũ quan tuấn tú, khí chất nho nhã, tóc mai đã bạc, trong mắt đầy sự tang thương khó tả.
Không giống một hoạn quan, mà giống một người đọc sách.
Hứa Thất An không dám nhìn thẳng, hơi cúi đầu: "Ty chức làm phiền Ngụy công, ty chức có một phát hiện trọng đại, đặc biệt đến bẩm báo."
Nói xong, hắn lôi từ trong ngực ra tấm kính ngọc thạch nhỏ, dùng cả hai tay giơ lên cao, trầm giọng:
"Đây là Địa Thư, chí bảo của Đạo Môn Địa tông."
Địa Thư. . . Ngụy Uyên ngẩn người, nhìn kính nhỏ: "Sao ngươi có được nó?"
Hứa Thất An không chút giấu giếm, kể lại cặn kẽ làm sao có được tấm gương, làm sao nhận được tin tức, sự kiện xảy ra trong kho công văn, từ đầu chí cuối nói hết.
Hắn không cần phải giấu giếm, tấm gương là lấy được trước khi gia nhập Đả Canh Nhân, là vật riêng tư của hắn.
Mà dù sau khi gia nhập Đả Canh Nhân mới có được nó, thì nó vẫn là của hắn.
Ngụy Uyên không thể vì thế mà có cảm nghĩ tiêu cực với hắn.
Đại hoạn quan áo xanh như cười mà không phải cười: "Năm trăm lượng hoàng kim?"
. . . . Đại lão, điểm chú ý của ngài hình như hơi kì cục? Hứa Thất An nhếch mép: "Tiểu nhân chỉ là muốn cầu chút lợi ích trong phạm vi hợp lý thôi."
Ngụy Uyên cười nhẹ nhàng, mắt lại nhìn vào tấm gương, lúc này, trên mặt gương nổi lên một hàng chữ:
【 số chín: Đã suy nghĩ kỹ chưa, chừng nào giao dịch? 】
Môi Đại hoạn quan giật giật, ném tấm gương lại cho Hứa Thất An: "Gương đã nhỏ máu nhận chủ, chỉ có ngươi mới trả lời nó được. nói với hắn, địa điểm giao dịch là nội thành Quế Nguyệt lâu, nhã gian Loan Phượng Hòa Minh. Thời gian là sau một thời thần."
Hứa Thất An lập tức trả lời vào gương.
【 số chín: Được! 】
Ngụy Uyên: "Ngươi không làm lộ thân phận và địa chỉ của mình, ứng phó tốt lắm, đi xuống đi, chuyện còn lại sẽ có người đi làm."
Vậy năm trăm lượng hoàng kim của ta. . . . A không, công huân của ta. . . . Hứa Thất An thầm hỏi trong lòng.
Nhưng không dám nói ra miệng, ôm quyền: "Vâng!"
Hắn không mang gương theo, cứ thế rời khỏi phòng trà.
Ra khỏi Chính Khí Lầu, trong lòng Hứa Thất An rất là phức tạp, có sự nhẹ nhõm khi đã ném được của khoai nóng bỏng tay, có sự đau lòng vì bị mất đi chí bảo và năm trăm lượng hoàng kim.
Về phần công huân, tuy đại hoạn quan không đề cập, nhưng Hứa Thất An có thể thông cảm cho người ta.
Đường đường là đại lão, mà lại đi thảo luận vấn đề "công huân" với một đồng la nhỏ bé, quá thấp kém.
Dù sao chắc là không bạc đãi ta đâu. . . . Hứa Thất An đau lòng rời khỏi nha môn Đả Canh Nhân, định đi câu lan nghe chút tiểu khúc, an ủi nỗi đau trong lòng.