Cắt yết hầu sẽ không làm chết ngay tức khắc. Hung thủ ra tay rất lưu loát, không cắt vào giữa yết hầu, mà cắt đứt động mạch cổ ở bên.
Nhìn một cái là biết chuyên nghiệp.
Kiếp trước, mà bị cắt đứt động mạch cổ, thì thuộc về vết thương chí mạng thần tiên khó cứu, chắc chắn là chết.
Nhưng mà, ở nơi này, lại không phải nguyên nhân có thể khiến tử vong tại chỗ.
Tiểu kỳ quan này còn nằm sấp xuống bàn mà chết, không có giãy giụa, không có máu tươi văng tung tóe, từ đó có thể suy đoán, nguyên nhân của cái chết không phải là bị cắt yết hầu.
Nguyên nhân thật sự là não bị một vết thương trí mạng, khiến ông ta không có cơ hội phản ứng, không có cơ hội giãy giụa, chết ngay tức khắc.
Hung thủ đánh vỡ xương trán, sau đó một đao cắt đứt yết hầu, dứt khoát lưu loát. . . . Nhìn vào cái lỗ cạn trên trán thi thể, trong đầu mọi người hiện lên hình ảnh như thế.
Hứa Thất An sờ lên thi thể, cẩn thận quan sát xong, nói: "Sau khi chết toàn thân cứng ngắc, thi ban không bị dịch chuyển vị trí, giác mạc hơi đục, thời gian tử vong không quá mười bảy giờ. Nói cách khác, hung thủ đã giết người trong đêm.
"Ta đề nghị đi truy xét theo mấy hướng sau: Một, dạ hành bằng sách gần đây phủ nha mở; hai hỏi thăm Ngự Đao Vệ có thấy ai khả nghi ở quanh đây không; ba hỏi Đả Canh Nhân phụ trách tuần đêm khu vực này; bốn hỏi người nhà tình hình kết giao nhân tế gần đây của người chết."
Cả buổi không có ai nói gì, đám Lữ Thanh đều sững ra nhìn hắn.
Vậy, vậy là xong rồi?
Cho ra phương hướng luôn rồi?
Tới giờ mới được bao lâu, mà đã đưa ra suy luận rõ ràng, tập trung được vấn đề chính, chỉ rõ phương hướng điều tra cho vụ án luôn?
Mặc dù biết Hứa Thất An là cao thủ phá án, nhưng trong lòng mọi người vẫn không thể không dậy lên mấy chữ “quá nhanh”.
Lữ Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Trước hết để khám nghiệm tử thi kiểm tra một chút đi."
Bình thường gặp phải án mạng, người điều tra đều cho khám nghiệm tử thi, tiến hành kiểm tra sơ bộ, như vậy có thể kết hợp với dấu vết hiện trường tốt hơn, phục vụ cho ra suy luận.
Kết quả khám nghiệm tử thi đưa ra không khác gì với phán đoán của Hứa Thất An, thậm chí còn không kĩ bằng hắn.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu còn đỡ, đám khoái thủ của Lữ Thanh lập tức đều sinh ra cảm giác kính nể với Hứa Thất An.
"Đáng tiếc, hắn ta là Đả Canh Nhân, phủ nha có muốn cũng không được. . ." Lữ Thanh thở dài tiếc hận.
Nếu có một đồng liêu xuất sắc như này, cùng nàng truy nã phạm nhân, đi phá án, quả thật là một niềm vui của cuộc đời.
Lữ Thanh gọi khoái thủ phụ trách hỏi người nhà vào, hỏi thu hoạch của họ.
Cho ra kết luận chính là: người chết gần đây không kết thù với ai; đêm qua không hề có khách tới; trạng thái tinh thần gần đây của người chết khá là hài lòng.
Nhất thời không có đầu mối, Lữ Thanh chau mày.
"Người chết chỉ là một tiểu kỳ quan, loại trừ khả năng bị trả thù, vậy thì còn lại nguyên nhân gì, khiến đêm khuya hung thủ phải tới nhà hắn, giết người hành hung?" Hứa Thất An xán tới cạnh nàng, nói khẽ.
Lữ Thanh có kinh nghiệm hình sự phong phú, nghe vậy, mắt sáng lên, gọi chính thất của người chết tới, hỏi: "Trong nhà có phải đột nhiên có nhiều bạc hơn không? Hoặc là, Lưu Hán có nói với ngươi cái gì không?"
Phu nhân xinh đẹp kia cố gắng nhớ lại một hồi lâu, thở dài buồn bã đáp: "Mấy hôm trước, đúng là phu quân có nói, sẽ đưa chúng ta rời khỏi kinh thành, ra ngoài đi chơi cho thoải mái một thời gian."
