Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhanh như vậy đã tìm ra?

Cả kim la Khương Luật Trung lẫn đám Đả Canh Nhân đều lập tức lên tinh thần, theo hướng chỉ của áo trắng, cùng vọt sang hướng nóc nhà bên kia.

Bọn họ trông thấy trên nóc nhà đó có một đồng la tay chống chuôi đao, cũng đang nhìn chăm chú vào đám người mình.

Kẻ địch có khả năng đang trốn ở gần đây, lúc nào cũng có thể ra tay tập kích, mà đồng la này còn chả rút đao ra, mức độ rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày quá thấp. . . . Mấy ngân la nhíu mày.

Lạch cạch!

Tiếng chân hạ xuống, kim la Khương Luật Trung vẫy vẫy tay, đang định hỏi đồng la trẻ tuổi tình huống nơi này.

Mấy áo trắng đã nhảy xuống khỏi lưng người cõng, vượt lên trước, vội vã chạy tới trước mặt Hứa Thất An, chắp tay hành lễ:

"Hứa công tử."

. . . . . Các Đả Canh Nhân nhìn các Ty Thiên Giám áo trắng cung kính với tiểu đồng la, mà ngơ ngác.

Vì vậy, không phải là vì có phát hiện gì, mà là cố ý tới đây vì tên đồng la này?

Kim la Khương Luật Trung híp mắt, nhìn kỹ Hứa Thất An.

Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào mấy áo trắng một hồi, xác nhận mình không quen biết. Dù gì những người hắn tiếp xúc đều là thuật sĩ lục phẩm, đám người trên hoặc dưới lục phẩm, hắn đều không quen.

Hắn không biết người ta, nhưng người ta thì biết hắn.

Thuật sĩ Ty Thiên Giám đều biết tới sự tồn tại của Hứa Thất An, hắn, là thiên tài siêu cấp của lĩnh vực luyện kim thuật.

Quyển sách bìa trắng hắn ghi, được Tống Khanh sư huynh liệt vào hàng cơ mật, đệ tử bình thường muốn xem cũng không được xem.

Những người này tuy hiện giờ chỉ là bát phẩm Vọng Khí Sư, nhưng tương lai một ngày nào đó sẽ trở thành thuật sư luyện kim. Giờ sớm tạo quan hệ tốt với thiên tài lĩnh vực luyện kim thuật này, sau này tương lai tấn chức sẽ rất có lợi.

Trong mắt bọn họ, cái này còn quan trọng hơn tra án nhiều.

"Hứa công tử, đã lâu người không tới Ty Thiên Giám rồi, Tống Khanh sư huynh luôn nhắc tới người."

Nhắc tới ta? Là muốn tìm ta đòi nợ chứ gì. . . Hứa Thất An cười yếu ớt.

"Hứa công tử, hôm khác nhất định phải tới Ty Thiên Giám uống trà, chúng ta cũng muốn thỉnh giáo luyện kim thuật với người."

Thỉnh giáo luyện kim thuật với hắn ta?

Đuôi mày Kim la Khương Luật Trung giật giật.

Các Đả Canh Nhân còn lại đều không tin được. Đám Thuật sĩ Ty Thiên Giám xưa nay kiêu ngạo, coi thường võ phu, vậy mà đối với đồng la này lại cung kính như thế.

Nghe ý trong lời bọn họ, thì đồng liêu này còn tinh thông luyện kim thuật?

Nghĩ tới đây, không ít đồng la đều vô thức chuyển mắt qua nhìn yêu bài Hứa Thất An đang đeo bên hông.

Phía trên có khắc tên của hắn.

"Ngày khác đi, " Hứa Thất An vẫy vẫy tay: "Phá án quan trọng hơn, làm phiền các vị."

"Đâu có đâu có, đây là việc phải làm." Mấy áo trắng quay người, nói với đám Đả Canh Nhân, giọng khách khí hơn rất nhiều: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta tiếp tục."

Thái độ hoàn toàn thay đổi.

Khương Luật Trung khẽ vuốt cằm, "Để lại mấy người quét sạch con đường này."

Mang theo những người còn lại và áo trắng rời khỏi, chỉ sau vài cái lên xuống, đã vọt đi xa.

Một ngân la nhìn lại bóng dáng Hứa Thất An sau lưng, nhịn không được hỏi: "Các vị, đồng liêu của chúng ta quen các ngươi à?"

Một áo trắng thở dài: "Chúng ta biết hắn, nhưng hắn không biết chúng ta."

Các áo trắng còn lại cũng thở dài.

Từ khi nào Thuật sĩ Ty Thiên Giám, trở nên hèn mọn như vậy? Ngân la tò mò, hỏi tiếp: "Nói vậy là sao?"

Đám Đả Canh Nhân vểnh hết tai lên, kim la Khương Luật Trung cũng hơi nghiêng đầu.

Đám áo trắng kiêu ngạo: "Tống Khanh sư huynh các ngươi nghe qua chứ, Giám Chính lão sư từng nói, huynh ấy là thiên tài luyện kim thuật trăm năm mới có.

"Nhưng mà, các ngươi có biết câu nói thường xuyên nhất dạo này của Tống sư huynh là cái gì không?"

Một áo trắng khác bổ sung: "Hứa Ninh Yến thật là thầy của ta."

Nói phét đúng không? ! Đám Đả Canh Nhân làm cùng một động tác giống nhau —— quay đầu, nhìn lại thân ảnh Hứa Thất An ở phía sau.

Hắn đứng ngạo nghễ trên nóc nhà, dáng người cao ngất.

Kim la Khương Luật Trung không quay lại nhìn, phân phó: "Ngày mai đi tìm hiểu rõ xem hắn thuộc ai, lấy người về."

. . . . .

Hứa Thất An và các đồng liêu mới tới sục sạo hai bên đường, đi chưa được mấy bước, Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong quay trở về.

"Ngự Đao Vệ đã phong tỏa xung quanh, chúng ta được giao kiểm tra hai bên đường." Tống Đình Phong chào hỏi các đồng la xong, trầm giọng.

Lúc này, vừa vặn đi đến Thanh Thư khách sạn, mắt Hứa Thất An chớp lên: "Ta với Đình Phong, Quảng Hiếu lục soát từ khách sạn này, các ngươi đi nơi khác, chia nhau hành động."

Mấy đồng liêu không có dị nghị gì, đều thấy vốn nên làm như thế.

Đưa mắt nhìn theo mấy người rời khỏi, Hứa Thất An tiến lên, gõ cửa cốc cốc, đánh thức tiểu nhị bên trong, ngái ngủ ra mở cửa.

"Các, các vị sai gia. . . ." Điếm tiểu nhị lắp bắp, có chút sợ hãi.

"Kiểm tra phòng!" Hứa Thất An thuận miệng hô.

Điếm tiểu nhị ngơ ngác. Tống Đình Phong nhìn Hứa Thất An, nói đúng lời gốc: "Lùng bắt phạm nhân."

Đột kích khách sạn kiểm tra phòng, Hứa Thất An kiếp trước đã làm không ít, bình thường nhận được điện thoại báo tin mới đi kiểm tra phòng.

Nguyên nhân báo tin thường là do các gái gọi cứ làm quá, rõ ràng chả có cảm giác gì với cái cây tăm, mà cứ gào lên thảm thiết như gặp phải Lang Nha Bổng.

Làm hại khách ở phòng bên cạnh không ngủ được, nổi giận đi báo cảnh sát.

Ba người kiểm tra từng phòng, tới phòng thứ sáu lầu hai, điếm tiểu nhị nói: "Phòng này không có người ở."

Tống Đình Phong trầm giọng: "Mặc kệ có người hay không, đều phải kiểm tra."

Điếm tiểu nhị móc chìa khoá mở cửa.

Hứa Thất An vào phòng nhìn lướt qua, thấy trên giường, chăn màn gấp chỉnh tề, trong phòng không một bóng người, thầm thở phào.

Cũng không ngu lắm. . . . dù có Nhất Diệp Chướng Nhãn gia thân, nhưng nếu ngủ trên giường, điếm tiểu nhị liền sẽ cảm thấy kỳ quái, nhất định sẽ không gạt được con người tỉ mỉ tinh tế như Tống Đình Phong, và yên lặng quan sát không thích nói chuyện Chu Quảng Hiếu.

Rời khỏi tửu điếm, Hứa Thất An lấy cớ đi nhà xí, ở lại khách sạn không đi, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu tiếp tục đi kiểm tra loại trừ từng nhà.

Ngồi xổm trong nhà xí hôi thúi ngất trời, Hứa Thất An đặt nến dưới chân, lấy kính nhỏ ngọc thạch ra.

【 số ba: Đả Canh Nhân vào khách sạn, không bị phát hiện chứ? 】

Mấy giây sau, số sáu trả lời:【 số sáu: Ta trốn ở trên xà nhà, không hề động vào thứ gì trong phòng. 】

Đối tượng bị truy nã già đời. . . . . Hứa Thất An thầm mắng.

【 số hai: Tình hình hiện giờ thế nào, số sáu ngươi an toàn không? Vừa rồi cả buổi không có tin tức, ta cũng không dám hỏi. 】

Số hai vẫn còn chưa ngủ?

Hắn (nàng) ta là một người nhiệt tình thật sự?

【 số sáu: Tạm thời là an toàn. 】

【 số hai: Ngươi được giúp thế nào? 】

【 số sáu: Số ba, ta có thể nói không? 】

【 số ba: Quân tử làm việc ngay thẳng, có gì mà không nói được? Nhưng mà, số hai ngươi cần phải hiểu, phải trao đổi tin tức ngang bằng. Ừm, ta khá là hứng thú với lịch sử và dư nghiệt của Vạn Yêu Quốc. 】

Vụ án quặng tiêu thạch hình như có liên quan tới mưu đồ của dư nghiệt Vạn Yêu Quốc, hắn muốn giúp Xuân ca, thử tìm hiểu án này.

【 số hai: Ta không rõ lắm lịch sử Vạn Yêu Quốc. 】

Lúc này, lại có một tân nhân vật ngoi đầu lên:【số năm: Để ta giải thích cho, ta biết rõ lắm. 】

Được chứ được chứ, nói chuyện càng đông mới càng vui nha, như vậy mới có thể cùng chia sẻ thông tin chớ. . . . Hứa Thất An cong khóe môi.

Hiện giờ đã lên gần đủ rồi nha: Số một, số hai, số bốn, số năm, số sáu, lão ngân tệ lão đạo trưởng số chín và hắn, số ba.

Chỉ còn số bảy và số tám là chưa thấy thôi.

Thấy không có ai nói gì, số sáu viết:【 số ba cho ta một trang giấy, ghi một phép thuật giúp che giấu khí tức của Nho gia, ta mới rời được khỏi kênh. 】

【 ngươi thành công rời khỏi nội thành rồi hả? 】

Số hai, số năm, số bốn và số một đang ngồi im xem cùng biểu đạt bản thân kinh ngạc.

【 số sáu: Không, số ba chuẩn bị cho ta một gian phòng trọ, pháp thuật giúp ẩn nấp khí tức của ta, ta mới qua mắt được Đả Canh Nhân trên đường, trốn trong khách sạn. 】

【 số ba: khoan đã, ngươi nói thẳng là vào khách sạn, không sợ số một bán ngươi hả? 】

【 số sáu: Số một không biết. Mà nếu hắn muốn báo tin, thì cứ báo. Số ba, ta nợ ngươi một cái mạng, ngày sau sẽ báo đáp. 】

Đại hán đầu trọc đây là đang biến tướng để lộ tác phong làm việc của số một. . . . Hứa Thất An phỏng đoán.

Số một không có phản ứng, hắn đang giống như mọi người, phân tích tin tức mà số sáu cung cấp.

Hiện tại đã có thể xác định, số ba thật sự là đệ tử Nho gia, còn là đệ tử được sư trưởng rất là coi trọng.

Như vậy, phạm vi được thu hẹp lại rất nhiều, vì đệ tử kiệt xuất của thư viện Vân Lộc không ít, nhưng cũng không nhiều.

Song số một thân ở kinh thành lại nhạy cảm phát giác được có điểm không đúng. Trong tình huống Đả Canh Nhân đã kịp phản ứng, triệu tập nhân thủ phong tỏa chung quanh, làm sao số ba lại giúp được số sáu?

Trừ phi bản thân hắn cũng ở trong nội thành, và vừa vặn cũng đang ở trong khu vực đó. . . . Gần đây có đệ tử kiệt xuất nào của Thư viện Vân Lộc túc tại nội thành à?

Phải cho người đi tra mới được.

Thiên Địa Hội chúng ta cuối cùng cũng có đệ tử Nho gia rồi. . . . những "Địa Thư" còn lại không hẹn cùng nghĩ thầm.

Nho gia tuy đã xuống dốc, nhưng trong thời kì cường thịnh, nó đứng đầu các hệ thống tu hành lớn, trong mắt Tu Hành Giả thiên hạ, có địa vị không tầm thường.

【 số ba: Tiện tay mà thôi. Số năm, trao đổi thông tin đi. 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK