Bầu không khí tốt đẹp bị phá hủy trong nháy mắt, các hoa khôi thu lại nụ cười, một khắc trước còn là tỷ muội tốt của nhau, một khắc sau đã như trở thành nữ tử quân trên chiến trường, ai nấy thi nhau đỏ bừng mặt, phô diễn sự vũ mị của mình.
"Các vị tỷ tỷ, nếu hôm nay Hứa lang đã đến Thanh Trì Viện của ta, vậy ta mặt dày giữ người ngủ lại, hy vọng các tỷ tỷ trở về vui vẻ."
Các hoa khôi trở về vui vẻ á? Đương nhiên là không!
Trong Giáo Phường Ty làm gì có cái gọi là tình tỷ muội, có cũng là tình bằng nhựa plastic thôi. Từ một nữ tử bình thường tấn thăng làm hoa khôi, có ai mà không phải âm thầm trả giá bằng nỗ lực và mồ hôi, bằng đầu óc, xử sự đưa đẩy khéo léo, thái độ cướp giật tranh giành, không thể khiến các nàng dễ dàng chịu thua.
Đối với Hứa Thất An, đây là một cơ hội. Cơ hội giúp các hoa khôi, các nàng tiếp tục ở này nơi này quá nguy hiểm, chỉ cần chiến đấu mở màn, chấn động khí cơ sẽ giết chết tất cả bọn họ.
Mà võ phu thì toàn là những kẻ bạo lực điên cuồng, không có dùng pháp thuật lòe loẹt.
Nói thật, mình rất là thích cái khoái cảm Cửu Âm Chân Kinh này. Nghĩ tới kiếp trước các nữ thần cũng có cảm nhận như vậy với các lốp xe dự phòng, Hứa Thất An ho khan một tiếng, nhìn quanh chúng nữ:
"Thịnh tình của Minh Nghiên cô nương thật khó chối từ, thế thôi, tối nay ta nghỉ lại ở chỗ này. Các vị nương tử đi về trước đi, ngày khác bổn quan sẽ tới bái phỏng từng người, ta nói được thì làm được."
Lời nói của nam nhân trên bàn rượu, cũng giống như nói lúc ở trên giường, đều không thể tin.
Nhưng chính chủ đã lên tiếng, các nàng còn có thể làm sao? Loại chuyện như này đâu có bắt buộc được.
Chỉ có Phù Hương là mặt mày đau khổ nhìn Hứa Thất An, lã chã - chực khóc: "Hứa lang"
Hứa Thất An tuy đầu cứng, nhưng lòng mềm, vốn định cúi đầu uống rượu giả lảng không nhìn không hỏi, nhưng thấy bộ dạng đau khổ của nàng ta, bực bội nói: "Ngươi về trước đi, ngày mai ta lại tới tìm ngươi."
Phù Hương nhìn hắn thật sâu, ôm mặt khóc không ra tiếng, chạy ra ngoài.
Chúng hoa khôi nhao nhao cáo lui.
Minh Nghiên hoa khôi vui vẻ, dịu dàng đứng dậy, xấu hổ nói: "Sắc trời không còn sớm, Hứa công tử mời đi theo ta."
Đi theo Minh Nghiên đến khuê phòng, trong phòng đốt thú kim than không khói, đàn hương lượn lờ, so với gian phòng lịch sự tao nhã của Phù Hương, nơi này tráng lệ hơn hẳn.
Nữ yêu thi lễ với Hứa Thất An, thuận theo nói: "Nô tỳ hầu hạ công tử tắm rửa."
Ngươi đi nghỉ đi, ta không dám cho ngươi hầu hạ ta. Hứa Thất An lắc đầu, nhìn Minh Nghiên hoa khôi: "Ở Ảnh Mai Tiểu Các, đều là Phù Hương hầu hạ ta."
Cùng tắm với nhau? Minh Nghiên là hoa khôi, chưa từng có loại thể nghiệm như vậy, nên vừa ngượng ngùng vừa lúng túng.
Nàng ta nghiến răng, nói khẽ: "Hà Nhi, để ta tới hầu hạ Hứa công tử."
Tắm uyên ương hương diễm chấm dứt, Hứa Thất An phủ thêm áo choàng lụa màu trắng, trong lòng chửi má nó: Đồ chó chết Tống Đình Phong, đến bây giờ còn chưa tới?
"Hứa công tử, ngươi đang chờ cái gì?" Minh Nghiên núp ở trong chăn, có hơi mất hứng.
Nàng ta là nữ tử, có những lời khó mà nói ra miệng, nếu không sẽ có vẻ nàng ta chưa thỏa mãn dục vọng. Nhưng đành chịu thôi, thực chưa thấy người nam nhân nào vào phòng nàng ta rồi, mà đi chùi đao chùi cả một khắc, rồi uống trà uống cả một khắc.
Ủ chăn ấm cho hắn rồi, không đến mức mình ngủ một mình chứ?
"Đêm dài đằng đẵng, cần gì vội nhất thời. Bổn quan đang bận suy nghĩ ít chuyện." Hứa Thất An ra vẻ cao thâm nói một câu không có dinh dưỡng.
Khóe mắt liếc xéo qua chỗ yêu nữ, địch không động ta không động, địch dám đụng đến ta, ta sẽ cho nàng ta môt đao.
Đang nghĩ vậy, Hứa Thất An bỗng thấy hơi choáng váng, tinh thần mệt mỏi cứ như ba ngày không ngủ, mí mắt nặng như nghìn cân.
Trúng độc! Hắn rùng mình, quay phắt qua nhìn hoa khôi Minh Nghiên, phát hiện nàng ta đã ngủ say, đã không còn động tĩnh.
"Hứa công tử còn đang chờ cái gì?" Tiếng cười khẽ vọng tới, thị nữ ban nãy còn rất vâng lời, giờ như đã đổi thành người khác.
Ánh mắt lẳng lơ phóng đãng, nhìn chằm chằm vào hắn, đầy tính xâm lược.
"Ngươi là ai? Vì sao hạ độc? Bổn quan với ngươi không cừu không oán, độc hại Đả Canh Nhân, là tội lớn xét nhà!" Hứa Thất An giả vờ kinh hoảng, lên tiếng thăm dò.
"Đương nhiên là đang đợi Hứa đại nhân." Thị nữ cười khanh khách đứng lên, gương mặt thanh tú có thêm vài phần lẳng lơ.
"Ta?" Hứa Thất An nghi ngờ.
Hắn âm thầm điều tức, nhưng khí cơ trong đan điền đặc lại như mật ong, không sao điều động được, tứ chi mềm nhũn vô lực.
Đáng chết, tiểu tử Tống Đình Phong hại ta rồi!
Vì niềm tin vào nha môn Đả Canh Nhân, hắn quyết định ở lại, không bỏ qua cơ hội bắt yêu nữ này. Nhưng bây giờ xem ra, Tống Đình Phong hẳn đã gặp phải phiền toái, nếu không với thời gian lâu lắc nãy giờ, đã đủ đi qua đi lại Giáo Phường Ty và nha môn tới mấy chuyến rồi.
Không lý nào kéo dài tới tận bây giờ.
"Đêm dài đằng đẵng, nương tử đã ngủ, vậy để nô tỳ thay thế nàng, chiếu cố Hứa công tử nha." Thị nữ chậm rãi đi tới, vừa bước vừa cởi đồ ra.
Nàng ta muốn ấy ấy ta! Hứa Thất An cả kinh.
Đây không phải là chuyện tốt, gia nhập Đả Canh Nhân lâu như vậy, hắn đã có thêm nhiều kinh nghiệm và kiến thức, biết nhiều nữ yêu am hiểu thải bổ, thải bổ nam nhân thành dược cho mình.
Kết cục của những dược này đều là mất mạng.
Nàng ta hạ độc vào đâu, đàn hương? Rượu? Mình không hiểu rõ về độc, nhưng đây không phải điểm chính. Điểm chính là, nàng ta đã bố trí sẵn thủ đoạn đối phó mình. Hôm nay mình tới Giáo Phường Ty thuần túy là nhất thời cao hứng, không có lý nào nàng ta lại biết trước được. Hứa Thất An không hiểu.
Lúc yêu nữ tới gần cách Hứa Thất An chỉ còn ba thước, mắt hắn bỗng bắn ra ánh sáng sắc bén, tâm tình trở nên bình tĩnh.
Bang...!
Hắc kim trường đao ra khỏi vỏ, trong phòng có một tia sáng như ánh đao lóe lên, rồi tắt lịm.
Hứa Thất An không nhìn tới kết quả, bộc ra tất cả sức lực còn lại chạy như điên, vọt tới cửa sổ.
Hắn muốn tạo ra sự ồn ào, để người ngoài nghe được, để yêu nữ sợ ném chuột vỡ bình.
Phù phù… Hứa Thất An ngã xuống đất, chân như bị cái gì đó túm lấy.
Đó là một cái đuôi to dài màu xám, lông xù, giống đuôi của hồ ly.
Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, thị nữ kia đã biến mất, chỗ đó chỉ có một người giấy bị chém thành hai đoạn.