Mọi người đi rồi, Dương Nghiên cau mày, ngồi bên bàn, nhận chén trà Ngụy Uyên đưa qua, nhưng cả buổi không uống một ngụm.
Nam Cung Thiến Nhu trợn mắt, hỏi thay hắn: "Nghĩa phụ, thật muốn giết tiểu tử kia à?"
Dương Nghiên lập tức quay qua nhìn Ngụy Uyên.
"Ta xử không đúng à?" Ngụy Uyên hỏi lại.
Nam Cung Thiến Nhu và Dương Nghiên cùng lắc đầu, Nam Cung cười nghiền ngẫm: "Đúng thì đúng, chỉ là nghĩa phụ thật sự cam lòng giết hắn?"
Ngụy Uyên nhấp một ngụm trà, giọng cảm khái: "Ta đã từng nói, hắn là võ phu trời sinh, khí phách hán tử này, hiếm thấy."
Một đao chém ngân la Luyện Thần Cảnh trọng thương, hắn mới bước vào Luyện Khí Cảnh bao lâu?
Trong nụ cười của Ngụy Uyên có ý thưởng thức, và nhiều hơn nữa là sự thoả mãn.
. . . . .
Xuân Phong Đường.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu ủ rũ đi theo Lý Ngọc Xuân, suốt đường đi, Xuân ca không nói một lời.
Ban nãy ông đứng dưới lầu, chờ kết quả xử lý, đã biết tin bảy ngày sau, Hứa Thất An sẽ bị chém ngang lưng.
Lý Ngọc Xuân không nói một câu, dẫn hai thủ hạ trở về.
"Đi uống rượu với ta, ta biết hai ngươi có giấu riêng, lén uống trong khi trực."
Giọng Lý Ngọc Xuân không nghe ra cảm xúc, bình tĩnh đến dọa người.
Tống Đình Phong há to miệng, phun ra một chữ: "Được."
Lý Ngọc Xuân là một người bảo thủ cố chấp, các ngân la biết ông đều nói ông bảo thủ không chịu thay đổi, ngân la không quen thì giễu cợt ông không biết biến báo.
Nhưng mặc kệ quen thuộc hay không quen, người trong nha môn đều không thật sự coi thường ông, trái lại, ai cũng kính nể ông, dù không nói ngoài miệng.
Sự bảo thủ của Lý Ngọc Xuân biểu hiện ra khắp các mặt, ví dụ lúc đang trực là không uống rượu.
Tống Đình Phong vào thính sảnh lấy bình rượu mình giấu, ba cái bát sứ, một cái trong đó vốn là của Hứa Thất An.
Lý Ngọc Xuân uống rượu không nhanh, nhưng uống hết chén này là đến chén khác, trong lúc uống vẫn không nói gì.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu trầm mặc bồi ông uống.
Một vò rượu nhanh chóng uống cạn, Lý Ngọc Xuân mượn cảm giác say, nói: "Ta biết Ngụy công có sự khó xử của mình, Hứa Thất An đúng là có làm sai.
"Lăng nhục một nữ quyến phạm quan thì có sao đâu, tội không đáng chết. Nhưng hắn lại ngu ngốc thiếu chút nữa chém chết người ta, mà đó còn là ngân la."
Lý Ngọc Xuân như mở máy hát, nói liên miên không ngừng: "Ta tưởng ta đã đủ ngu rồi, không ngờ tên này còn ngu hơn ta, sớm biết như vậy không thu hắn, mệt lòng.
"Ngụy công có thể làm sao? Dù tư chất của hắn. . . cũng tàm tạm, nhưng làm ra việc lớn thế này, người trong cả nha môn đều đang nhìn vào, chẳng lẽ lại ngang nhiên thiên vị? Vậy uy tín của Ngụy công đặt ở đâu. Lập nên thanh danh là phải làm quanh năm suốt tháng, nhưng muốn phá hỏng, thì chỉ cần trong nháy mắt mà thôi. Nếu thiên vị Hứa Thất An, sau này còn ai phục Ngụy công?
"Giờ thì hay rồi, một người cách chức, một người chém ngang lưng, xử lý theo lẽ công bằng, hắc, hắc hắc.
"Một thời gian dài sau này, người trong nha môn sẽ làm theo quy củ, Hứa Thất An chết cũng không oan, đáng giá."
Lý Ngọc Xuân trả chén lại cho Tống Đình Phong, mắng: "Chén bỏ gì thế này, hình vẽ chẳng đối xứng gì cả." =))
Tống Đình Phong nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện cái chén mình uống hơn nửa năm đúng là không đối xứng thật.
Rượu uống xong, Lý Ngọc Xuân không có tâm tình nói chuyện nữa, hắn và Chu Quảng Hiếu cũng không vui, không lên tiếng trở về thính sảnh.
Trong nội đường, Lý Ngọc Xuân ngồi im hồi lâu, chậm rãi đứng dậy, đi đến góc phòng, nhặt cái chổi lông gà, bắt đầu lau chùi tất cả những chỗ dễ tích bụi của nội đường.
Xếp lại thư tịch, bình hoa, bàn ghế, cho chúng cân xứng, chỉnh tề.
Sau đó, ông tháo yêu bài và bội đao, cởi trang phục Đả Canh Nhân ra.
Xếp thành chồng chỉnh tề, đặt bội đao và bội eo lên trên, Lý Ngọc Xuân ôm nguyên chồng, đi ra Xuân Phong Đường.
Đi thẳng tới Chính Khí Lầu.
Trên đường đã khiến rất nhiều đồng la chú ý, mọi người thấy ông đều chỉ trỏ, rì rầm bàn tán với nhau.
Trong những người này, có người có nghe chuyện Hứa Thất An chém Chu Thành Chú, cũng có người hoàn toàn không biết gì cả, hiếu kỳ ăn dưa.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không nghe nói à, Chu ngân la thiếu chút nữa bị một đồng la nho nhỏ chém, người chém hắn chính là Hứa Thất An, à, chính là thủ hạ của Lý ngân la."
"Lý ngân la muốn làm gì?"
"Không biết, cùng đi theo xem đi."
Ba người rồi năm người, bảy người, tám người. . . . lượng Đả Canh Nhân đi theo Lý Ngọc Xuân càng lúc càng đông, tạo thành một đám người với quy mô không nhỏ.
Đi thẳng tới Chính Khí Lầu.
Lý Ngọc Xuân bị ánh mắt của thủ vệ dưới lầu cảnh cáo. Ông dừng lại, hai tay bưng chồng đồ của mình, như không nhìn thấy đám người ở sau lưng.
"Ty chức Lý Ngọc Xuân, năm Nguyên Cảnh thứ hai mươi vào nha môn nhậm chức, một mực tuân thủ bổn phận, tận chức tận trách. Lấy việc quét sạch tham quan ô lại làm tín niệm, lấy việc báo quốc làm mục tiêu." Tiếng Lý Ngọc Xuân vang lên vang dội:
"Mười sáu năm qua cẩn trọng, chưa từng không làm tròn trách nhiệm, làm trái pháp luật; chưa từng nhận hối lộ; chưa từng ức hiếp người lương thiện. Vốn tưởng rằng một lòng nhiệt huyết, có thể được trời xanh chứng giám.
"Như thế, mười sáu năm qua, mắt thấy rất nhiều đồng liêu, ức hiếp dân chúng, lừa bịp tống tiền thương nhân. Mỗi lần xét nhà, đều tham ô ngân lượng tài vật, gian dâm nữ quyến phạm quan, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.
"Tâm không thể chấp pháp như thế, mình bất chính làm sao chính nhân. Hôm nay Lý Ngọc Xuân không làm được nữa, nên đến chào từ giã mà đi, cũng có thể trảm ta."
Nói xong câu cuối, trong ánh mắt nhìn trân trối của các Đả Canh Nhân, ông ném chồng trang phục, yêu bài, bội đao xuống đất, như ném đồ bỏ.
Ngay tại Chính Khí Lầu làm mất mặt Ngụy Uyên, Lý Ngọc Xuân quay người rời đi, mười mấy Đả Canh Nhân không ai ngăn cản, không ai lên tiếng.
"Cái này. . . Chúng ta có cần chặn lại không?" Có người hỏi nhỏ.
Các Đả Canh Nhân lạnh lùng nhìn người đó.
. . . . .
Hứa Thất An mặc áo phạm nhân, ngồi trong nhà giam của nha môn Đả Canh Nhân, tựa lưng vào tường, ngửi ngửi mùi hôi thối ẩm ướt chỉ phòng giam mới có.
"Tứ hợp viện? Kiếp trước làm cảnh sát, kiếp này lại làm khách quen của nhà tù." Hứa Thất An cười tự giễu, cảm khái vận mệnh vô thường.
Trong phòng giam vắng vẻ im ắng, thi thoảng mới vẳng ra tiếng phạm nhân chửi mắng, nhưng đa số đều giữ im lặng.
Phạm nhân bị nhốt ở đây, đa phần đều là phạm nhân bị tử hình, đã nản lòng thoái chí. Lúc đầu còn kêu oan, chửi cha chửi mẹ, sau khi bị lính canh ngục lôi ra “nói chuyện đàng hoàng” xong, liền trở nên biết cách làm người.
Đã biết được đạo lí là ở nơi công cộng thì phải giữ yên lặng.
Không ai muốn trước khi chết còn bị tra tấn dã man.
Hứa Thất An từ từ nhắm mắt lại, suy nghĩ xem mình còn có cơ hội sống hay không.
"Các đại nho Thư viện Vân Lộc có lẽ sẽ đến làm ồn ào, nhưng họ không phải là quan, đến trước mặt quan lại cũng không làm gì được. nói đạo lí cũng không được, vì nơi này là nha môn Đả Canh Nhân."
"Thuật sĩ Ty Thiên Giám nhất định sẽ thử cứu ta, nhưng trừ phi Giám Chính ra mặt, bằng không cũng không cứu được ta. Mà bảo Giám Chính ra mặt, thì thân phận của ta còn chưa đủ. . . . Hứa Thất An a Hứa Thất An, ngươi hưởng được sự ấm áp ở chỗ Phù Hương, liền quên xã hội này vốn lạnh lùng mất rồi! Không chừng hai tháng nữa còn muốn lôi cả Chử Thải Vi lên giường nữa!"
"Mảnh vỡ Địa Thư cũng bị tịch thu rồi, bằng không mình cũng có thể thử nhờ số một cứu mình, không biết địa vị của số một có đủ sức làm không. . . . ."
Nghĩ nghĩ một hồi, hắn ngủ đi mất, lúc tỉnh giấc, nhà tù vắng vẻ im ắng, bên ngoài cửa sổ nhỏ là bóng tối nặng nề.
Giấc ngủ đã bù lại sự thiếu hụt thể lực khi thi triển Thiên Địa Nhất Đao Trảm, đổi lại, bụng sôi ùng ục.
Nhờ ánh sáng nhàn nhạt của ngọn đuốc trong thông đạo, Hứa Thất An trông thấy bên rào cửa có đặt một chén cơm trắng, hai con chuột to đang chúi vào ăn.
"Móa, đồ khốn kiếp, dám cướp cơm của lão tử!"
Hứa Thất An tức giận mắng.
Cơm cũng không được ăn, đành phải khoanh chân ngồi xuống, thổ nạp khí cơ.
Không biết qua bao lâu, trời đã sáng.
Tiếng bước chân từ thông đạo âm u vọng tới, hai lính canh ngục đi tới, mở cửa phòng giam ra.
Hứa Thất An mở mắt.
"Đi ra." Lính canh ngục quát.
Hứa Thất An đeo còng tay xiềng chân, bị lính canh ngục dẫn tới phòng tra tấn.
Những làn ánh nắng xuyên vào phòng qua những lỗ thoát khí trên vách tường, xua bớt sự hắc ám trong phòng, nhưng không xua nổi sự âm hàn của nơi này.
Bên bàn trong phòng, có hai người trẻ tuổi ngồi. Một người mắt xếch, mày lá liễu, ngũ quan tinh xảo. Người còn lại môi hồng răng trắng, tuấn mỹ miễn bàn.
Hai con thỏ đi với nhau, ai phân biệt nổi ta là đực hay cái.
Nam Cung Thiến Nhu cười khẩy: "Làm màu!"
Hắn rất không thích cái dáng vẻ của đám người đọc sách này. Từ lúc tiến vào nha môn, rồi giờ tới đây, lúc nào cũng nghểnh đầu lên, ưỡn cao ngực, không dùng mắt để nhìn người, mà dùng cái mũi.
Kiểu ngạo khí ấy làm cho người ta chán ghét, đức hạnh y chang cái đám đọc sách của thư viện Vân Lộc, y chang cái đám áo trắng của Ty Thiên Giám.
Hứa Tân Niên nghiêng người qua phía hắn, thản nhiên nói: "Chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dưỡng."
"Ngươi nói ai là nữ tử?" Nam Cung Thiến Nhu nở nụ cười, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
"Là tại hạ đường đột." Hứa Tân Niên chắp tay thở dài: "Xin hỏi phương danh của cô nương?"
". . . ." Nam Cung Thiến Nhu muốn giết người!
Hứa Tân Niên với kĩ năng nói năng độc địa cười nhạt, lại nghếch đầu lên.
Hứa Thất An ở ngay cửa ra vào nhìn thấy cảnh ấy, nghe thấy hai người đối thoại, toát mồ hôi lạnh dùm tiểu lão đệ của mình.
Trong lòng tự nhủ Từ Cựu à, đại mỹ nhân này là cao phẩm võ phu, ngươi chỉ là một cái bát phẩm tiểu thư sinh, phải biết co được dãn được mới tốt.
Nam Cung Thiến Nhu nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Hứa Thất An, đứng bật dậy: "Thời gian một nén nhang."
Nói xong liền đi.
Hứa Tân Niên nhìn chằm chằm vào đường ca, trầm mặc không nói lời nào.
"Sao Từ Cựu lại tới đây, không phải đang ở thư viện đọc sách à?" Hứa Thất An hỏi.
"Tối qua, một đồng liêu của ngươi tới phủ báo tin, bảo ngươi gặp chuyện. Phụ thân liền rời khỏi kinh thành, đi suốt đêm tới thư viện Vân Lộc báo tin cho ta." Hứa Tân Niên phun ra một hơi trọc khí:
"Đêm qua ta đã về tới phủ, đợi tới sáng sớm, cửa nội thành mở mới vào được."
Hắn cầm thư tay của lão sư, cộng với thân phận cử nhân, mới được cho phép thăm tù.
"Người trong nhà đều rất lo cho ngươi, cả đêm nương không ngủ." Hứa Tân Niên nói.
Hứa Thất An gật đầu.
"Linh Âm cũng rất lo cho ngươi, sáng nay chỉ ăn có một chén cháo."
"Đã làm khó bé con rồi." Hứa Thất An cảm động.
Hứa Tân Niên gật đầu, đồng ý với lời nói của Hứa đường ca, tiếp tục nói: "Lão sư đề nghị ta tới cầu trưởng công chúa, có lẽ nàng ấy có thể cứu ngươi. Về phần các lão sư. . . . Ngụy Uyên và thư viện quan hệ không tốt."
Hứa Thất An chần chờ một chút: "Từ Cựu, ngươi không trách đại ca sao?"
Hứa Tân Niên trầm giọng: "Đại ca học nghệ không tinh, không giết chết được tạp chủng kia."
Hứa Thất An cười ha ha: "Đây mới đúng là người đọc sách chứ. . . ." Cười xong, hắn im một lúc, nói khẽ: "Thực xin lỗi."
Hứa Tân Niên im lặng.
Phòng tra tấn lại chìm vào im lặng, cả hai huynh đệ đều không nói gì.
Hồi lâu sau, Hứa Từ Cựu thở dài: "Ta sẽ cứu ngươi ra."
Hứa Thất An gật đầu, giả vờ rằng mình không hề cảm động, nói: "Nếu đã đến, giúp đại ca làm một chuyện đi. Từ Cựu có mang bạc theo không?"
"Đương nhiên là có." Hứa Tân Niên trả lời.
Không mang tiền theo làm sao vào được!
"Ừ, ngươi đi tìm ngục đầu, nói muốn lấy về một món đồ của ta. Đó là một cái kính ngọc thạch nhỏ, ngươi cầm cái gương đó, tới Dưỡng Sinh Đường ở đông thành tìm một hòa thượng, nói với hắn: nhờ hắn truyền lời, số ba bị giam trong địa lao của Đả Canh Nhân, mời xin giúp đỡ. Hứa Thất An!"
Sau khi Địa Thư nhận chủ, người khác sẽ không thể nhắn tin lên đó, nên phải nhờ số sáu truyền thư dùm.
Tin rằng với sự thông minh của mình, sau khi số một nhìn thấy tin nhắn, sẽ biết phải làm như thế nào. Vì trong đám Địa Thư, ở kinh thành, chỉ có số một là có quyền lực mà thôi.
Số một còn đang thiếu hắn một khoản nợ.
Đương nhiên, số một cũng có thể thấy chết mà không cứu được, nhưng đó là một chuyện khác.
Mặt khác, để Hứa Nhị Lang lấy mảnh vỡ Địa Thư, cũng là một sự thăm dò của Hứa Thất An đối với Ngụy Uyên.
Thăm dò xem ông ta có thật có ý muốn giết hắn không.
Hứa Tân Niên nhìn hắn một lúc, hỏi: "Nếu không lấy được thì sao?"
"Thì thôi."
Nhìn theo đường ca bị dẫn vào thông đạo âm u, Hứa Tân Niên rời khỏi phòng tra tấn, tìm ngục đầu, đường đường chính chính đưa ngân phiếu ba mươi lượng, nói: "Ta cần thu hồi một món đồ của đường huynh."
Ngục đầu đương nhiên không có ý kiến, có tiền làm gì chả được.
Hắn dẫn Hứa Tân Niên đến nhà kho, lấy ra một cái bao, bên trong là đồ lấy từ trên người Hứa Thất An.
"Chiêng đồng, Yêu Bài, bội đao, trang phục không thể mang đi." Ngục đầu nói.
Những thứ này đều là đồ của nha môn Đả Canh Nhân.
Hứa Tân Niên lục lọi, sờ được một cái gương nhỏ xinh, làm bằng ngọc thạch, mặt kính có hình vẽ quân nỏ, ngân phiếu vân vân, đủ thứ hình kì quái.