Đại thái giám hầu cận Nguyên Cảnh Đế đi tới nhận quyển tập, cung kính đưa cho Nguyên Cảnh Đế.
Nguyên Cảnh Đế đặt sách sang bên, nhận quyển tập, tập trung mở ra xem.
Nhìn một chút, hai hàng mày nhướng lên, mắt nổi lửa giận.
"Toàn là nói nhảm, người của Hình bộ và phủ nha càng ngày càng không dùng được." Nguyên Cảnh Đế quở trách.
Ông ta quét mắt nhìn Lưu công công, hù đối phương run lên.
Nguyên Cảnh Đế ném quyển tập sang bên, ngữ khí không có tình cảm, làm người ta sợ hãi, "Bên Đả Canh Nhân nha môn thì sao?"
Lưu công công đầu cúi thấp, eo éo đáp lại: "Bệ hạ, ở, ở phía sau quyển tập. . . ."
Nguyên Cảnh Đế nhướng mày, cầm lại quyển tập lên, đọc tiếp.
Nhìn một chút, hàng mày đang nhíu lại vô thức giãn ra, sau đó lại chầm chậm nhíu vào, xem vô cùng chuyên chú.
Nguyên Cảnh Đế từ tư thế nằm nghiêng, chuyển thành thế ngồi thẳng.
Sắc mặt ông ta càng ngày càng ngưng trọng, ánh mắt càng ngày càng lợi hại.
Hai đại thái giám vô thức giảm độ hít thở, sợ quấy nhiễu bệ hạ, là gặp rủi ro.
Đến cuối cùng, lúc Nguyên Cảnh Đế buông quyển tập, tiên phong đạo cốt gì đó chẳng còn sót lại chút nào, hoàn toàn là Đế Vương nhân gian uy nghiêm và ác liệt.
Trán Lưu công công mướt mồ hôi lạnh.
Còn tưởng bệ hạ xem thì thoả mãn, nhưng xem ra, có vẻ còn bị tác dụng ngược?
"Truyền lệnh!"
Nguyên Cảnh Đế sắc mặt lạnh băng, ngữ khí nghiêm túc: "Thái Khang Huyện lệnh không làm tròn trách nhiệm, để tử thương mấy trăm khôi hộ xung quanh Đại Hoàng Sơn, cách chức, bắt vào đại lao, đầu thu sang năm xử quyết.
"Phủ nha bộ khoái Lữ Thanh, đề bạt làm Lục Phiến Môn tổng bộ đầu."
Ông ta không nhắc tới Hứa Thất An, bởi vì Hứa Thất An vốn là đang mang tội, công trạng của hắn cứ tích vào đó, đến cuối cùng nếu đủ, thứ được ban thưởng chính là mạng của hắn.
"Nô tài lĩnh mệnh!" Lưu công công như trút được gánh nặng, lui ra ngoài.
Rời khỏi Tĩnh Tâm Điện, ông ta không nói một lời mang theo tiểu hoạn quan trở về chỗ ở, phun ra một hơi trọc khí thật dài.
Tuy rằng không biết vì sao càng về sau, sắc mặt bệ hạ càng khó xem, nhưng căn cứ khẩu dụ của bệ hạ, thì hẳn là nội dung phía sau làm bệ hạ rất hài lòng, tâm tình bệ hạ không vui là vì chuyện khác.
Tĩnh Tâm Điện, Nguyên Cảnh Đế đứng ở bên cửa sổ, đã trầm mặc hồi lâu.
"Truyền lệnh xuống, giải trừ lệnh cấm trong và ngoài thành."
... .
Lúc Hứa Thất An mệt mỏi trở về phủ, cơm tối đã qua rồi.
Tiền sảnh Hứa phủ đèn đuốc sáng trưng, Hứa Bình Chí và Hứa Tân Niên đang ở đó chờ hắn về.
"Niên nhi, bảo phòng bếp hâm đồ ăn, bưng lên." Hứa Bình Chí nói.
Hứa Tân Niên môi hồng răng trắng, tuấn mỹ như vẽ rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn hai thúc cháu.
Ánh nến khẽ chập chờn, gương mặt chữ điền của Hứa Nhị thúc thô kệch lạnh lùng mà nghiêm túc.
Sau đó không lâu, Hứa Tân Niên quay trở lại, các đầu bếp bưng đồ ăn lên, đồ vẫn luôn nóng trong nồi, chờ Hứa Thất An trở về.
Nhìn Nhị thúc và tiểu lão đệ, Hứa Thất An chợt thấy hoảng hốt.
Hắn ở thế giới này chỉ có một mình, không có điện thoại, không có máy vi tính, không có bàn phím, không có phim giáo dục tình yêu của Nhật Bản.
Hôm nào cũng sống trong ánh nến, đi nhà xí còn phải vén vạt áo lên thật cao.
Có đôi khi ở trong mơ, mơ thấy mình trở lại kiếp trước, vui cười tỉnh lại, sau đó nhìn cây xà trên xà nhà mà ngẩn người.
"Đột nhiên muốn uống rượu quá." Hứa Thất An khẽ nói, nhận bầu rượu từ tay đầu bếp.
Đồ ăn được dọn lên xong, Hứa Bình Chí phất phất tay, ý bảo đầu bếp lui ra.
Hứa Thất An rót rượu, không phải nhớ tới cuộc sống kiếp trước, mà là chợt nhớ tới một câu: Chỗ mình an tâm là quê hương mình.
Cái thế giới này, dù gì buổi tối cũng vẫn có người chờ ngươi về nhà, chuẩn bị sẵn đồ ăn nóng trong bếp cho ngươi.
Mặc kệ ở bên ngoài mệt mỏi bao nhiêu, bất lực bao nhiêu, cô đơn lạnh lẽo bao nhiêu, khi về đây, ngươi sẽ lại thấy, ngươi không phải chỉ có một mình cô đơn.
Uống nửa bầu rượu, Hứa Thất An phun ra một hơi thật dài: "Tang Bạc bị nổ rồi, bệ hạ mệnh ta tra án này, lập công chuộc tội."
Hứa Bình Chí chậm rãi gật đầu: "Ta đã biết, nhưng chuyện này, ngươi không giải quyết nổi."
"Ta biết, ta chỉ phụ trách tra án, không chịu trách nhiệm truy tìm." Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng phải thử xem, không thử thì chỉ còn đường chạy trốn."
Hắn không định bán mạng cho hoàng quyền, nếu không điều tra ra được, đương nhiên là bỏ trốn.
"Chuyện này chắc sẽ không liên lụy đến các ngươi, dù sao ta cũng không phải phạm vào tội lớn." Hứa Thất An nói.
Vừa rồi hắn mắng thô tục là vì khó khăn lắm mới tìm được một cái nhà, nhưng có lẽ không lâu nữa lại phải chia tay với nó.
Tội Hứa Thất An phạm là chém thượng cấp, mặc dù là tử tội, nhưng còn rất xa nữa mới tới mức người nhà bị tội liên đới.
Tại Đại Phụng, tội liên đới là tội vô cùng nghiêm trọng, người bình thường muốn phạm tội liên đới cũng không có tư cách.
Muốn đạt tới tội danh “liên lụy x tộc” thì chỉ có bốn loại sau: Một, mưu nghịch. Hai, tạo thành tổn thất cực lớn với quốc gia. Ba, tạo thành tổn thất cực lớn với hoàng thất. Bốn, đứng sai đội!
Hứa Bình Chí thuộc về cái thứ hai. Mất thuế bạc, chính là tạo nên tổn thất cực lớn với quốc khố. Nhưng ông vẫn chưa đủ độ.
Người có thể đạt được bốn loại này, bình thường đều là quan lại trong triều. Đám người chức tước vinh hiển đó mới có thể động một cái là cả nhà bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội chém đầu.
Bởi vậy, "tội liên đới" còn được gọi đùa là đặc quyền của đại lão.
Còn loại cỡ Hứa Thất An, quá lắm chỉ là một phạm nhân phạm tội tử hình, nếu bỏ trốn, thì thành đào phạm, không liên quan đến thúc thúc thẩm thẩm.
Hứa Nhị thúc thoả mãn gật đầu: "Ngươi nghĩ được vậy thì tốt, từ nhỏ ngươi đã cứng đầu."
Đó là ta lúc trước, còn ta bây giờ, linh hoạt vô cùng. . . . Hứa Thất An lắc đầu: "Ta đâu có ngốc."
Hứa Nhị Lang thở phào, nói: "Nếu thật sự không được, thì ngươi đi Vân Châu."
Vân Châu?
Hứa Thất An sững ra.
Hắn biết Vân Châu, nơi đó nạn trộm cướp vô cùng nghiêm trọng, tên thường được gọi nhất là Phỉ Châu (châu của tặc phỉ), thứ hai mới là Vân Châu.
Hứa Nhị Lang nói: "Ở đó nạn trộm cướp nghiêm trọng, lực ảnh hưởng của triều đình là yếu nhất, dù ngươi có bị truy nã, trốn tới đó, sẽ rất an toàn.
Nếu hơi tàn nhẫn một chút, có thể vào rừng làm cướp, làm tặc, vừa có thể ma luyện võ đạo, vừa có thể khống chế quyền thế. Rất nhiều tội phạm nghiêm trọng bị triều đình truy nã, dân giang hồ liều mạng đều thích chạy tới Vân Châu."
Nói có lý. So với trốn ở nơi khác, trốn ở Vân Châu an toàn hơn, nơi càng loạn thì càng an toàn. . . . Ấy, khoan đã...!
Trong đầu Hứa Thất An, linh quang lóe lên.
Nếu ta là Chu Bách hộ, ta sẽ trốn ở đâu?
Tư thông yêu tộc, nổ hủy Tang Bạc, đã hoàn mỹ đạt được tiêu chuẩn trọng tội "Cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội", "Liên lụy ba tộc".
Núp ở chỗ nào cũng không an toàn, bởi vì triều đình sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vậy hẳn sẽ trốn ở đâu?
Hai lựa chọn, hoặc rời khỏi Đại Phụng, hoặc trốn ở Vân Châu!
Đúng, Vân Châu!
Hứa Thất An hưng phấn, vừa định vỗ vai tiểu lão đệ, Nhị thúc đã phẫn nộ vỗ bàn: "Không được đi Vân Châu."
Hai huynh đệ hết hồn.
"Tại sao?" Hứa Thất An kinh ngạc với phản ứng của Nhị thúc.
"Ngươi đi Vân Châu làm gì? Vào rừng làm cướp làm giặc hả?" Hứa Nhị thúc cả giận nói: "Triều đình mỗi năm đều đi tiêu diệt, lỡ phái Từ Cựu đi Vân Châu diệt ngươi thì sao? Quên ước định hai đứa đã lập hôm đó à?"
Ứớc định gì?. . . . A, gà nhà không được đá nhau. . . . Hứa Thất An và Hứa Tân Niên xấu hổ cúi đầu.
Thật đúng là quên mất.
Không ngờ Nhị thúc còn nhớ, xem ra đã thật sự để ở trong lòng rồi.
"Đã biết đã biết, ta không đi Vân Châu đâu, ta đi Tây Vực." Hứa Thất An nói.
Tây Vực Hồ cơ vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng!
Cơm nước xong xuôi, Hứa Thất An thấy Hứa Linh Âm bưng một chén sữa nóng đi tới, nhếch đôi môi hồng, mặt mày dịu dàng:
"Đại ca, uống chén sữa là bổ nhất."
"Linh Âm tự mua ngoài phố đó. Sữa tươi mới trưa hôm nay." Hứa Nhị thúc thấy con cháu quan hệ hòa hợp, thì trong lòng vui vẻ, bổ sung:
"Linh Âm uống hai bát lớn, cho tỷ tỷ nó một bát."
Hứa Thất An đón chén sữa, ngửi ngửi, suýt nữa thì ói ra. . . Sữa bò này vừa tanh vừa lợm.
Sữa bò tươi thời này chính là như vậy, không có chất phụ gia linh tinh, nước đầu còn nồng mùi, quá lắm chỉ được đun nóng tiêu độc thôi.
Nhưng mà thật sự rất khó uống.
Có điều tuy là khó uống, nhưng chỉ có quý tộc mới có thể uống nó hằng ngày, dù mùi vị không ai ưa nổi.
Nhưng nó quả thật có thể bổ sung cơ thể, là thức uống hài tử quý tộc nhất định uống mỗi ngày.
Hay mình thử cải tiến sữa bò . . . . Sau đó dựa vào công thức độc môn kiếm nhiều tiền. . . . Được rồi, mình cơ bản là không biết cách khử cái mùi này, thầy cô trong trường không có dạy. . . . Hứa Thất An thở dài, dưới ánh mắt tha thiết của muội muội, thở dài một cái.
Khó chịu nha.
Vuốt cái chén vẫn còn âm ấm, Hứa Thất An chợt nhớ tới một ít chuyện cũ.
Hồi học trung học, ba mẹ đặt sữa cho hắn uống, cái loại bỏ trong bình thủy tinh ấy, mỗi sáng sớm đưa đến cửa nhà, vẫn còn nóng hổi.
Hứa Thất An không uống, cất vào trong cặp tặng cho nữ thần uống. Hồi ấy hắn tưởng cái đó là tình yêu, sau này lớn lên mới biết, không biết bao nhiêu người tặng đồ ăn uống cho cô bé ấy rồi.
Lúc ấy, hắn mới phát hiện mình thật ra chỉ là một con chó nịnh thừa mà thôi.
. . . .
Không biết từ lúc nào, bên ngoài nổi một cơn mưa bi ai rả rích, thấm vào cành khô, thấm vào những phiến đá trong sân.
Cơm nước no nê, Hứa Thất An che dù, trở về tiểu viện của mình.
Hắn đốt đèn, mở cửa sổ ra, trời đã tối hẳn, chỉ có chút ánh nến quật cường le lói, và tiếng mưa rơi tí tách.
Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức làm người ta có thể tĩnh tâm, nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng! (tạm dịch: Gió xuân một chén niềm vui đậm, đèn tối mười năm nỗi nhớ xa)
Lúc thi nhân Hoàng Đình Cương viết ra bài thơ này, đại khái là để bày tỏ tâm tình của mình, trong lòng đang nhớ đến một vài người.
Có lẽ, cũng là làm ra trong một đêm yên tĩnh, gió thảm mưa sầu như thế này.
Không biết qua bao lâu, Hứa Thất An đã đốt đèn hai lần, mới thoát khỏi tâm trạng buồn vô cớ.
Con người không thể cứ đắm chìm vào thế giới của mình, còn rất nhiều việc phải làm.
Hứa Thất An ngồi bên bàn, lấy kính nhỏ ra, đưa vào tin tức: "Này, kinh thành lại xảy ra chuyện rồi."