Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt chó của ta muốn mù, mắt chó hợp kim ti-tan của ta muốn mù rồi. . . . Hai mắt Hứa Thất An như bị phỏng, nước mắt nóng hổi cuồn cuộn tuôn ra.

Ngay tích tắc nhìn trộm Quan Tinh Lầu, mắt hắn như bị hai cây cương châm đâm vào, nhói lên một cái, sau đó là đau đớn khủng khiếp.

Tống Đình Phong tì gối lên ngực Hứa Thất An, không cho hắn lăn lộn nữa, banh mắt hắn ra xem, thấy đôi mắt ấy đã trở nên đỏ bừng, nhưng đồng tử không sao cả, không bị mù.

Tống Đình Phong thở phào, sau đó mặc kệ tên đồng sự ngu ngốc này luôn.

Một khắc sau, cảm giác rát bỏng trong mắt Hứa Thất An mới biến mất, mắt đỏ bừng ngồi dưới đất, tầm mắt vẫn mơ hồ, chỉ thấy mờ mờ trước mặt có hai bóng người.

"Vừa rồi ngươi mới làm gì?" Tiếng Tống Đình Phong vang lên.

"Ta xem Quan Tinh Lầu. . ." Hứa Thất An nhắm mắt lại, giọng cẩn thận: "Đường đệ của ta là học sinh thư viện Vân Lộc, hôm nay có tặng cho ta một trang giấy ghi chép Vọng Khí Thuật."

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu biết nội tình Hứa gia, nhẹ gật đầu.

Hứa Thất An tiếp tục: "Sau đó ta dùng Vọng Khí Thuật, nhìn trộm Ty Thiên Giám."

Nói xong, hắn phát hiện Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cả buổi không nói gì.

Tống Đình Phong thở dài, "Ngươi có biết là, Giám Chính đại nhân rất thích ở trên đài bát quái của Quan Tinh Lầu không?"

"Không biết."

"Vậy ngươi có biết là, Giám Chính đại nhân của chúng ta, là đỉnh phong của hệ thống thuật sĩ không?"

"Cái này thì có biết."

"Ừ, ngươi dùng Vọng Khí Thuật nhìn trộm Giám Chính, không phải tự đi tìm chết hay sao."

"Cái này ta thật không biết mà. . . ."

Chu Quảng Hiếu cũng thở dài: "Thuật sĩ Ty Thiên Giám và Đả Canh Nhân qua lại rất thân, từ từ tích lũy kinh nghiệm, về sau ngươi sẽ biết."

Trừ bản thân thuật sĩ và Nho gia, người bình thường không thể nắm được Vọng Khí Thuật.

Chuyện Hứa Thất An lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Ba người không đi tuần đêm nữa, mà ngồi ở bên đường nghỉ ngơi, yên lặng chờ đôi mắt chó của Hứa Thất An trở lại bình thường.

Hồi lâu sau, từ chân trời phía đông, chợt có một tia sáng đỏ bay lên, duy trì vài giây, sau đó tiêu tán.

"Boang...!"

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu ăn ý cùng rút đao.

Hứa Thất An vừa mới lấy lại tầm nhìn, hỏi: "Chuyện gì thế?"

Tống Đình Phong trầm giọng: "Ánh sáng màu đỏ là cảnh báo với chúng ta, có tình huống cần truy bắt. Có lẽ là một tổ Đả Canh Nhân phát hiện được có nhân vật khả nghi, nhưng bị hắn ta trốn mất. . . . Xem khoảng cách tia sáng, thì cách chúng ta rất gần."

"Ninh Yến, mắt ngươi còn chưa hồi phục, ngươi tuần tra trên đường đi. Quảng Hiếu, chúng ta lên trên nóc nhà quan sát."

Hai người thi triển khinh công, nhảy đến mái nhà, mỗi người một hướng vọt đi xa.

Khu vực tuần tra ba người phải chịu trách nhiệm là rất lớn, nên chỉ còn cách tách nhau ra đi tìm.

Đưa mắt nhìn theo hai đồng liêu đi xa, Hứa Thất An rút bội đao, lấy quân nỏ, sau đó nắm chặt chiêng đồng trên ngực, và miếng hộ tâm bên trong.

