“Biết quy trình phá án ra sao không?” Hứa Thất An bắt đầu từ đề tài nhập môn sở trường của mình:
“Quan sát hiện trường, thu thập manh mối, sau đó mạnh dạn đặt giả thuyết, rồi cẩn thận tìm chứng cứ. Từng bước giải câu đố để tìm được chân tướng của vụ án.”
Ánh nến chập chờn rọi lên vẻ mặt chết lặng của Nhị thúc.
Hứa nhị lang thì cau mày, im lặng suy nghĩ.
Hứa Thất An nói chậm rãi: “Điều chúng ta cần suy nghĩ không phải tính kế Chu Lập ra sao, mà là quan sát Chu Lập, thu thập tin tức. Sau đó tập hợp lại, mạnh dạn vẽ ra kế hoạch, rồi cẩn thận cân nhắc quá trình đó từng chút một, để đánh giá tính khả thi của kế hoạch.”
Những lời này rõ ràng mạch lạc, lối suy nghĩ chặt chẽ cẩn thận khiến Hứa nhị lang không có gì để phản bác, thầm tán đồng với suy nghĩ của đại ca.
Thì ra Ninh Yến cũng là một đứa bé túc trí đa mưu, có thể làm được việc… Hứa Bình Chí thật sự vui mừng, trước đây ông ta vẫn luôn lo lắng về cái tính quá ương bướng, ai nói cũng không nghe của cháu mình sẽ khiến tương lai trắc trở.
Hứa Thất An thấy hai người không có ý kiến gì, nên nói tiếp: “Từ Cựu, đệ có công danh cử nhân, có thể tiếp xúc được với một chút tin tức quan trường từ giới tri thức, học sinh. Đệ hãy sưu tập tình báo về Chu Lập, bất kể lớn nhỏ, không được để sót.”
“Nhị thúc, Chu phủ ở trong thành, ngày thường Ngự Đao Vệ vẫn phụ trách tuần tra trong ngoài thành. Thúc hãy giám thị động tĩnh của Chu phủ, không được tự mình làm, hãy nhờ tâm phúc nào đó đáng tin cậy đến quan sát kỹ.”
“Một ngày của Chu Lập thường đi đâu, làm gì, tiếp xúc với ai, con đều cần phải biết.”
Hai cha con gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn Hứa Thất An chằm chằm: “Vậy còn con (huynh)?”
Hứa Thất An cười thần bí: “Con sẽ tìm một con đường lui cho Hứa phủ chúng ta. Từ Cựu, tối nay chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết hơn, tiện thể muốn hỏi thăm đệ một chuyện. Tối nay huynh sẽ ngủ lại phòng đệ.”
… …
Tách… Tách… Tách…
Tiếng nước nhỏ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
“Đại ca, huynh ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Ừm.”
… …
“Đại ca, huynh ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Ừm.”
… …
“Đại ca, huynh đè đệ…”
Hứa Thất An giật nảy cả mình, thì nghe Hứa Tân Niên nói: “Rút cái chân huynh lại một chút.”
“À…”
Lại một lúc yên lặng trôi qua, nghe tiếng hít thở của nhau, Hứa Thất An hỏi: “Có phải đệ không ngủ được không?”
Hứa Tân Niên “Ừm” một tiếng: “Không quen lắm.”
Huynh cũng vậy… Hứa Thất An cảm khái nói: “Đã bao lâu rồi chúng ta không ngủ chung nhỉ?”
Hứa Tân Niên suy nghĩ một lúc, đáp lời: “Từ năm mười tuổi trở đi, lúc huynh tập võ tiêu tốn một trăm lượng bạc mỗi năm, sau đó quan hệ giữa huynh và mẹ đệ trở nên căng thẳng, chúng ta cũng dần trở nên xa lạ.”
Huynh còn tưởng rằng đệ sẽ kiêu ngạo nói: Chúng ta chưa từng ngủ cùng giường chứ… Bây giờ chúng ta có thể ngủ chung, còn Linh Nguyệt muội muội thì vĩnh viễn không có khả năng rồi… Ký ức khi còn bé của chủ cũ thoáng qua trong đầu, Hứa Thất An thở dài nói tiếp:
“Thực ra không thể trách thẩm thẩm, chỗ Ngự Đao Vệ tàn tạ đó không mò được chút chất béo nào. Nhị thúc hao hết tâm lực cộng thêm bổng lộc cũng chỉ có hơn 200 lượng bạc một năm. Nửa số đó đều ném hết vào huynh, mọi người chỉ có thể chi tiêu trong nửa còn lại. Trong lòng thẩm thẩm có oán giận là điều khó tránh khỏi.”
Hứa Tân Niên đổi chủ đề: “Nếu như không vượt qua được nguy cơ lần này, Hứa gia có thể hoàn toàn tiêu tùng.”
Nếu Chu thị lang bình an qua được kinh sát lần này, chính là lúc tai họa giáng xuống Hứa gia.
