【 số ba: Thiên Địa Hội là sao? 】
【 số chín: Thiên Địa Hội là tà giáo, ngấp nghé pháp bảo của tông ta đã lâu, ha ha, pháp bảo này còn gọi là Địa Thư. Có thể truyền tin ngàn dặm.
Trước đó, ta nhận được tin tức cầu cứu của Kim Liên sư huynh, biết huynh ấy tới kinh thành Đại Phụng, bởi vì chỉ tới kinh thành, mới tránh né được Thiên Địa Hội đuổi giết.
Nhưng lúc ta tới kinh thành, thì mất liên lạc với Kim Liên sư huynh, giờ qua Địa Thư đưa tin, mới biết huynh ấy đã giao "Địa Thư" cho ngươi. Chắc là tình hình của sư huynh đã vô cùng nguy cấp, mới không thể không bỏ qua Địa Thư, bỏ của giữ mạng. 】
Ta nhổ vào. . . . Ý là quăng mối họa này lại cho ta? !
Hứa Thất An bối rối.
【 số chín: Không biết các hạ là thần thánh phương nào, có thể khiến Kim Liên sư huynh yên tâm giao Địa Thư ủy thác cho ngươi. 】
Ta chỉ là một khoái thủ nho nhỏ, không, ta chỉ là một Đả Canh Nhân nho nhỏ. . . . Lòng Hứa Thất An lạnh đi một nửa.
【 số ba: Vì sao bỏ qua Địa Thư lại có thể tự bảo vệ mình? Người Thiên Địa Hội có thể xác định được vị trí của Địa Thư à? 】
Hứa Thất An vốn giỏi suy luận nhanh nhạy nắm bắt ngay được vấn đề.
【 số chín: Việc này liên quan tới một bí mật của tông ta. Bần đạo không nói cho ngươi biết được. Địa Thư là chí bảo của tông ta, hy vọng các hạ có thể trả lại cho bần đạo, bần đạo tất có thâm tạ. 】
【 số ba: Được. Làm sao trả được cho ngươi? 】
Hứa Thất An có chút không nỡ bỏ, này là một bảo bối có thể chứa đồ, nhưng nghĩ tới sự mạo hiểm khi mang theo nó, thôi thì lựa chọn theo tâm vậy.
【 số chín: Bần đạo ở kinh thành, lúc nào cũng có thể tới tìm các hạ, nếu các hạ không tin được bần đạo, ngươi có thể chọn địa điểm trao đổi. Ừ, các hạ muốn gì? 】
Bạc, ta muốn bạc nóng hầm hập đó. . . Hứa Thất An thiếu chút nữa thốt ra.
【số ba: Đạo trưởng khách khí, vật quy nguyên chủ, là trách nhiệm của tại hạ, chỉ là lúc đó, đạo trưởng Kim Liên nói với tại hạ, còn đây là thiên địa chí bảo, bán cho ta với giá năm trăm lượng hoàng kim.
Tại hạ không phải là yêu cầu tiền tài, chỉ là, nếu đã trả bảo vật cho nguyên chủ, thì đương nhiên cũng phải trả lại hoàng kim về cho nguyên chủ, đây là trao đổi công bằng, đúng không. 】
【 số chín: . . . . . Vốn nên như thế. 】
...
Hứa Thất An cất kỹ tấm gương, ôm giấc mộng đẹp có năm trăm lượng hoàng kim, chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, hắn thay trang phục của Đả Canh Nhân, đeo yêu bài, bội đao, ngực cột đồng la mới được đổi hôm qua.
Leo tường qua nhà Nhị thúc ăn điểm tâm.
Ra khỏi Hứa phủ, nhận cương ngựa từ tay lão Trương gác cổng, Hứa Thất An thúc ngựa chạy vào nội thành, tới nha môn Đả Canh Nhân.
Con ngựa này là tọa kị của Nhị thúc, giờ đã thuộc về Hứa Thất An, đương nhiên, để bịt mồm thẩm thẩm, Hứa Thất An đã phải đưa cho Nhị thúc năm mươi lượng bạc.
Thật ra cũng chẳng có gì. Nha môn Đả Canh Nhân nằm trong nội thành, cách Hứa phủ quá xa, nếu Hứa Thất An đi bộ đi làm, tới nơi chắc mọi người sắp ăn cơm trưa.
Hoả tốc chạy tới nha môn Đả Canh Nhân, bước vào Xuân Phong Đường, Lý Ngọc Xuân đang uống trà với một ngân la khác.
"Thuộc hạ mới của ngươi?" Ngân la kia nhìn lạ hoắc, tiện thể hỏi.
"Ừ." Lý Ngọc Xuân gật đầu.
"Đánh giá cấp bậc gì?" Ngân la kia hỏi.
Lý Ngọc Xuân không chờ Hứa Thất An mở miệng, vội đáp: "Ất hạ."
Ngân la có chút kinh ngạc, khen: "Không tệ không tệ, nha môn chính là cần người trẻ tuổi có tiềm lực như vậy, tương lai các ngươi chính là người gánh vác Đả Canh Nhân."
Nửa câu sau là nói cho Hứa Thất An nghe.
Hứa Thất An cung kính hành lễ, lúc này mới nói lý do mình tới: "Lão đại, ta muốn tới kho công văn."
Hắn không biết kho công văn ở nơi nào, cũng không biết quyền hạn tương ứng.
"Sau này có vấn đề gì, có thể trực tiếp tìm quan viên." Lý Ngọc Xuân nói.
"Đã rõ." Hứa Thất An rời khỏi Xuân Phong Đường.
Lãnh đạo chỉ nói huyên thuyên, làm thuộc hạ, không có chuyện quan trọng thì không được tới làm phiền, chút nhãn lực đó đương nhiên là phải có.
Túm lấy một quan viên hỏi vị trí kho công văn, Hứa Thất An đi tới một tòa đại viện.
Đưa yêu bài cho quan viên đồ đen, người kia nhận, sau khi xác nhận là không sai, trả lại cho Hứa Thất An:
"Kho công văn phân ra bốn khu vực, giáp ất bính đinh, đồng la chỉ được tới phòng đọc chữ Đinh để đọc công văn."
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, hỏi: "Làm sao ta biết tư liệu ta cần tìm nằm ở kho nào?"
Quan viên áo đen cung kính cười: "Đi nhà kho có bảng chữ 'Đinh' hỏi."
"Giáp ất bính đinh" bốn nhà kho, đinh là cơ sở, cũng là lớn nhất, này phù hợp với quy luật Kim Tự Tháp.
Văn bản tài liệu càng cơ mật, số lượng càng ít.
Hứa Thất An đi vào nhà kho chữ "Đinh", bước tới bàn đón tiếp: "Ta muốn tìm tư liệu về Đạo Môn."
Quan viên ngồi sau bàn lôi quyển sổ dày ra, tra xét một hồi lâu, ngẩng đầu lên: "Đại nhân, xin chờ một lúc."
Hắn đi vào trong kho công văn.
Rất nhanh, hắn đã đi ra, tay cầm một quyển sách, một tay đưa ra nhận yêu bài của Hứa Thất An, tay kia giao sách.
Hứa Thất An: "Cho chén trà nóng."
Quay người đi qua bàn dài trong sảnh, bắt đầu đọc tư liệu.
Đạo Môn bắt nguồn từ Đạo Tôn, niên đại thời Đạo Tôn đã không còn khảo chứng được, tương truyền Đạo Tôn là kì nhân Thượng Cổ, Nhất Khí Hóa Tam Thanh, theo thứ tự là: Nguyên Thủy Thiên Tôn; Đạo Đức Thiên Tôn; Linh Bảo Thiên Tôn.
Không bàn mà hợp với Thiên Địa Nhân tam tài.
Đây chính là nguyên nhân tồn tại tam tông "Thiên Địa Nhân" của Đạo Môn.
Trong đó hai tông Thiên Nhân thế như nước với lửa, đều tự nhận mình là Đạo Môn chính thống, chỉ muốn tiêu diệt đối phương.
Địa Tông thì rất hiếm khi xuất hiện, không tranh danh không đoạt lợi, nên những ai không biết, đều cho rằng Đạo Môn chỉ có Thiên Nhân hai tông.
Cá ướp muối làm đau lòng người.
"Đầu năm nay, tranh giành đạo thống hẳn chính là mâu thuẫn lớn nhất." Trong lòng Hứa Thất An thầm bồi thêm một câu: Ngự tỷ vô địch thiên hạ.
Tiếp tục nhìn xuống, hắn phát hiện gọi "Địa tông" cá ướp muối là có đạo lý.
Địa tông thờ Đạo Đức Thiên Tôn, tu vô lượng công đức. Bọn họ dạo chơi thiên hạ, ít khi xuất hiện, làm việc tốt cũng không để lại danh tính, coi nó là tu công đức.
"Công đức. . . ." Hứa Thất An nhíu mày trầm tư.
Công đức theo ý nào đó, thì đồng nguyên với vận may. Thế nhân thường nói: làm việc thiện tích đức, người tốt sẽ có báo ứng tốt.
Công đức có nghĩa là phúc khí, phúc khí và vận khí (vận may) là cùng một dạng.
Cho nên lão đạo sĩ Địa tông kia mới nhìn ra được điểm đặc biệt của mình? Biết mình là vua vận may có phúc tinh cao chiếu, yên tâm thoải mái ném củ khoai nóng bỏng tay này cho ta. . . . Móa nó, không phải mi tu công đức hả? Sao lại làm chuyện thất đức thế. . . .
Hứa Thất An thầm mắng.
Hắn tiếp tục mở rộng liên tưởng, vận may cổ quái trên người mình, có phải cũng là một loại công đức?
Nhưng mà mười tám đời tổ tông Hứa gia đều chỉ là tiểu dân chúng, tới thế hệ này của Nhị thúc mới có chút khởi sắc, hai huynh đệ đều là vừa làm vừa mò mẫm đi lên.
Chưa làm ra được chuyện tốt gì, ngược lại trên chiến trường đã chém không ít người.
Lúc này, nhân viên quản lý bưng trà nóng tới, nói chuyện phiếm: "Đại nhân đang điều tra Nhân tông à?"
Không, ta điều tra Địa tông. . . Hứa Thất An hỏi ngược lại: "Nhân tông?"
"Quốc sư chúng ta chính là đại đầu của Nhân tông á." Quan viên đáp: "Ngụy đại nhân rất là không thích nữ nhân đạo thủ đó."
Nữ nhân đạo thủ. . . . à, đạo cô tuyệt sắc truyền thuyết kia?
Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ, trước kia chỉ biết đương kim thánh thượng trầm mê tu đạo, khao khát trường sinh bất tử, đưa một đạo cô đẹp tựa thiên tiên lên làm quốc sư.
Không ngờ lại là Nhân tông!
Thuật sĩ Ty Thiên Giám, Đạo Môn Nhân tông, Đả Canh Nhân, Nho gia thư viện Vân Lộc, quân đội Đại Phụng, quan văn triều đình. . . . . Kinh thành tựa như một đầm nhỏ, bên trong chật ních Giao Long.
Hèn gì "Số chín" nói người của Thiên Địa Hội không dám vào kinh thành.
Kim Liên đạo trưởng: Ngươi tiến tới thử xem.
Sát thủ Thiên Địa Hội: Thử để chết hả.
Ha ha ha. . . Hứa Thất An cong môi: "Ngươi tìm cho ta thêm chút tư liệu về "Thiên Địa Hội", ừ, cả Địa Thư nữa. Ngươi có biết Địa Thư không? Thiên địa chí bảo. . . . mà thôi, nếu ta muốn tới ba nhà kho giáp ất bính, ta phải làm sao?"
Quan viên nghe vậy, cười: "Nhà kho Ất và Bính tương ứng với kim la và ngân la. Nhà kho Giáp chỉ có giấy Ngụy công tự viết mới được vào. Nhưng tư liệu về Thiên Địa Hội và Địa Thư mà ngươi muốn tìm, nhà kho Đinh cũng có."
Thấy Hứa Thất An ngẩn người, hắn giải thích: "Thiên Địa Hội chỉ là một tổ chức giang hồ, còn Địa Thư là pháp bảo thượng cổ trong truyền thuyết, cả hai đều không phải là vật gì cơ mật. Để ta tra sổ tay, xem ở chỗ nào."
Nói xong, đi ra bàn tiếp đón.
Hứa Thất An nhìn theo bóng lưng người ta, nghĩ một hồi, mới hiểu được.
Hắn đã bị nhầm lẫn trong tư duy, cho rằng vật càng cổ xưa thì càng quan trọng, kỳ thật không phải vậy. Vật càng cổ, thì càng không đáng tiền. . . . Ừm, vấn đề không phải là có đáng tiền hay không, đồ cổ vẫn là rất đáng tiền, nhưng không thuộc đẳng cấp cơ mật.
Ngược lại, thứ thật sự cơ mật lại là những thứ mang hơi thở đương thời, ví dụ như tình báo quân sự, bố cục biên phòng, cách điều chế hỏa dược, khí giới công thành, bản vẽ tạo thuyền vân... vân.
Ta tin rằng tương lai, trong khố phòng chữ Giáp sẽ có thêm một phần hồ sơ cơ mật tên là:《 bí tịch tạp giao giữa người và thú 》
Tác giả: Tống Khanh; Hứa Thất An. =))
Rất nhanh, quan viên kia đã tìm ra tài liệu về "Địa Thư" và Thiên Địa Hội.
Hứa Thất An không thể chờ nổi, vội lật ra xem. Thiên Địa Hội liên quan tới an nguy của hắn, nên hắn đọc tư liệu về tổ chức này trước.
. . . . .
Trên giang hồ, tổ chức nhất định hàng nghìn, môn phái như rừng, không có môn phái nào đặc biệt đáng để trong lòng.
Kinh doanh những ngành không đen không trắng, còn nghe lời, nguyện ý phục tùng triều đình quản thúc. Chỉ có một vài thế lực đặc biệt có nội tình thâm hậu, mới không dính dáng với triều đình nhiều.
Sự tồn tại của bọn họ tạo ra một thế cục ổn định, thi thoảng còn tự phát tự tiêu diệt lẫn nhau.
Thiên Địa Hội chỉ là một tổ chức giang hồ tầm thường.
Theo ghi chép, nó xuất hiện sáu mươi năm trước, năm đó Vân Châu đại hạn, lưu dân vào rừng làm cướp làm giặc, cướp bóc khắp nơi.
Thiên tai nhân họa xen nhau, tàn sát bừa bãi.
Bị thế lực giang hồ địa phương liên hợp với triều đình tiêu diệt, Thiên Địa Hội là một trong số đó.
"Thoáng nhìn thì giống một tổ chức rất có hiệp nghĩa. . . . Ừ, có đôi khi làm việc tốt chưa chắc là người tốt, cũng như làm từ thiện chưa chắc là do thật lòng muốn làm từ thiện."
Cũng có thể chỉ để kiếm thanh danh. . . . Hứa Thất An nhấp một ngụm trà, tiếp tục nhìn xuống.
Thiên Địa Hội không phải tổ chức ngoài sáng, mà nửa sáng nửa giấu, ghi chép liên quan không nhiều.
Hứa Thất An xem hết, không thu hoạch gì nhiều.
"Không có thu hoạch mới là bình thường, có thể bức một cao thủ Địa tông chạy đến kinh thành, rõ ràng nó là một tổ chức rất khổng lồ, rất mạnh. . . ."
"Một tổ chức như vậy, qua mắt được mạng lưới tình báo của Đả Canh Nhân cũng là hợp tình hợp lý, ta có nên bẩm báo Xuân ca, giúp kho công văn của Đả Canh Nhân phong phú thêm chút không?"
"Ách. . . . Tạm thời thì thôi đi."
Hắn không có ý báo chuyện này cho nha môn, tuy rất có thể sẽ đổi được một khoản công lao, nhưng mà không thể nào bằng năm trăm lượng hoàng kim được.
Một bảo bối như Địa Thư, ai mà chẳng đỏ mắt, lỡ bị kim la nào để mắt, bảo ta nộp vào quốc khố mất. . . .
Hứa Thất An khép sách lại, mở tài liệu về "Địa Thư" ra.
Địa Thư là Thượng Cổ Chí Bảo, lai lịch không thể khảo chứng, chỉ biết là của vị không thể khảo chứng được thời gian xuất thân Đạo Tôn kia để lại.
Trên tư liệu thậm chí còn không đề cập tới công năng của Địa Thư.
Ngược lại, có một ghi chú, rằng Thượng Cổ Chí Bảo như này, phần lớn là do trời đất sinh ra, sức người không luyện ra được.
Chúng có một tính chất chung đặc biệt, chính là nhỏ máu nhận chủ.
Nhỏ máu nhận chủ. . . . Hứa Thất An reo vang, a, nói tới nói lui, thì ra là nhỏ máu nhận chủ.
Pháp khí Tống Khanh cho hắn, đồng la của Đả Canh Nhân, chỉ cần dồn khí cơ vào là dùng được, không hề có khái niệm nhận chủ. Về bản chất, chúng đều chỉ là công cụ, rơi vào tay ai cũng có thể sử dụng.
Hứa Thất An có cảm giác, ở thế giới này, không còn tồn tại gọi là nhỏ máu nhận chủ.
Hắn móc kính nhỏ ngọc thạch ra khỏi ngực, bội đao ra khỏi vỏ hai thốn, lưỡi đao khẽ ấn vào ngón tay.
Máu đỏ lập tức chảy ra, Hứa Thất An bôi nó lên mặt kính.
Máu trên mặt kính trắng trơn kia đọng ở đó mấy giây, sau đó từ từ biến mất, bị tấm gương hấp thu.
Một khắc sau, cảnh vật trước mắt Hứa Thất An bắt đầu mơ hồ, tập, bàn, chén trà đều nhòa đi, thay vào đó là hỗn độn.
Trong thế giới hỗn độn mịt mờ đó, hắn nhìn thấy tám đốm sáng lơ lửng.
Tám đốm sáng này tượng trưng cho tám tấm gương khác? Cộng với mình, vừa đủ chín. . . . Hứa Thất An đảo mắt qua, muốn tìm vị trí【 số chín 】
Nhưng hắn không biết số chín là đốm sáng nào.
Ừm. . . chọn đại một, thêm hảo hữu đi!
Hứa Thất An giơ tay lên, thử chỉ vào đốm sách cách hắn gần nhất.
Đốm sáng kia nhộn nhạo lên nước gợn, rung động lan ra toàn bộ thế giới hỗn độn.
Hứa Thất An như đang mơ một giấc mơ, cảnh vật trước mắt khôi phục lại rõ ràng, mình đang ở sảnh của kho công văn, trước mặt là mấy quyển sách và chén trà, cùng kính nhỏ ngọc thạch trông rất bình thường kia.
Nhưng hắn biết đây không phải mộng, bởi vì sau khi nhỏ máu nhận chủ, kính nhỏ và hắn đã sinh ra một mối liên hệ kì diệu.
Một sự trung thành rất khó tin và khó hiểu.
Lúc này, trong gương từ từ hiện lên một hàng chữ:
【 số sáu: Đừng tin số chín, đừng có trả lời, đừng có trả lời, đừng có trả lời. . . . 】