Bình thường, hắn không dùng tới thực cốt độc, không bôi lên lưỡi đao, vì sợ lỡ bữa nào đó đột nhiên bị mất trí nhớ, đi thè lưỡi ra liếm một cái.

Hứa Thất An đề phòng đi tuần mới được một lúc, đã thấy một đồng la lạ mặt võ nghệ cao cường vọt tới. Đồng la đứng trên nóc nhà, trầm giọng:

"Còn hai người đâu?"

Hứa Thất An: "Chia nhau hành động, đã xảy ra chuyện gì?"

Đồng la: "Bình Viễn Bá bị người ta giết, hai đồng liêu phụ trách khu vực đó bị thương, kẻ tặc đã dùng bí thuật đào thoát, tạm thời chưa tìm thấy tung tích."

Bình Viễn Bá. . . . Bá tước bị giết? !

Hứa Thất An kinh hãi, dám ở ngay trong nội thành giết bá tước, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là phẫn nộ, mà là da đầu run lên.

Dù ở Đại Phụng hiện nay, giới huân quý đã khá là sa sút, nhưng bá tước chung quy vẫn là bá tước, trong phủ đương nhiên có nuôi cao thủ.

Mà hung đồ kia có thể giết chết bá tước, đả thương Đả Canh Nhân, thong dong chạy mất, vậy, hẳn không phải là cao thủ bình thường.

Hứa Thất An cảm thấy mình rất nguy hiểm.

Đồng la kia nói xong, nhanh chóng đi xa, đại khái là đi truyền tin cho thủ vệ cửa thành.

Đáng chết. . . . Mắt mình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ. . . . Nhưng với thể chất siêu may mắn của mình, hẳn là sẽ không đụng phải. . . Hứa Thất An âm thầm cầu nguyện, không muốn gặp phải hung đồ.

Lúc này, hắn chợt có cảm giác mảnh vỡ Địa Thư có tin tức truyền đến, từ sau khi nhỏ máu nhận chủ, hình như giữa hắn và Địa Thư có một mối liên hệ nào đó.

Gia hỏa nào hơn nửa đêm không ngủ được đi nhiều chuyện thế?

Hắn vừa thắc mắc, vừa lấy kính nhỏ ngọc thạch ra, trông thấy trên mặt kính nổi lên một hàng chữ viết:

【 số sáu: Chư vị, ta ở kinh thành gặp phải chuyện phiền toái, có thể tương trợ được không? 】

Vài phút sau, Kim Liên đạo trưởng là người đáp lại đầu tiên:【 số chín: Ngươi gặp phải chuyện gì?

【 số sáu: Ta bị vây ở nội thành, đang bị Đả Canh Nhân lùng bắt. Tối đa một canh giờ nữa, Thuật sĩ Ty Thiên Giám sẽ tới, đến lúc đó ta sẽ không thoát nổi. 】

Hứa Thất An: "? ? ?"

Không phải chứ. . . .

Hắn tức khắc liên tưởng tới chuyện Bình Viễn Bá bị giết, số sáu chính là hung đồ kia?

Mọi người không ai nói gì, Kim Liên đạo trưởng có vẻ cũng thấy khó giải quyết, không đưa ra được giải pháp đối phó nào.

【 số hai: Thử dùng võ lực phá vòng vây được không? 】

【 số sáu: Không được, cách cửa thành quá xa, dọc đường còn có Đả Canh Nhân và Ngự Đao Vệ tuần đêm. Hơn nữa, ra khỏi nội thành, còn có ngoại thành. 】

【 số hai: Trên người có pháp khí nào che giấu khí tức không? 】

【 số sáu: Không. 】

【 số chín: Bần đạo thì có, nhưng mà không làm sao đưa cho ngươi được. 】

【 số sáu: Đạo trưởng yên tâm, nếu ta không thoát được kiếp nạn này, ta sẽ để Địa Thư lại đây, mai ngươi cho người lần theo khí tức tới tìm là được. 】

Ở kinh thành, nhất là trong nội thành, muốn thoát được Đả Canh Nhân lùng bắt, hầu như là chuyện không thể.