“Huynh sẽ an bài đường lui thật tốt, sau khi kinh sát qua đi, cả nhà chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành. Thân thủ của huynh và Nhị thúc đều không tệ, đi đến đâu cũng không lo chết đói.” Hứa Thất An nói một cách tiếc hận:
“Chỉ khổ cho đệ thôi. Cất công học hành 10 năm mới thi đậu được cử nhân.”
Hứa Tân Niên “Oh” một tiếng: “Công danh lợi lộc chỉ như mây khói. Đệ là người đọc thánh hiền, tu theo đạo của thánh hiền, sao có thể lưu luyến công danh.”
Hứa Thất An nói đầy tán thành: “Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, muôn đời Đại Phụng như đêm tối.”
Con thuyền hữu nghị bé nhỏ chao đảo. Hứa Tân Niên hít thở dồn dập một lúc, đột ngột xoay người, cuốn hết chăn đi, giả bộ ngủ không nói tiếng nào.
“Này Từ Cựu, cho huynh ít chăn đi. Mùa đông khắc nghiệt, dù đại ca là Luyện Tinh cảnh cũng không chịu nổi đâu.”
Hứa Từ Cựu càng xiết chặt chăn hơn, không thèm để ý đến hắn.
… …
Khuê phòng Hứa Linh Nguyệt, lửa than cháy hừng hực suốt đêm qua đã tắt, trong phòng tràn ngập CO2 khiến không khí có vẻ nặng nề.
Cửa sổ hé một khe nhỏ để không khí được lưu thông.
Đôi hàng mi cong vút trên khuôn mặt trắng sứ của Hứa Linh Nguyệt run run. Nàng mở mắt thức dậy, thẫn thờ nhìn tấm màn trước mặt trong chốc lát, mấy giây sau thì đôi mắt mơ ngủ mới khôi phục lại.
Nàng chống người ngồi dậy, rồi xoay người đầy vẻ lười biếng. Tấm chăn bông dày trượt xuống, lộ ra đôi gò bồng đảo nhô lên dưới lớp áo trắng mỏng đang che đậy cơ thể thiếu nữ.
Dưới chiếc cổ trắng nõn là khe sâu hun hút. Mái tóc xõa ngang vai càng tôn thêm dung nhan tinh tế của nàng.
Hứa Linh Nguyệt đưa tay lên che đôi môi hồng, ngáp một hơi.
Nha hoàn ngủ ở giường đối diện giật mình tỉnh dậy, thong thả mặc quần áo rời giường.
“Trong phòng ngộp quá, mở cửa ra cho thoáng đi.” Thiếu nữ vừa xoa trán vừa nói.
Nha hoàn lập tức ra mở cửa sổ.
Hứa Linh Nguyệt đẩy chăn bước xuống giường, đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu làn không khí lạnh.
Nàng xuất thân là đại tiểu thư nhà võ tướng nên cơ thể chẳng hề yếu ớt. Hồi đó, lúc Hứa Bình Chí dạy Hứa Thất An rèn luyện thân thể thì cũng thích kéo Hứa nhị lang và Hứa Linh Nguyệt theo luyện cùng.
Lúc đó, hai huynh muội đã được rèn luyện căn bản vững chắc, nên tố chất thân thể rất tốt.
Nhưng mà lớn hơn chút, thẩm thẩm lại không cho hai đứa luyện chung với thằng cháu xui xẻo nữa. Dù sao lúc ấy, chủ nhân gia đình Hứa Bình Chí đã quyết định cháu trai tập võ, con trai đọc sách.
Người đọc sách tập võ không phải là chuyện đứng đắn.
Con gái càng không thể tập võ, lỡ tập thành vai u thịt bắp thì mai mốt làm sao lấy được chồng.
Hứa Linh Nguyệt đang hưởng thụ bầu không khí trong lành thì bất thình lình thấy một bóng người đi đến cửa sổ, mặc bộ khoái phục có nền màu đen, tay và cổ áo có đường viền đỏ.
Hai huynh muội lặng nhìn nhau cách cửa sổ mấy giây.
Hứa Thất An liếc xuống ‘tâm hồn’ khá đẹp của muội muội.
Hứa Linh Nguyệt hét lên một tiếng, “Rầm!” đóng sập cửa lại.
“Muội muội mình lớn rồi!” Hứa Thất An vui mừng nghĩ thầm.
Tuy là không phải do một tay mình nuôi nấng, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn nàng lớn lên.
Trong khuê phòng, Hứa Linh Nguyệt ngồi sụp xuống đất, hai tay ôm ngực, mặt đỏ tới mang tai.
Nha hoàn lải nhải: “Tiểu thư, người nên sửa thói quen này lại đi, rửa mặt xong xuôi rồi hẵng mở cửa sổ. Đó, bị đại lang nhìn thấy rồi đó thấy không. Cũng may là huynh đệ trong nhà, chứ lỡ như là người ngoài, thì người sao còn sống được nữa hả.”
“Muội còn nói nữa!” Giọng Hứa Linh Nguyệt đầy xấu hổ và tức giận.
