Cứ thế, Hứa Thất An kiếm được một lượng bốn đồng, cộng với ba đồng mình có, và một đồng lượm được, tổng cộng thành hai lượng.
Hắn nhìn trúng một cây trâm cài tóc bằng vàng, giá mười lượng bạc.
Hắn tiếp tục giúp ba tiểu nương tử nữa giải đố chữ, cuối cùng kiếm đủ năm lượng bạc.
"Chắc đủ mua một cây trâm cài vàng, nhưng mình còn muốn mua cho thẩm thẩm một cái nữa. . . ."
"Công tử?" Chủ tiệm mặt tái nhợt gọi, cắt ngang suy nghĩ của Hứa Thất An.
Hứa Thất An trầm mặc nhìn ông ta.
"Công tử có thể giơ cao đánh khẽ chăng?"
"Chủ quán nói gì lạ thế, quy củ này là ngươi định ra mà."
"Công tử muốn món gì thì nói thẳng đi."
"Ta muốn mua hai cây trâm vàng, nhưng chỉ đủ tiền mua có một cây… còn là đã được giảm nửa giá."
"Ta, ta tặng luôn cho công tử." Chủ tiệm nghiến răng nghiến lợi.
"Thế thì xấu hổ quá."
". . . . . chỉ cần sau này ngài đừng tới nữa, là lão hủ đã vô cùng cảm kích."
Ố, không chơi nổi hả? Hứa Thất An mỹ mãn ôm hai cây trâm vàng rời đi.
Ta đâu có muốn ăn hiếp ngươi đâu, Hứa mỗ không phải người như vậy, không hiểu sao chủ tiệm lại khách khí thế nữa.
Hắn không quan tâm cảm xúc của chủ tiệm, mở được cửa hàng to như vậy, hai ba mươi lượng bạc tuy cũng đau lòng thật, nhưng cũng không phải là tổn thất gì quá lớn.
Hơn nữa, nếu đã dám chơi cái trò này, thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần gặp phải cao thủ.
Không lý gì chỉ mình ngươi được kiếm tiền người ta, mà người ta không được nhổ lông ngươi.
Rời khỏi cửa hàng không lâu, lông tơ sau lưng hắn đột nhiên dựng đứng, lỗ chân lông như có vô số cái kim đâm vào.
Tim hắn lập tức đập thình thình, adrenalin dâng cao vùn vụt.
Có người theo dõi mình…. Đang nhìn mình chằm chằm… giấu giếm địch ý. . . . Hứa Thất An mơ hồ hiểu ra.
Sắc mặt hắn không hề thay đổi, bề ngoài ra vẻ không biết gì, nhưng trong lòng thì không ngừng tính toán.
Là ai theo dõi mình. . . . Bảo Khí hiên? Rõ ràng là không phải, tuy chủ tiệm nhìn có vẻ rất muốn đập cho mình một trận, nhưng một cao thủ đủ sức làm mình sởn hết cả gai ốc như này, thì nhất định là có bối cảnh, một cái Bảo Khí hiên, không có được nhân tài như vậy.
Thư viện Vân Lộc? Cũng không đúng, đám đại nho của thư viện Vân Lộc còn tranh nhau muốn giành mình là đồng tử đi theo bên người mà, làm gì có địch ý với ta được.
Là Chu phủ!
Giai đoạn này, nếu có người có địch ý với hắn, âm thầm theo dõi, thì chỉ có thể là Chu phủ.
Hứa Thất An lo sợ trong lòng, kinh nghiệm kiếp trước cho hắn biết, một khi ngươi bị người theo dõi, có nghĩa trong vài ngày tới đối phương sẽ ra tay, rất có thể thậm chí là đêm nay.
"Ý định bái phỏng thư viện Vân Lộc là chính xác, dù thân thủ của mình với nhị thúc không yếu, nhưng nữ quyến trong nhà là vướng víu. . ."
Sắc mặt Hứa Thất An ngưng trọng, vội vã nghĩ cách đối phó Chu phủ.