【 số hai: Lừa trọc chết tiệt, đừng có nói những lời như thế! 】

Lúc này, một nhân vật mới ra sân.

【 số bốn: Ta và Nhân Tông đạo thủ có vài phần giao tình. . . . Chỉ là Linh Bảo điện lại ở Hoàng Thành. 】

【 số hai: Ngươi nói thế có khác gì không nói!? 】

Số bốn và nữ tử quốc sư có giao tình. . . . Kim Liên đạo trưởng đúng là không gạt người, người giữ Địa Thư đều không phải tầm thường.

Số hai gọi số sáu là con lừa trọc, số bốn gọi số sáu là hòa thượng, số sáu là người của Phật môn?

Hứa Thất An yên lặng ngồi xem.

Hắn coi như đã nhìn thấy nội tình của Thiên Địa Hội, những người giữ Địa Thư, có lẽ mỗi người đều có sự phòng bị lẫn nhau, cảnh giác lo thân phận mình bị lộ, nhưng quả thật là đã có mùi vị của một bang phái.

【 số hai: Con lừa trọc, ngươi đi hỏi thử số một xem, hắn ở kinh thành đấy. 】

Số một có lẽ lại đang ngồi im nhìn, thấy bị số hai lôi mình ra, thì không im lặng nữa:【 số một: Ngươi đã làm gì? 】

【 số sáu: Ta giết Bình Viễn Bá. 】

Quả nhiên là hắn, hung đồ đêm nay quả nhiên là hắn!

Số sáu thừa nhận sảng khoái như vậy, ngay thẳng ghê. . . . Ngày đó ta hỏi hắn có phải người của Thiên Địa Hội hay không, hắn cũng không hề do dự mà thừa nhận. . . . Người xuất gia thật sự không nói dối?

Lẽ ra người xuất gia là không sát giới, nhưng ngươi nửa đêm nửa hôm lại tới nhà Bình Viễn Bá, làm thịt người ta, là có ý gì?

Hứa Thất An thầm mắng.

Đám Địa Thư trầm mặc, hồi lâu không ai nói gì.

Đại khái là bị hành động của số sáu làm cho kinh sợ.

Hồi lâu sau, số một hồi đáp:【 số một: Xin lỗi, ta không giúp được ngươi. 】

【 số chín: Số một, cùng ở trong Thiên Địa Hội, có thể giúp đỡ thì nên giúp đỡ. Bần đạo tin số hai sẽ không vô duyên vô cớ giết người. 】

Lời này của Kim Liên đạo trưởng có ý là, ông ta cho rằng số một có năng lực giúp được số sáu? Dù có bị Đả Canh Nhân và Ngự Đao Vệ phong tỏa, thuật sĩ Thiên Giám sắp ra mặt, nhưng ông vẫn cho rằng số một có thể giúp được số sáu?

Ừm, Kim Liên đạo trưởng là người duy nhất biết thân phận của tất cả mọi người ở đây. . . . chắc hẳn thân phận và địa vị của số một còn cao hơn mình dự đoán.

Hứa Thất An nghĩ.

Đáp lại Kim Liên đạo trưởng là sự im lặng, thái độ của số một rất kiên quyết, chính là không giúp.

Hứa Thất An phân tích: "Số sáu giết Bình Viễn Bá, vì vậy số một không muốn giúp đỡ số sáu."

"Số hai là một người có lòng nhiệt tình, ít nhất mặt ngoài là như thế. Số sáu là người Phật môn, rất ngay thẳng, không nói dối. Số bốn và Nhân Tông đạo thủ có giao tình, thân phận không rõ. Số chín là Kim Liên đạo trưởng, số một là người của triều đình, thích ngồi yên xem, địa vị rất cao. . . . Cái trò giết người sói này thú vị à nha."

"Ta cũng thò ra tinh tướng đê. . . Không, nhân tiền hiển thánh hehe." Hứa Thất An viết lên mặt kính:

"Số sáu, ta có thể cân nhắc giúp ngươi, nhưng ta cần phải biết vì sao ngươi giết Bình Viễn Bá. Ha ha, ngươi có thể không trả lời, từ chối lòng tốt của ta, nhưng không được nói dối."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK