"Đây đúng là nội dung chính ta mở đường giảng bài, muốn nói với mọi người lần này." Hứa Thất An rất rành nghệ thuật ăn nói, nói đến đây thì cố ý dừng lại, mỉm cười nhìn vẻ mặt tò mò của các thuật sĩ áo trắng.
Khóe mắt liếc ra ngoài cửa, trông thấy Ngụy Uyên đang nhìn mình chăm chú, bên cạnh Ngụy Uyên, có một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng đang nhìn hắn chăm chăm.
Nàng ta là ai? Mà đẹp quá vậy. . . . Hứa Thất An ho khan một cái, nói: "Trong vạn vật, tồn tại một số vật chất vô cùng nhỏ, những vật chất này tạo thành ngàn vạn thế giới trong mắt chúng ta. Giữa những vật chất này có mối liên quan với nhau, và mối liên quan đó là có quy luật. Lấy một ví dụ đơn giản nhất, một viên đan dược cần hơn mười vị, được luyện chế từ hơn mười loại dược tài khác nhau, nhưng rõ ràng là, công hiệu của mỗi loại dược liệu trong đó lại không giống nhau.
"Đó là vì sao? Bởi vì những vật chất nhỏ của những dược liệu đó có đặc tính gần nhau, nên chúng mới tạo ra phản ứng lẫn nhau, dung hợp với nhau. Tinh luyện kim chúc cũng dùng cùng đạo lý đó."
Hứa Thất An tận lực dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất để diễn tả, không sử dụng những danh từ hóa học như "Nguyên tử" này kia, vì nói thế sẽ chỉ làm các thuật sĩ thêm khó hiểu.
Mắt đám thuật sĩ lóe lên hưng phấn, vì họ hiểu, những kiến thức này rất là quý giá.
Không chỉ họ, trưởng công chúa và Ngụy Uyên đứng ở bên ngoài, hai người này đều là người tài trí hơn người, học phú năm xe, kiến thức càng thâm ảo khó hiểu, họ càng cảm thấy hứng thú. Hai người đều ý thức được nội dung Hứa Thất An đang nói, là một bí thuật rất cao cấp của lĩnh vực luyện kim thuật.
Thế nên, trưởng công chúa cao quý và đại hoạn quan, cứ đứng ở đó, kiên nhẫn nghe.
Hứa Thất An tiếp tục nói: "Trong bí kíp luyện kim không trọn vẹn kia, có ghi một khẩu quyết về đặc tính gần của vật chất nhỏ. Ta gọi bộ khẩu quyết đó là: bảng nguyên tố tuần hoàn."
Trong nháy mắt, cả sảnh toàn là tiếng hít thở dồn dập, đám Ty Thiên Giám áo trắng siết chặt nắm đấm, kích động tới điên cuồng.
"Ta biết mà, ta biết mà!" Tống Khanh bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng kích động, đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Hứa Thất An, như đang cầu hắn xác nhận cho mình:
"Luyện kim thuật trên vật sống của ta thất bại, là vì giữa chúng không có đặc tính gần. Đúng vậy, đúng vậy, mèo với cây làm sao có đặc tính gần được, cơ bản là hai loại đồ vật hoàn toàn khác nhau."
. . . . . Ngươi hiểu như thế miễn cưỡng coi như cũng hợp lý! Hứa Thất An cười nói: "Tống sư huynh không hổ là kì tài luyện kim thuật, năng lực lĩnh ngộ quả là xuất chúng."
Đây là lời khen thật lòng!
Tống Khanh nhíu mày: "Dù ta đã hiểu đạo lý ngươi nói, nhưng làm sao kiểm tra được đặc tính của vật sống có gần nhau không, và rốt cuộc phương hướng chính xác của thuật luyện kim vật sống là ở đâu?"
Hỏi rất hay, ta chính là đang đợi thời điểm này.
Hứa Thất An chắp tay sau lưng, thế đứng thả lỏng, như một đại nho đang khai tông lập phái, ung dung đáp: "Phương hướng luyện kim thuật của vật sống là tế bào."
"Tế bào?" Tống Khanh ngạc nhiên, lại là một từ lạ hoắc chưa nghe bao giờ.
Đúng, tế bào, nhưng mà trước đó, ngươi phải làm ra được kính hiển vi hay kiểu thế, cái đó thì ta không rành, dù sao cũng không liên quan tới ta. . . . Ngươi thành công là ta dạy tốt, không thành công là do tư chất ngươi ngu dốt.
Hứa Thất An móc ra một quyển tập, "Đây là quyển sách thứ hai ta đưa cho Ty Thiên Giám, bên trong có ghi khẩu quyết bảng tuần hoàn nguyên tố, và chú giải của cá nhân ta. Phương hướng chính xác để luyện kim vật sống của Tống Khanh sư huynh cũng có ở trong này."
Tống Khanh không chờ nổi, xông lại, túm lấy quyển tập, đói khát lật ngay ra xem.
Câu tựa đầu tiên: Tế bào là thứ bắt đầu cho sinh mệnh!