Về tới Hứa phủ, Hứa Thất An lập tức lôi chiếc nỏ quân dụng đổi được ở chỗ Tống Khanh Ty Thiên Giám ra đeo lên lưng, lại cột thêm miếng hộ tâm vào ngực.
Lúc này mới có được chút cảm giác an toàn.
Leo tường tới chủ trạch, ở hậu viện nhìn thấy Hứa Hứa Linh Âm đang đuổi theo đàn ngỗng, nàng chống nạnh, dậm mạnh chân một cái, hù đám ngỗng nhỏ thất kinh, kêu càng cạc tán loạn.
"Đại ca đại ca, huynh thấy ta uy phong không?" Hứa Linh Âm thấy đại ca, thì càng đắc ý.
"Ngỗng ở đâu ra?" Hứa Thất An ngẩn người, sáng nay lúc rời nhà còn chưa thấy mà.
"Nương sai người đi mua, nói để nhà mình nuôi. . . ." Hứa Linh Âm nghiêng đầu, giọng nhỏ đi: "Ta quên khúc sau rồi."
Hẳn là nhà tự nuôi thì lợi hơn là đi mua ở ngoài. . . . Hứa Thất An "A" một tiếng: "Vậy muội cẩn thận, đừng có đạp chết chúng. Không có ngỗng lớn hả?"
"Ngỗng lớn ở bên kia, để ta đuổi ra cho huynh xem." Hứa Linh Âm xung phong nhận việc, cất bước chân nhỏ chạy vào vườn hoa.
Mấy giây sau, tiếng bé con kêu như giết heo vọng tới.
Lùm cây lay động dữ dội, Hứa Linh Âm khóc váng chạy ra, dưới chân kéo theo một con ngỗng trắng to, đang cắn chặt cái chân nhỏ của nàng.
Vẻ mặt nàng như sắp chết, "Đại ca cứu mạng. . . ." 😊)
Hứa Thất An khoanh tay đứng nhìn, cười như heo kêu.
. . . . .
Xế chiều, Hứa nhị thúc tan làm đi về, người mặc quân trang, lưng đeo trường đao và nỏ quân dụng, sắc bén mạnh mẽ, khí chất khác hẳn lúc mặc thường phục.
Ba người đi vào thư phòng, Lục Nga dâng trà xong, ngoan ngoãn đi ra.
Hứa Từ Cựu nói: "Ta với đại ca đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ đưa nương và muội muội tới thư viện, vừa lúc Linh Âm cũng tới tuổi học vỡ lòng, tiên sinh phụ thân mời trình độ không tốt lắm, không dạy được nó, để tiên sinh thư viện thì mới được."
Linh Âm nghe được tin tốt này, nhất định sẽ vui tới phát khóc. . . . Hứa Thất An không khỏi nhớ tới chuyện cười hồi kiếp trước lúc tiễn thằng bạn tốt nhiệt tình tặng nó cả một thùng bài tập.
Hứa nhị thúc vui mừng hết sức, cái này rõ ràng đã giải quyết một mối lo canh cánh trong lòng ông, nữ quyến trong nhà được thu xếp yên ổn, ông mới yên tâm được.
"Từ Cựu, may mà có ngươi. Cha biết mà, cho ngươi đi đọc sách là chuyện ta làm đúng nhất đời này."
Hứa Từ Cựu có chút xấu hổ: "Cha, là công của đại ca, không phải của ta."
"Ninh Yến?" Hứa nhị thúc ngoài ý muốn nhìn chất nhi.
Nghe nhi tử giải thích xong, Hứa nhị thúc liền tiếc hận: "Ninh Yến à, chuyện Nhị thúc làm sai nhất đời này chính là đưa ngươi đi luyện võ."
Đến lúc này, Hứa nhị thúc đã tin chất nhi của mình là một hạt giống đọc sách tốt.
