Hứa Thất An uống hớp rượu, đặt chén rượu xuống, nhìn chúng mỹ nhân, giọng điệu tùy tiện: "Ngày đó phụng bồi Hoài Khánh công chúa tham gia tiệc rượu, có cảm xúc nên sáng tác ra nửa đầu bài thất ngôn đó."
Giọng điệu rất là nhẹ nhàng bâng quơ, ý bảo đấy chỉ là việc nhỏ chẳng có gì ghê gớm, nhưng các hoa khôi nghe vào lại làm tim đập thình thịch.
Là hắn. . . . Suy đoán đã được chứng minh là đúng, A Nhã chợt có cảm giác như kiểu “quả nhiên là thế, đương nhiên là thế”.
Đại Phụng không có nhiều tài năng làm thơ như trước, Hoài Khánh công chúa trước kia chẳng có tác phẩm xuất sắc truyền lưu nào, bỗng nhiên có một tác phẩm xuất sắc, vốn đã khác thường.
Nhưng lúc nghe được tin, quả thật là không hề nghĩ tới nó có liên quan tới Hứa Thất An, mãi tới khi nghe hắn nói câu vừa nãy, nhớ tới thân phận Đả Canh Nhân của hắn, tài làm thơ siêu phàm thoát tục của hắn, mới lớn mật thăm dò thử, không ngờ lại thật sự đoán trúng.
Bài thơ này xuất phát từ ai, tới nay Giáo Phường Ty vẫn còn chưa biết, ở bên ngoài cũng có rất nhiều người tò mò. Chỉ mỗi riêng tin tức này, đã đủ làm cần câu làm đề tài nói chuyện.
"Hứa lang. . . ." Phù Hương thâm tình nhìn hắn, ánh mắt đầy tình cảm, đối với một người yêu thích thi từ như nàng, cái này còn hấp dẫn hơn bất kì lời dỗ ngon dỗ ngọt nào.
Các hoa khôi khác, ngoài sợ hãi thán phục, kinh ngạc với tài làm thơ của Hứa Thất An, còn có một cảm giác khác làm tim các nàng đập thình thịch, mơ hồ còn mạnh hơn cả tài làm thơ của hắn.
. . . . Không ngờ hắn có thể đi vào Hoàng Thành, có thể tham gia tiệc rượu của các hoàng tử công chúa.
Điều này đại biểu Hứa Thất An là tâm phúc của một hoàng tử hoàng nữ nào đó, nếu không hắn đâu được dẫn đến tiệc rượu. Nếu như vậy, giá trị của hắn không chỉ là về mặt thi từ nữa.
Dung mạo coi như cũng tuấn lãng, lại là Đả Canh Nhân, tay cầm quyền thế. . . . Đương nhiên, các hoa khôi đã quen nhìn thấy quan to hiển quý, chỉ có chút quyền thế như Đả Canh Nhân họ chẳng coi vào đâu, nhưng nếu Đả Canh Nhân này có tài hoa hơn người, nếu Đả Canh Nhân này được một hoàng tử hoàng nữ coi trọng.
Những quầng sáng này cộng lại, thì hấp dẫn hơn hẳn việc làm thiếp cho đám lão già cả một đống tuổi kia.
"Không thể để cho Phù Hương được lợi, phải cướp lấy hắn. . . . Hiện giờ Phù Hương đã là hoa khôi số một của Giáo Phường Ty, nếu còn dụ được hắn làm thêm cho một bài thơ, đám tỷ muội sẽ không có ngày nổi danh. . . ."
Nghĩ tới đây, các hoa khôi cười càng thêm chân thành, ai cũng bày bộ dạng muốn nói lại thôi, nhìn Hứa Thất An đầy chân thành tha thiết.
Bầu không khí trong sảnh tiếp đãi trong nháy mắt lửa nóng hừng hực.
Đi tửu lệnh kết thúc, bị cảm giác say giục, các hoa khôi sảng khoái chơi oẳn tù tì, ai nấy kéo tay áo lên, lộ ra những cánh tay mảnh mai trắng muốt, xòe ra nắm lại.
Chủ yếu là Hứa Thất An không cản, đã cho các nàng thêm dũng khí.
. . . . .
Trời dần dần đen, khách đến Giáo Phường Ty dần nhiều lên, sau đó phát giác một chuyện kỳ quái.
Hôm nay rất nhiều hoa khôi cùng đóng cửa từ chối tiếp khách, không tổ chức chầu chay.
Có người không cam lòng đi tìm tú bà, trong lòng tú bà tự nhủ đám bà cô này muốn tạo phản à, không mở cửa làm sao kiếm bạc.
Liền hô người đi nghe ngóng, hỏi ra mới biết, những hoa khôi từ chối tiếp khách kia đều tới Thanh Trì Viện, tổng cộng có tám người, nói cách khác, trong nội viện Thanh Trì có tới chín hoa khôi.
"Bọn họ làm gì thế?"
"Nghe tiếng thì. . . . hình như các nàng rất vui vẻ, đây là đang chiêu đãi đại nhân vật nào vậy?"
"Làm sao có thể, trong thời gian kinh sát, làm gì có đại nhân vật nào dám chơi như vậy. Đâu có ai ngu dại tự tay đưa nhược điểm cho kẻ địch."
"Chắc các nàng chỉ là tụ lại chơi đùa với nhau thôi."
"Đoán mò làm gì, qua hỏi một câu là biết."
Có khách nhân gõ cửa Thanh Trì Viện, thủ vệ tiểu thanh y ra mở cửa, bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.
Ngoài cửa viện có tới mười mấy người khách vây quanh.
"Các nương tử ở trong ấy đang làm gì?" Một khách trẻ tuổi áo quần hoa lệ nhìn ánh đèn xa trong nội viện, trầm giọng hỏi.
"Đang chiêu đãi khách nhân." Tiểu thanh y đáp.
Cửa sân im bặt mấy giây, một người cổ quái nói: "Là… là đại nhân nào vậy. . . . Nếu mà không phải lộ mặt, thì thôi."
Tiểu thanh y suy nghĩ một chút, khách ở trong nội viện chính là Hứa công tử, không phải đại nhân vật gì, hắn không cảm thấy chuyện này có gì cần giấu giếm, nên thản nhiên nói:
"Không phải như các vị nghĩ đâu, khách ở bên trong là Hứa công tử."
Hứa công tử?
Mọi người quay qua nhìn nhau, trong đầu tìm tòi một hồi, không tìm ra được đại nhân có số má nào có tên như vậy.
Trong triều có huân quý hay quan lớn nào họ Hứa đâu?
Người trẻ tuổi gõ cửa ban nãy cau mày: "Hứa công tử kia là?"
"Hứa Thất An, Hứa công tử tặng Phù Hương bài thơ kia đó." Sai vặt mặc áo xanh nói. Hắn được thưởng ba đồng bạc, trong lòng rất vui, đây đều là nhờ Hứa công tử ban tặng, nên vui vẻ dương danh cho người ta.
Là hắn?
Mấy người đọc sách trong đám người mắt lóe sáng.
"Vậy chúng ta chờ ở đây đi, không chừng sẽ chờ được một bài thơ truyền thế được ra đời."
Lời này vừa nói, những người vốn đang phẫn nộ, ghen ghét cũng dằn lòng mình xuống. Ở đây đều là người có thân phận, dù là thương nhân, cũng là người có bụng muốn học đòi văn vẻ.
"Được tới chín hoa khôi hầu hạ, phong thái cỡ nào chứ. Trạng nguyên lang khóa trước còn chưa được đãi ngộ như này đâu."
"Trạng nguyên lang đâu có dám xa hoa khoa trương như thế."
...