Hứa Tân Niên thường không đi lối này. Phòng của cha mẹ cũng không ở đây. Do đó, chuyện đầu tiên nàng làm lúc rời giường là mở cửa sổ ra, hết sức an toàn.
Đại ca sao lại ở nội viện… Hứa Linh Nguyệt ngồi trước gương trang điểm, trong đầu đầy nghi hoặc.
Nha hoàn đứng sau lưng, giúp nàng chải tóc, sau đó lục lọi hộp trang sức, phàn nàn: “Tiểu thư, người chẳng còn cây trâm nào đẹp cả.”
Hứa Linh Nguyệt im lặng thở dài. Trong nhà liên tục gặp nạn, của cải tích trữ đã bay hết. Chi phí ăn mặc của cả nhà, mười bảy mười tám người bao gồm cả hạ nhân trong đó lớn biết bao nhiêu, còn bạc đâu mà mua đồ trang sức.
“Trâm của Bảo Khí Hiên đẹp thật, hôm qua muội vào xem mà không nỡ nhấc chân ra. Nếu như cài lên tóc của tiểu thư, thì nhất định… nhất định… sẽ hợp lại sáng lên.”
“Là giao thoa bừng sáng.” Ánh mắt Hứa Linh Nguyệt lóe lên chút khát vọng, nhưng lại mau chóng đè xuống.
Nha hoàn lẩm bẩm: “Nhưng mà đắt quá trời, những mười lượng một cây. Trừ khi giải được câu đố trong tiệm, thì ông chủ mới giảm giá cho.”
Hứa Linh Nguyệt nghe câu được câu không, đột nhiên hỏi: “Lan nhi, muội có thấy, dạo này đại ca thay đổi rất nhiều rồi không?”
Nha hoàn tên Lan nhi ngẩn người, bỗng nở nụ cười:
“Đại lang bây giờ hiền hơn, thú vị hơn và bản lĩnh hơn lúc trước rất nhiều. Hồi đó, huynh ấy lúc nào cũng làm mặt nghiêm với tiểu thư, đối xử với Nhị lang cũng chẳng tốt đẹp gì. Chỉ có lúc nói chuyện với lão gia mới cười mà thôi.”
Dường như, Hứa Linh Nguyệt rất hài lòng với câu trả lời của nha hoàn, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thỏa mãn: “Cũng không phải lỗi của huynh ấy, là do mẹ không ưa huynh ấy thôi.”
Hứa Linh Nguyệt cực kỳ thích cái cảm giác tình cảm huynh muội ấm lên này. Nó làm cho tâm tình người ta thoải mái như gió xuân ấm áp vậy.
Trước đây đại ca không quan tâm đến tình thân, cũng không thú vị. Bây giờ, huynh ấy nói chuyện vừa êm tai, lại vừa hay ho.
… …
Hứa Thất An đi đến phòng Hứa Linh Âm, nó còn chưa đến cái tuổi kiêng kỵ nam nữ, nên hắn tự nhiên đẩy cửa bước vào. Vừa vào thì thấy Hứa Linh Âm đang ngồi chồm hổm dưới đất, bàn tay mũm mĩm cầm bàn chải lông mao lợn, tự đánh răng với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Giống như đang làm chuyện gì đó hết sức ghê gớm.
Ở trong phòng, nha hoàn đang sắp xếp lại chăn đệm.
"Ào ại a…" Nó ngẩng lên, miệng đầy bọt, ú ớ nói.
"Sao lại tự đánh răng vậy?" Hứa Thất An hỏi, mắt nhìn về phía nha hoàn.
"Phụ thân nói nam nhi phải tự lập tự cường, mới có thể luyện võ giỏi."
"Muội… có biết mình là một bé gái không hả?" Hứa Thất An hỏi một cách đắn đo.
"Biết chứ." Tiểu nha đầu gật gật, vẻ mặt vô cùng thơ ngây.
Biết mới lạ… Hứa Thất An hỏi tiếp: "Vậy muội có biết con trai với con gái khác nhau như thế nào không?"
"Đại ca, muội không biết." Tiểu nha đầu trả lời rất thật thà, hỏi lại: "Khác nhau chỗ nào vậy ạ?"
Liên quan đến đề tài sinh lý này, có nói cả ngày cũng chẳng hết. Mà nói, chưa chắc gì nó hiểu được… Hứa Thất An căn cứ vào nền tảng kiến thức dồi dào lúc đi học của mình, cộng với kinh nghiệm xã hội phong phú, tổng kết ra định nghĩa phổ cập giới tính già trẻ đều có thể hiểu được:
"Nói một cách đơn giản, ừm… Con trai lớn lên thì ngớ ngẩn, còn con gái lớn lên thì phá phách."
Hứa Linh Âm bừng tỉnh, vui mừng nói: "Hèn gì, mẹ cứ nói muội là quỷ phá phách."
Nó hưng phấn chạy vòng vòng trong phòng, hò hét: "Mình là quỷ phá phách… là lá la… Mình là quỷ phá phách…"
Hứa Thất An lặng lẽ đóng cửa phòng lại, điểm tâm hôm nay chẳng định ăn ở trong nhà nữa.