Lữ Thanh và Hứa Thất An nhìn nhau: "Cụ thể là bao nhiêu ngày trước?"
"Khoảng một tuần." Phu nhân cũng nhớ không rõ lắm.
. . . . .
Rời khỏi tiểu viện, Lữ Thanh trầm giọng: "Hắn nhận hối lộ, bị người diệt khẩu."
Hứa Thất An gật đầu, đây là phỏng đoán hợp lý nhất, hắn cũng nghĩ vậy.
Tống Đình Phong cau mày: "Nhưng mà, chỉ là một tiểu kỳ quan, cần gì tới mức bị diệt khẩu?"
Hứa Thất An suy nghĩ một chút, như là bắt được cái gì, nói: "Nếu nhớ không lầm, Kim Ngô Vệ là chịu trách nhiệm cửa đông nội thành và hoàng thành."
Hắn vừa nói xong, mọi người đều biến sắc.
Hứa Thất An nói tiếp: "Có lẽ chúng ta nên đi gặp thượng ty (cấp trên) trực tiếp của Lưu Hán, về nha môn báo cáo trước, lĩnh phiếu bài xong, hẵng tới nhà hắn hỏi."
Thượng ty của Lưu Hán là Kim Ngô Vệ Bách hộ, tuy đều là Bách hộ, nhưng Kim Ngô Vệ có địa vị cao hơn hẳn Ngự Đao Vệ. Ngự Đạo Vệ chỉ là bảo vệ an ninh địa phương, còn Kim Ngô Vệ là bảo vệ cho lãnh đạo.
Đám Hứa Thất An muốn tới cửa hỏi, thì phải được nha môn phát cho phiếu bài để làm bằng chứng, tương đương với lệnh xét nhà của kiếp trước.
Trở lại nha môn Đả Canh Nhân, báo việc này cho Lý Ngọc Xuân, Xuân ca vô cùng coi trọng việc này, trầm ngâm một lúc: "Việc này rất là kỳ quặc, Hoàng Thành phòng giữ sâm nghiêm, chỉ một tiểu kì quan nho nhỏ thì làm ra được cái gì? Thông thường thì, Kim Ngô Vệ sẽ tự điều tra. Mặt khác, thời gian bệ hạ tế tổ cũng đã tới, có lẽ chúng ta nên đặt trọng tâm vào việc này."
Nói rồi đưa cho phiếu bài.
Đứng chờ ngoài cửa nha môn một lát, đám khoái thủ Lữ Thanh cũng vội vàng chạy tới, cả đoàn người đi qua cửa đông hoàng thành.
Chu Bách hộ chính dẫn người tuần tra, đợi một canh giờ mới vừa về, biết được Đả Canh Nhân cùng phủ nha tìm tới, liền lập tức đón gặp.
Chu Bách hộ để râu quai nón rậm, mắt tam giác, mặt mày dữ tợn, nhìn một cái là biết không phải kẻ dễ nói chuyện.
Tống Đình Phong nói: "Chu Bách hộ, ngươi có một thuộc hạ kì quan tên là Lưu Hán đúng không?"
Chu Bách hộ mặt mày không vui đang định trả lời, thì nhìn thấy một đồng la trong bọn móc trong người một trang giấy, lấy khí cơ đốt nó.
Một khắc sau, trong con ngươi của hắn xuất hiện một lớp ánh sáng xanh.
Vọng Khí Thuật? Chu Bách hộ bất động thanh sắc thu liễm lại cơn khó chịu trên mặt: "Phải."
"Hắn đã chết." Tống Đình Phong nói.
"Cái gì?" Chu Bách hộ không nén được kinh ngạc.
Lữ Thanh hỏi: "Gần đây Lưu Hán có dị thường gì không?"
"Không."
"Trong lúc bảo vệ cửa đông, hắn có gặp người hay vật gì khả nghi ra vào Hoàng Thành không?"
"Không." Chu Bách hộ lắc đầu: "Lính thủ vệ Hoàng Thành rất nhiều, nếu chỉ hối lộ một người thì cũng là vô dụng, trừ phi hối lộ toàn bộ, mà chuyện này là không thể nào."
Chu Quảng Hiếu xen vào: "Nếu đó là hối lộ ngươi thì sao?"
Chu Bách hộ biến sắc, cơn nóng nảy lại dâng lên: "Ngươi nói thế có ý gì?"
Tống Đình Phong cười: "Chỉ là câu hỏi theo thông lệ thôi, Chu Bách hộ cần gì phải giận. Ngày bệ hạ tế tổ sắp tới, chúng ta cũng không muốn tới lúc mấu chốt lại xảy ra sự cố."
Lại hỏi thêm một lúc, bởi vì có một đồng la có Vọng Khí Thuật luôn nhìn chằm chằm, nên Chu Bách hộ có hỏi nhất định trả lời, cố kiềm chế tính tình nóng nảy của mình.
Đến khi thời gian hiệu lực của Vọng Khí Thuật chấm dứt, Tống Đình Phong mới cười: "Cảm ơn ngài đã phối hợp, chúng ta cáo từ trước."
Mang theo đám người Lữ Thanh quay về, Hứa Thất An nói: "Hắn không nói dối."
Tống Đình Phong híp mắt: "Có lẽ, Lưu Hán là bị diệt khẩu vì một chuyện khác mà mình chưa biết."
Chu Quảng Hiếu trầm giong: "Vụ án này tạm thời gác lại, lấy đại điển tế tổ làm trọng."
Ngày mai chính là ngày Hoàng Đế tế tổ, bất cứ chuyện gì cũng phải dời ra sau.
Tạm biệt đám Lữ Thanh, Hứa Thất An trở về thiên sảnh, nghĩ lại toàn bộ quá trình, không ra kết quả, bèn ném chuyện Lưu Hán sang một bên.
. . . .
Năm Canh, mười lăm tháng mười, ngày Giáp.
Thích hợp cầu phúc, lập đàn cầu khấn, tế tự tổ tiên.
Rất nhanh, thời gian hoàng thất tế tổ đã tới. Hứa Thất An thật ra không xa lạ gì, hàng năm vào thời điểm này, cửa nội thành đều sẽ đóng lại. Thân là Ngự Đao Vệ Bách hộ, hôm nay Nhị thúc sẽ bị điều vào nội thành giới nghiêm, dân chúng trong nội thành được yêu cầu ở trong nhà không được đi ra ngoài.
Giống với tế tự lúc đầu xuân, chính là Tế Thiên, khẩn cầu năm nay mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an.
Bắt đầu từ hôm qua, các khách sạn trong nội thành đều được kiểm tra, tất cả khách giang hồ đều bị lùa ra ngoài thành, quán rượu ngừng kinh doanh, khách sạn không được cho người ngủ lại.
Thân là Đả Canh Nhân Hứa Thất An, được điều tới Tang Bạc, chịu trách nhiệm canh gác.
Tang Bạc là một cái hồ nhỏ, nối với hoàng thành, ven hồ trồng cây liễu, mùa này, lá liễu vẫn chưa đâm chồi.
Trên mặt hồ xây hành lang gấp khúc, nối với đài cẩm thạch cao trong hồ, trên đài có một cái miếu, bên trên có tấm biển viết bốn chữ to màu vàng:
Vĩnh Trấn Sơn Hà!
Địa điểm tế tổ chính là ở chỗ này.
Tang Bạc không phải là cái hồ bình thường, nó có một đoạn lịch sử làm người ta nói chuyện say sưa, có liên quan tới hoàng đế khai quốc của Đại Phụng.
Tương truyền trước kia, "Tang Bạc" được gọi là Huyền Vũ, trong hồ có Thần Thú Huyền Vũ ở.
Có một lần, hoàng đế khai quốc của Đại Phụng khởi binh thất bại, mang theo tàn quân chạy trốn tới Tang Bạc thì hết gạo sạch đạn (*).
Đang lúc tuyệt vọng, mặt hồ bỗng sôi lên, Huyền Vũ rẽ sóng mà tới, trên lưng có cắm một thanh thần kiếm trảm thiên diệt tiên.
Huyền Vũ nói, nó ở chỗ này đã chờ mấy trăm năm, chờ người mang thiên mệnh.
Nói xong, dâng lên thần kiếm, đạp sóng mà đi.
Hoàng đế khai quốc có được thần kiếm, ở trong hồ ngộ đạo ba năm, khi phá quan ra, lại tập hợp binh lực, từ ngày đó bách chiến bách thắng, lật đổ tiền triều mục nát.
Thống nhất đất nước, liền lập luôn đế đô của Đại Phụng ở Tang Bạc.
Tang Bạc là nơi hoàng đế khai quốc Đại Phụng chứng đạo, có ý nghĩa biểu tượng rất lớn, nên hàng năm, hoàng thất Đại Phụng đều tiến hành đại điển tế tổ ở đây.
Trong cái miếu trên hồ chính là thờ pháp tướng của vị hoàng đế khai quốc đó.
"Lưu Bang còn trảm bạch xà khởi nghĩa cơ mà, cũng không biết cái truyền thuyết này nói khoác tới mức nào. . . ." Hứa Thất An ngắm đài cao trong hồ, trong nội tâm oán thầm.