Nghe vậy, trên mặt mèo cam xuất hiện một biểu cảm rất con người "Hết giận rồi".
"Đã có Tụ Nguyên Đan, chỉ vài ngày nữa, tu vi của ta sẽ khôi phục." Mèo cam nói tiếng người, ngữ khí thản nhiên.
Ở nơi như kinh thành, không có năng lực tự vệ là chuyện rất nguy hiểm, rất có khả năng bị tay sai của triều định phát hiện, hoặc gặp đồng đạo cũng ẩn nấp trong kinh thành giống mình, đen ăn đen.
Tụ Nguyên Đan có công hiệu tốt như vậy? Thật tốt quá, nếu đạo trưởng khôi phục được, nhóm dùng Địa Thư sẽ có thể nói chuyện riêng. Hứa Thất An vui vẻ, đồng thời không hiểu hỏi:
"Đều là xuất từ Đạo Môn, sao đạo trưởng còn phải cầu Nhân Tông đan dược? Địa Tông không giỏi luyện đan à?"
Mèo cam im lặng một lúc, giọng ủ rũ: "Tụ Nguyên Đan thành phẩm, giá phỏng chừng một trăm lượng hoàng kim. Có một số dược liệu, dù có bạc cũng không mua được."
Không phải tông môn ta trình độ kém, mà là Nhân Tông giàu vô nhân tính của nàng ấy là một câu chuyện cũ bi thương! Hứa Thất An cố nén cười.
"Hôm nay có thu hoạch gì không?" Mèo cam nhảy lên bàn, ngồi xổm cạnh cây đèn, đôi mắt cam trong ánh sáng lờ mờ của gian phòng, trông khá là quỷ dị đáng sợ.
Hứa Thất An kể lại tin tức lấy được ở Dự Vương Phủ, và những điều mình suy luận ra.
Mèo cam nghiêm túc nghe xong, theo bản năng đưa chân trước lên, định thè lưỡi ra liếm một cái, nhưng rồi nhịn được, lặng lẽ hạ chân xuống:
"Phân tích của ngươi đúng lắm. Hằng Tuệ hòa thượng và Bình Dương quận chúa bỏ trốn, có liên quan tới tranh đấu trong triều. Nhưng ta không hiểu, nếu Hằng Tuệ còn sống, vì sao lại xuất hiện không sớm không muộn, mà lại vừa đúng lúc ngay sau khi xảy ra án Tang Bạc? Hơn nữa, với thực lực của hắn, còn chưa đủ tư cách tham dự án Tang Bạc."
Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ thắc mắc nào.
Hứa Thất An ngầm hiểu gật đầu: "Sau lưng hắn còn có kẻ khác. Ban đầu ta tưởng thế lực đó là Trấn Bắc Vương. Nếu không phải là vì tạo phản, thì thả vật bị phong ấn ra để làm gì? Suy nghĩ cả buổi, kết quả lại lòi ra một cái Bình Viễn Bá bị giết. Đạo trưởng, ngươi nói có phải là Dự Vương làm, thả vật bị phong ấn, để giết hết kẻ thù không?"
"Ý của ngươi là Bình Dương quận chúa đã chết, Dự Vương muốn báo thù cho con? Khả năng này không cao. Nếu Dự Vương đã biết việc này, với thân phận Thân Vương của ông ta, muốn báo thù đâu cần phải làm cực đoan như vậy." Mèo cam lắc đầu:
"Tại sao suy nghĩ của ngươi lại cứ nhắm vào tôn thất thế?"
Hứa Thất An uể oải: "Trấn Bắc Vương mà bớt hiềm nghi, thì ta đúng là bị vợ nhỏ làm ầm đòi ly dị rồi."
"Vợ nhỏ làm ầm đòi ly dị?" Mèo cam nghiêng đầu.
"Bao nhiêu công sức đều đi tong." Hứa Thất An giải thích.
Mèo cam ngơ ngác, "Ngươi nói chuyện chữ nghĩa quá."
Nếu không có Hằng Tuệ xuất hiện, vật phong ấn kia cũng ẩn mình không xuất hiện, Hứa Thất An sẽ tiếp tục nghi ngờ Trấn Bắc Vương, nghĩ là người ta đang yên lặng chuẩn bị đại chiêu.
Nhưng tất cả hành động hiện giờ của Hằng Tuệ hòa thượng, lại không ăn khớp với tính chất của vật bị phong ấn.
Ít nhất cũng phải thử đi giết hoàng đế chứ.
Nhưng Hứa Thất An cũng chưa hoàn toàn dẹp bỏ nghi ngờ. Án Tang Bạc đến giờ vẫn mông lung, hắn mới chỉ miễn cưỡng thấy rõ được một nửa. Và, dù Hứa Thất An có mở đôi mắt chó hợp kim ti-tan 24k của mình to tới cỡ nào, thì cũng vẫn chưa nhìn thấu được.
Đuôi mèo nhẹ nhàng phất qua, phát biểu ý kiến: "Bần đạo cảm thấy, có vẻ ngươi đã bị nhầm lẫn."
Hứa Thất An nhíu mày: "Đạo trưởng chỉ giáo cho?"
"Trấn Bắc Vương cũng được, Dự Vương cũng được, đều là tôn thất, ngươi nghi ngờ bọn họ vì vật phong ấn bên dưới Tang Bạc chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết phải không?"
Hứa Thất An gật đầu.
Mèo cam tiếp tục: "Ngoài Giám Chính và Nguyên Cảnh Đế, Phật Môn cũng biết."
Hứa Thất An lắc đầu: "Phật Môn chính là một trong những người chủ đạo phong ấn năm đó. Sau khi phong ấn Tang Bạc bị phá, Thanh Long Tự Bàn Nhược Phương Trượng đã lập tức đi về phía tây, đủ thấy họ quan tâm tới việc này như thế nào."
Mèo cam thốt ra hai chữ: "Yêu Tộc."
Hai chữ đơn giản, nhưng khiến Hứa Thất An như xé toạc mây mù, thấy được mặt trời.
Mình cứ luôn định vị kẻ đứng sau màn là người trong hoàng thất. Nếu kẻ bị phong ấn là Giám Chính đời đầu, vậy thì suy đoán này là hợp tình hợp lý. Nhưng, nếu đó không phải là Giám Chính đời đầu thì sao? Kẻ biết Tang Bạc có phong ấn không phải chỉ có Nguyên Cảnh Đế, Giám Chính, Phật Môn, mà còn có một thế lực nữa đã bị mình bỏ qua.
Chính là thế lực của vật bị phong ấn!
Phong ấn năm trăm năm không hề bị lơi lỏng, chứng tỏ đó phải là một cường giả đỉnh cấp cực kỳ đáng sợ. Nhân vật như vậy không phải là tán tu thì chỉ có thể là yêu tộc đúng không? Ừ, điểm này còn phải chờ khảo chứng.
Hứa Thất An lấy bình sứ ra, để bên cạnh mèo cam, thuận miệng: "Hôm nay ta đã gặp được quốc sư, ừm, có hơi khác với tưởng tượng của ta"
Mèo cam nghiêng mắt liếc hắn: "Không phải ngươi tưởng là phải tiên phong đạo cốt đấy chứ."
Hứa Thất An đang định gật đầu, đã nghe thấy mèo cam bổ sung: "Chắc là còn mê người hơn cả nữ tử Giáo Phường Ty, làm ngươi thèm nhỏ dãi chứ gì."
Đâu có đâu có, chỉ là không nhịn được muốn có được người ta mà thôi. Hứa Thất An nói: "Nàng ta quả nhiên có vấn đề."
Trong nhà có thẩm thẩm phu nhân xinh đẹp, Linh Nguyệt thiếu nữ thanh lệ, ngoài nhà có Chử Thải Vi hoạt bát đáng yêu, tiểu nữ vương của quán bar đêm Phiếu Phiếu vũ mị đa tình, nữ thần Hoài Khánh công chúa băng sơn cao ngạo, tính ra Hứa Thất An đã được gặp rất nhiều mỹ nhân.
Nhưng chưa bao giờ gặp phải trường hợp mất đi khống chế đứng núi này trông núi nọ, trong đầu đầy là suy nghĩ dục vọng như vậy.
Cho nên chỉ có thể là bản thân quốc sư có vấn đề.
Mèo cam không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: "Theo ngươi, vì sao Nhân Tông lại gọi là Nhân Tông? Vì sao Lạc Ngọc Hành lại phải làm quốc sư?"
Dừng một chút, mèo cam tiếp tục: "Lạc Ngọc Hành là nữ nhi của đạo thủ Nhân Tông tiền nhiệm."
Nói với ta cái này làm gì? Ngươi định ám chỉ nữ nhân kia thật ra là có thể đùng được hả? Hứa Thất An mỉm cười:
"Theo ta được biết, Đạo Môn tam tông, ngoài Thiên Tông tuyệt tình tuyệt dục, Nhân Tông và Địa Tông đều là có thể hôn phối bình thường. Đạo trưởng có con nối dõi chưa?"
Mèo cam lắc lắc đầu, "Hồi trẻ đúng là cũng đã từng nghĩ tới, nhưng khi tuổi tác tăng lên, thì nhu cầu đó dần giảm xuống. Còn chuyện nam nữ hoan ái, đúng là tục không ngửi nổi."
Thật sự là tục không ngửi nổi, chứ không phải là có tuổi rồi bị hạn chế, hôm nào cũng phải uống nước ấm pha cẩu kỷ? Hứa Thất An than thở:
"Đạo trưởng đã thoát khỏi thú vui hạ cấp, thật là khiến người khâm phục."
Nam nhân trên đời mà đều giống ngươi, thì ta vui lắm. Hắn thầm bổ sung thêm trong lòng.