Ta chỉ là lấy kiến thức của kiếp trước ra dùng thôi. . . . Hứa Thất An trầm giọng: "Có chuyện này ta muốn nói với Nhị thúc, lúc ta vừa trở về, liền bị người theo dõi. Từ Cựu, ngươi thì sao?"
Hai phụ tử biến sắc.
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: "Dù có bị người theo dõi, thì ta cũng đâu có biết!"
Hắn chỉ là một thư sinh Khai Khiếu cảnh.
Hứa nhị thúc đứng dậy, nôn nóng đi qua đi lại, trầm giọng: "Ninh Yến, đêm nay ngươi ngủ lại trong phủ, hai thúc cháu chúng ta ở gần nhau chút, như vậy dễ chiếu ứng cho nhau.
"Ngoài ra, chút nữa ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, báo với Ngự Đao Vệ một tiếng, để đến tối họ tăng cường độ tuần tra quanh đây."
Hứa Tân Niên và Hứa Thất An liếc nhau, cùng thấy nặng nề.
... .
Lúc ăn cơm, Hứa Thất An nhìn dáng ăn tao nhã của muội muội Hứa Linh Nguyệt, ho khụ một cái, để cả nhà chú ý.
Hắn lôi trong ngực ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ hồng mộc, trên khắc ba chữ "Bảo Khí hiên", từ từ mở ra, trong hộp là một cây trâm vàng chế tác tỉ mỉ đẹp đẽ, đầu trâm chạm hoa rất đẹp, nạm trân châu, rũ xuống nhiều sợi vàng mảnh.
Chưa nói tới kiểu dáng, chỉ mỗi trọng lượng của vàng đã khiến cả nhà phải hết hồn.
Hứa Linh Nguyệt với thẩm thẩm ngây ra, hai đôi mắt mở to không chớp, nhìn cây trâm chằm chằm.
Loại trang sức dạng trâm vàng cài tóc này vì chế tác khó, tài liệu làm cũng quý, nên từ trước đến nay, chỉ có thiên kim và phu nhân nhà phú quý mới dám mua, nữ tử bình thường không mua nổi món đồ tốt như vậy.
Hồi trước, thẩm thẩm có một cây trâm vàng khắc hoa, coi nó như bảo bối.
Hứa Thất An là một con chó độc thân, đương nhiên không thể vô duyên vô cớ đi mua trâm cài tóc, trong nhà chỉ có hai nữ nhân thích hợp để mang, mà thẩm thẩm là nữ gia chủ trong nhà. . . .
Gương mặt xinh đẹp của thẩm thẩm cười tươi rói, ánh mắt dịu dàng hẳn: "Coi như ngươi có chút lương tâm, lấy ra đi. . . ."
Còn chưa nói xong, Hứa Thất An đã đặt cây trâm trước mặt Hứa Linh Nguyệt: "Muội tử, tặng cho muội!"
Hứa Linh Nguyệt mở to mắt, vẻ không tin được. Đồ trang sức của Bảo Khí hiên rất nổi tiếng, chế tác tinh tế miễn bàn, rất được các cô nương, phu nhân nhà giàu yêu thích.
"Cám ơn đại ca." Nàng nở nụ cười chân thành từ đáy lòng, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Cơ thể mềm mại của thẩm thẩm run run, bộ ngực đồ sộ phập phồng, mắt đỏ cả lên, nảy sinh ác độc chất vấn Hứa nhị thúc:
"Nói, chàng muốn chất nhi hay là muốn ta?"
Bà không đội trời chung với thằng nhóc chết tiệt này.
Hứa nhị thúc trừng mắt dữ dằn nhìn chất nhi, rồi vội vàng đưa đĩa rau cho thê tử: "Nàng bớt giận, đừng thèm chấp nhặt với thằng tiểu tử thúi này."
Bắp chân Hứa Thất An bị ai đó đá một cái, hắn ngẩng đầu liếc Hứa Tân Niên đang ngồi bên cạnh.
Hứa Nhị Lang rất phối hợp, cúi đầu ăn cơm.
(¬_¬)