"Ha ha, ha ha ha, ha ha ha. . . ."
Tống Khanh cầm chặt quyển tập, ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Trong đó viết gì thế. . . . Thật muốn biết, thật muốn biết, thật muốn biết. . . . Hơn bốn mươi thuật sĩ áo trắng mắt rừng rực nhìn quyển tập trong tay Tống Khanh, trong lòng như bị mèo cào.
Tống Khanh dừng lại, giọng trầm ổn trở lại: "Vừa rồi Hứa Ninh Yến đã nói, lĩnh vực vật sống rất là thâm ảo, cảnh giới của các ngươi còn chưa với tới, chờ sư huynh ta tìm hiểu thấu triệt, tự nhiên sẽ mời thầy truyền lại cho."
Thầy này, không phải Hứa Thất An, mà ý là Giám Chính.
Ngón tay nắm quyển tập của Tống Khanh siết chặt tới hơi trắng bệch.
Trong lòng hắn đang kích động mãnh liệt vượt xa so với biểu hiện bên ngoài.
Hóa học bao gồm rất nhiều lĩnh vực, ví dụ như điện hóa học, hạch hóa học, lượng tử hóa học. . . .
Bản thân Hứa Thất An cũng chỉ kiến thức nửa vời, hắn không định nói sâu thêm nữa, cũng không cần phải moi móc hết mọi thứ trong bụng mình có ra cho người ta. Mấy người này không phải Phù Hương, không đáng hắn phải dốc túi mình ra.
Cái chuyện trao đổi ngang bằng này, là phải sử dụng rỉ rả, lâu dài.
Rào ~
Thuật sĩ áo trắng đứng dậy, động tác đều nhịp, chắp tay hành lễ với Hứa Thất An: "Tạ ân Hứa công tử truyền thụ."
Ngoài cửa, trưởng công chúa nhìn toàn cảnh, nét mặt hơi hoảng hốt.
Thuật sĩ Ty Thiên Giám lại đi hành lễ đệ tử với một võ phu, e là từ khi Ty Thiên Giám thành lập đến nay, đây chính là lần thứ nhất.
Chỉ dựa vào chuyện này, Hứa Thất An này cũng đã đủ để lưu lại tên mình lên sử sách.
Tống Khanh thở ra một hơi, vỗ lên tay Chử Thải Vi: "Sư muội, trưởng công chúa tới tìm ngươi kìa."
Tống Khanh đã sớm nhìn thấy đám người Ngụy Uyên tới, ở đây, hắn là người có tu vi cao nhất.
Người không nên tới cũng đã tới rồi, Tống Khanh cũng sẽ không bởi vì trưởng công chúa có xuất thân cao quý hay Ngụy Uyên có quyền thế ngập trời mà phá hỏng tiết tấu của lớp học.
Vì cả trưởng công chúa cao quý lẫn Ngụy Uyên quyền thế, đều là tục vật.
Chử Thải Vi nghe thế, vui vẻ quay qua nhìn, quả nhiên nhìn thấy trưởng công chúa.
Hứa Thất An bước nhanh tới, ôm quyền chào: "Ngụy công."
Ngụy Uyên cười cười, giới thiệu nữ tử xinh đẹp bên cạnh: "Vị này là trưởng công chúa."
Quan sát từ khoảng cách gần, Hứa Thất An bị nhan sắc của trưởng công chúa làm cho kinh diễm, ôm quyền nói: "Tạ ân trưởng công chúa đã tiến cử."
Lý Ngọc Xuân có nói cho hắn biết, hắn được vào Đả Canh Nhân, là do trưởng công chúa tiến cử.
Hứa Thất An có thể không nhắc tới chuyện này, nhưng nếu lôi ra, sẽ tạo được ấn tượng tốt cho trưởng công chúa rằng hắn là người có ơn tất báo.
Trưởng công chúa mỉm cười gật đầu, giọng rất dễ nghe: "Bí kíp Luyện kim thuật?"
"Là hồi nhỏ, ty chức gặp được cao nhân chỉ điểm, truyền thụ cho một quyển bí kíp luyện kim." Hứa Thất An trả lời. Nếu trưởng công chúa hay Ngụy Uyên nói tiếp là muốn xem, hắn sẽ bảo mình đã vô ý làm mất, nhưng nội dung thì đã ghi nhớ vào đầu.
Cùng là tri thức đó, làm màu với Ty Thiên Giám áo trắng, lại làm màu lần nữa với trưởng công chúa và Ngụy Uyên.
Ai ngờ, trưởng công chúa chỉ cười, không hỏi thêm nữa.
Ông bà nói không sai, công chúa này có đầu óc, là một nữ nhân rất thông minh. . . . Đẹp quá đi. . . . Dáng người cũng đẹp nữa. . . . Hứa Thất An nhìn không chớp mắt.
Hữu nữ hoài phân phương, đề đề bộ đông sương. Nga mi phân thúy vũ, minh mâu phát thanh dương. . . . . Huy âm quan bạch vân, thanh hưởng lưu tứ phương. Diệu tai anh ái đức, nghi phối Hứa Thất An.
(Có nữ tỏa hương thơm, nhẹ bước về đông phương. Mày ngài như chim trả, mắt sáng lại trong veo… Thanh âm đội mây trắng, vang vọng chảy bốn phương. Phẩm đức đều tuyệt diệu, hợp phối Hứa Thất An)
Qua bài giảng vừa rồi, Ngụy Uyên càng thêm thưởng thức đồng la nhỏ này, nói: "Ngươi theo ta đi gặp Giám Chính."
Gặp Giám Chính. . . . Thuật sĩ đỉnh phong Giám Chính. . . . Hứa Thất An vô thức hít mạnh.
. . . . .
Tầng cao nhất Trích Tinh lâu, là một cái đài tám cạnh bằng phẳng, do những khối đá xanh to nặng tạo thành.
Hứa Thất An theo Ngụy Uyên đi vào đài bát giác, Giám Chính mặc áo trắng, ngồi bên bàn, đưa lưng về phía họ.
Tóc trắng như sương, áo trắng hơn tuyết, lão nhân này thoáng nhìn từ phía sau thì bình thường không có gì ghê gớm nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ông ấy như ở xa cuối chân trời, khó mà gặp được.
"Ngươi tới rồi." Thanh âm già nua vọng qua.
Không biết có phải là ảo giác không, mà Hứa Thất An lại có cảm giác hư ảo rằng "Ông ấy đang nói chuyện với ta".
"Ta đã đến."
Ngụy Uyên, đi tới bên bàn, vừa vặn ngang bằng với Giám Chính.
Hứa Thất An không phải gà mờ trong chốn quan trường, thấy vậy thì kinh hãi.
Ngụy Uyên dám ngang nhiên đứng ngang hàng với Giám Chính.
"Đã lâu không đánh cờ rồi, Giám Chính đại nhân, có thể đánh với Ngụy mỗ một ván chăng."
Giám Chính không nói gì, phất tay.
Trên bàn đột ngột xuất hiện một bàn cờ, và hai hộp quân cờ.
Ngụy Uyên nở nụ cười, vén áo, ngồi xuống đối diện với Giám Chính.
"Giám Chính đại nhân dạo này có chuyên tâm xem nhân gian không?" Ngụy Uyên hạ cờ, thuận thế mở chủ đề.
"Tuổi già mắt mờ rồi, không nhìn rõ nữa." Giám Chính đáp, hạ cờ theo.
Sau đó hai người không nói gì, chuyên tâm đánh cờ một lúc lâu.
"Địa Tông đạo thủ nhập ma rồi." Ngụy Uyên nói.
"Tức nước vỡ bờ, công đức thành tiên há đơn giản như vậy." Giám Chính nói.
"Ngụy mỗ nhận được tin tức, có dư nghiệt Vạn Yêu Quốc tiềm phục tại kinh thành."
"Đều chỉ là nhân vật nhỏ."
Ngụy Uyên nghe vậy, yên tâm nhẹ gật đầu.
Lại im thêm một hồi, Ngụy Uyên giọng tùy ý nói: "Nếu nhớ không lầm, Địa Tông là mười chín năm trước đưa đến hoàng thành, lúc ấy bệ hạ cứ cầu tiên đạo, mà Thiên Địa Nhân tam tông lại không để tâm."
Giám Chính im lặng.
"Gần đây dư nghiệt Vạn Yêu Quốc ở kinh thành xung quanh có hành động, ba ngày nữa, chính là thời gian bệ hạ tế tổ. Giám Chính nên để mắt thật kĩ tới kinh thành."
. . . .
"Nạn trộm cướp ở Vân Châu ngày càng nghiêm trọng, bệ hạ lại không để tâm tiêu diệt, thật làm cho người ta lo lắng."
. . . .
"Thuật sư luyện kim đứng sáu án thuế bạc, Giám Chính thấy thế nào?"
Hai người hạ cờ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như là hạ cờ mà không cần suy nghĩ, tới khi quân cờ đen trắng phủ kín cả bàn cờ.
Thế hoà, không phân thắng bại.
Giám Chính phất tay, bàn cờ biến mất, ngẩng gương mặt già nua đầy nếp nhăn lên, nhìn Ngụy Uyên:
"Ngày đó ngươi tu võ đạo, ta đã tiên đoán Đại Phụng sắp xuất hiện một nhị phẩm, thế mà cuối cùng ngươi lại tự phế tu vi."
"Không có ý nghĩa." Ngụy Uyên lắc đầu.
"Vì sao không đi theo Nho đạo?"
"Không đồng quan điểm với người đọc sách của thư viện Vân Lộc, không hứng thú."
"Hai mươi lăm năm trước, bổn tọa đã hỏi ngươi, có nguyện làm đệ tử ta không."
"Ngụy mỗ không muốn làm thuật sĩ."
Giám Chính im lặng một lát, nói: "Đặc sắc tuyệt luân, tiểu hữu đã dạy đệ tử thay ta, ta cũng tặng tiểu hữu một phần lễ vật."