"Ài, xem ra lần đi này không thu hoạch được gì rồi." Hứa Thất An uống xong hớp trà đầu tiên, thở dài:
"Đại sư, ngươi có biết án Tang Bạc đang xôn xao khắp kinh thành gần đây không?"
Hằng Thanh đại sư không nói lời nào.
Hứa Thất An ra hiệu cho đồng liêu yên tâm đừng vội, nói tiếp: "Ta là chủ sự quan của vụ án này, là chính do bệ hạ khâm điểm. Không phải vì ta giản tại Đế tâm, được bệ hạ thưởng thức. . . ."
Hứa Thất An thở dài một cái, kiểu định nói lại thôi.
Hằng Thanh đại sư nhịn không được, ngẩng lên nhìn hắn.
"Vừa vặn, chuyện này cũng nghẹn trong lòng ta đã lâu, nếu đã đến chùa, vậy thì thoải mái nói với đại sư vậy." Hứa Thất An lựa chọn từ ngữ:
"Mấy ngày trước, ta phụng mệnh xét nhà một phạm quan, bệ hạ nhân từ, không buộc gia quyến trong phủ tội liên đới. Nhưng lúc xét nhà, mấy vị đồng liêu thấy nữ quyến trong phủ xinh đẹp, liền nổi lên ác ý, muốn cưỡng ép lăng nhục. . . . . Trong đó một nữ hài chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
"Ta không chịu đựng được chuyện như vậy, nên ngăn cản họ, gây ra xung đột với thượng cấp, suýt nữa thì giết chết thượng cấp. Bởi vậy ta bị phán chém ngang lưng. Bệ hạ giao án Tang Bạc cho ta xử lý, để ta lập công chuộc tội.
"Bạn tốt của ta nói, là ta quá xúc động, đúng ra lúc đó ta phải nhịn, chờ sau đó đi về nha môn cử báo, nhưng mà nếu ta làm như vậy, nữ hài kia sẽ không tránh được độc thủ. . . . ."
Hứa Thất An bày vẻ mặt xoắn xuýt: "Người ta nói Phật hiệu vô biên, phổ độ chúng sinh, xin hỏi đại sư, ta làm như vậy rốt cuộc là làm đúng hay sai."
Lữ Thanh chấn động, nét mặt kinh ngạc, không ngờ phía sau chuyện Hứa Thất An bị phán chém ngang lưng lại còn có một chuyện như vậy.
Hắn quả nhiên khác với nam nhân khác. . . . Ánh mắt nữ đầu mục lóe ánh sáng dịu dàng.
Mặt Hằng Thanh đại sư hơi nhúc nhích, không ngờ tên tay sai triều đình này, lại là một kẻ có nhiệt huyết, có lòng tốt. Ông ta niệm Phật hiệu, nói:
"Thí chủ chỉ cần không thẹn với lương tâm, là sẽ không dính nhân quả."
"Đại sư cũng nhìn ra ta làm sai." Hứa Thất An ảm đạm nói.
Hằng Thanh do dự: "Thí chủ thiện tâm, từ bi cứu người, đâu sai chỗ nào."
Hứa Thất An truy vấn: "Vậy tại sao triều đình lại phán ta tội chết?"
Hằng Thanh đại sư trấn an: "Cuộc đời là biển khổ, con người thân ở trong đó, liền có nghĩa thân bất do kỷ, nhiều khi, thiện tâm chưa hẳn sẽ mang lại thiện quả. Nhưng mà, dù nó sẽ tới trễ, nhưng mà sẽ tới. Án Tang Bạc chính là số trời trong tối tăm, cũng là chuyển cơ của thí chủ."
"Đại sư, ta hiểu rồi!" Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nói với mọi người:
"Tất cả mọi người đã nghe thấy, Hằng Thanh đại sư nói, Đại Phụng là biển khổ, án Tang Bạc là báo ứng của hoàng thất. Còn thất thần làm gì, bắt người cho ta!"
Bang bang bang.... . . . Mọi người lập tức đứng dậy, tiếng rút đao vang khắp phòng.
...
Thiền phòng.
Phương trượng Thanh Long Tự, Bàn Thụ đại sư, sáu mươi hai tuổi, cái đầu trọc đã không còn vẻ sáng bóng như hồi còn trẻ, chòm râu bạc trắng cũng dài đến ngực.
Với tư cách là Ngũ phẩm Luật Giả, ông đã kẹt ở cảnh giới này hơn hai mươi năm.
Hệ thống Phật Môn đề cao chữ “ngộ”, có những cao tăng tham thiền mấy chục năm, tới khi viên tịch cũng không sao tiến nổi thêm một bước.
Trong khi đó, có những tăng nhân, chỉ qua một đêm gió xuân, trong nháy mắt đốn ngộ ra vạn pháp, tiết kiệm một lúc mấy chục năm khổ tu.
Bàn Thụ đại sư có thể là dạng người trước, cũng có thể là dạng người sau, trước khi đốn ngộ thành công, không ai dám chắc mình có thể đốn ngộ hay không.
Cái này gọi là đốn ngộ tiết định ngạc, lượng tử Phật pháp.
"Phương trượng, phương trượng. . . ." Một chấp sự đi tới tiền viện, đứng ngoài sân nhỏ, lo lắng nói với vào trong: "Có Đả Canh Nhân tới chùa, bắt trói Hằng Thanh giám sát viện, bảo ông ấy chửi bới triều đình, miệt thị hoàng thất, định bắt bỏ tù."
Bàn Thụ phương trượng mở mắt ra, giọng hiền hòa: "Đã biết."
Cửa tĩnh thất tự động mở ra, Bàn Thụ phương trượng biến mất khỏi phòng.
. . . .
Đả Canh Nhân ép đẩy Hằng Thanh giám sát viện ra khỏi chùa, trên đường, tăng nhân tụ lại càng lúc càng nhiều, ánh mắt căm thù, mơ hồ tạo thành xu thế vây lại, giờ chỉ cần có người ra mặt, sẽ lập tức vây chặt đám tay sai triều đình này.
Nhưng danh tiếng của Đả Canh Nhân quá lớn, những kẻ tiểu nhân xum xoe họ, nói không chừng ngày mai sẽ kéo cả bè tới, san bằng Thanh Long Tự thành bình địa.
Bởi vậy, không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Đại sư không phải sợ, đi nha môn Đả Canh Nhân, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, thì ngươi sẽ được thả về nhanh thôi." Hứa Thất An trấn an.
Nụ cười của hắn lúc này, rơi vào mắt Hằng Thanh đại sư, chẳng khác gì nụ cười của ác ma, hoàn toàn chả có tí tác dụng an ủi nào.
"A di đà phật!"
Một tiếng niệm to, trầm dày vọng tới, trong vô hình làm tăng địch ý và sự tức giận của chúng tăng lên.
Hứa Thất An trông thấy một hòa thượng già mặc áo cà sa đỏ vàng đột ngột xuất hiện cách đó ba trượng, chặn đường của mọi người.
"Bần tăng Bàn Thụ."
"Bàn Thụ phương trượng!" Hứa Thất An nghiêm nghị, chắp tay trả lễ, nói: "Bổn quan có việc muốn hỏi phương trượng."
"Đi theo bần tăng." Bàn Thụ phương trượng thở dài.
Lại trở về tĩnh thất, lần này, ngoài Hứa Thất An và ba ngân la ở bên trong, tất cả Đả Canh Nhân đều phải chờ ở bên ngoài.
Đối với một Ngũ phẩm cao thủ, thái độ của Hứa Thất An trịnh trọng hơn hẳn, Ngũ phẩm Luật Giả, tương đương Ngũ phẩm Hóa Lực Cảnh của hệ thống võ phu.
Còn cao hơn cả cao thủ Đồng Bì Thiết Cốt.
"Phương Trượng đại sư, bổn quan nhận hoàng mệnh điều tra án Tang Bạc, ngẫu nhiên trong lúc tra án, phát hiện một Bách Hộ của Kim Ngô Vệ có khả năng qua mặt được Thuật sĩ Ty Thiên Giám. Sau nhiều hỏi thăm mới biết Thanh Long Tự có một loại pháp khí có thể làm được điều đó." Hứa Thất An nói:
"Án này vô cùng trọng đại, vì sự an toàn của Thanh Long Tự, phương trượng đại sư nhất định phải trả lời thật chi tiết. Không phải bổn quan uy hiếp đại sư, chỉ là hy vọng mọi việc được minh bạch."
"Bổn tự quả thật có một món pháp khí có thể che đậy khí tức, qua mắt được tất cả các phương pháp nhìn trộm." Giọng Bàn Thụ rất hiền hòa.
"Vật ấy vẫn còn trong chùa chứ?"
"Không còn ở đây!" Phương trượng lắc đầu.
Hứa Thất An không nói gì, yên lặng chờ giải thích.
Bàn Thụ phương trượng dừng lại mấy giây, thở dài: "Sở dĩ Hằng Thanh nói dối đại nhân, là vì chuyện này có dính dáng tới một chuyện mất mặt của bổn tự. Nếu bị lan truyền ra ngoài, có thể sẽ mang tới đại họa cho bổn tự."
"Bần tăng có một đệ tử, pháp danh Hằng Tuệ, thiên tư thông minh, bần tăng vốn gửi rất nhiều kỳ vọng vào hắn, không hiểu sao hắn lại lục căn chưa sạch, nổi lên tư tình với một nữ khách hành hương, đánh cắp pháp khí này, dắt tay nhau bỏ trốn, chạy khỏi kinh thành."
Hứa Thất An nheo mắt, nhìn phương trượng chằm chằm, miệng hỏi: "Nữ khách hành hương đó là ai?"
Bàn Thụ phương trượng chắp tay trước ngực, khẽ niệm Phật hiệu, giọng bất đắc dĩ: "Bình Dương quận chúa."
"! ! !"
Hứa Thất An như bị sét đánh vào đầu.
Ở Đại Phụng vương triều, xưng hô quận chúa chỉ dành cho vài loại người sau: thứ nữ của hoàng đế, nữ nhi của hoàng thái tử, nữ nhi của thân vương, vương nữ.
Nói một cách nghiêm chỉnh, ngoại trừ trưởng công chúa do hoàng hậu sinh, ba công chúa còn lại đều là thứ xuất. Nhưng cả đời Nguyên Cảnh Đế chỉ có bốn đứa con gái, vật lấy hiếm làm quý, nên mỗi vị công chúa đều có phong hào, khi xưng hô các nàng, đằng trước không có chữ "Quận".
Đương kim Thái Tử tuy có con gái, nhưng tuổi còn quá nhỏ, không có khả năng dính vào loại chuyện bỏ trốn như này.
Bởi vậy, Hứa Thất An đoán, Bình Dương quận chúa này, hẳn là vương nữ của tôn thất.
Án này càng điều tra càng phức tạp, hòa thượng bỏ trốn với quận chúa kia, đóng vai trò gì trong vụ án này? Hứa Thất An hỏi: "Chuyện khi nào?"
"Hơn một năm trước." Bàn Thụ phương trượng trả lời.
"Đa tạ đại sư giải đáp nghi hoặc, bổn quan còn có một việc muốn hỏi."
"Thí chủ mời nói."
"Thanh Long Tự là truyền thừa của Bảo Tháp Tự do hòa thượng Tây Vực lập nên trước đây phải không?"
Bàn Thụ phương trượng không nói, chấp nhận.
"Sau khi Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị phá hủy, dưới đáy hồ, bổn quan phát hiện một tòa đại trận, trên trận có khắc chữ Phật. Đại trận kia được xây cách đây năm trăm năm trước, mà Bảo Tháp Tự cũng xuất hiện năm trăm năm trước. Vậy có phải là, Võ Tông Hoàng Đế cũng là năm trăm năm trước. . . ." Hứa Thất An nhìn phương trượng:
"Sự kiện lúc đó, Tây Vực Phật Môn có ghi chép gì không?"
Nói xong, Hứa Thất An trông thấy sắc mặt của Bàn Thụ tăng nhân trở nên vô cùng khó coi, không còn giữ được vẻ lạnh nhạt của cao tăng đắc đạo.
"Đại nhân, bần tăng chỉ xin hỏi một chuyện. . . ." Mắt Bàn Thụ sáng rực lên nhìn hắn, muốn nói lại không dám nói, mãi một hồi lâu sau mới thốt:
"Vật ở dưới hồ Tang Bạc, thật sự. . . . Chạy trốn rồi sao?"
"Thiên chân vạn xác!" Hứa Thất An cho ông ta câu trả lời chắc chắn nhất.
Bàn Thụ phương trượng như bị đả kích mạnh, trong mắt đầy sợ hãi, hai bàn tay run run. Ông ta chắp tay, khẽ niệm phật hiệu để cố gắng áp chế tâm tình không thể khống chế được của mình.
Phản ứng này. . . . Hứa Thất An có chút ngoài ý muốn, lão hòa thượng này phản ứng hơi quá mức, hắn bèn hỏi thẳng: "Bị phong ấn dưới Tang Bạc là Giám Chính đời đầu phải không?"
Lão hòa thượng như không nghe thấy, chỉ lo cúi đầu niệm phật, hàng mi trắng run rẩy.
Qua một hồi cực kỳ lâu, Bàn Thụ phương trượng mới bình tĩnh lại được, trầm giọng nói: "Bần tăng không biết vật bị phong ấn dưới Tang Bạc là cái gì. Nhưng có một câu, đã được Bảo Tháp Tự lưu truyền tới ngày hôm nay là: Tang Bạc ma vật ra, thiên hạ đại loạn.”
"Năm đó Bảo Tháp Tự được xây dựng chính là để trấn thủ phong ấn Tang Bạc, sau này, triều đình sợ Phật Môn hưng thịnh, thi hành diệt Phật. Cao tăng Phật môn đều trở về Tây Vực, chỉ để lại một mạch Thanh Long Tự này.
"Trước khi đi, các cao tăng đã không ngừng dặn đi dặn lại, bảo nhất mạch chúng ta nhất định phải luôn chú ý tới Tang Bạc, nếu có dị thường, phải lập tức báo cáo."
Sao nghe giống như, Phật Môn còn quan tâm tới phong ấn Tang Bạc hơn cả hoàng thất Đại Phụng vậy?
Ừ, Giám Chính đời dầu chính là nhất phẩm, bảo là thiên hạ đại loạn gì đó, có lẽ cũng không phải là nói quá. Dù gì, nhất phẩm cũng là đỉnh phong hiện thời rồi.
"Bần tăng chỉ biết như vậy, đại nhân có còn gì muốn hỏi hay không?"
"Không còn."
Bàn Thụ phương trượng gật đầu, thân thể đột ngột biến mất, như bị bóc ra khỏi không gian.
Hứa Thất An trừng to mắt, hâm mộ muốn chết: cái chiêu biến mất này có hơi tuyệt à.
Chấm dứt cuộc nói chuyện, mặt trời đã lên cao, đã sắp tới giữa trưa, đám người Hứa Thất An bèn ở lại Thanh Long Tự ăn cơm chùa.
"Cơm chùa Thanh Long Tự ngon thật." Chử Thải Vi một hơi ăn hai chén, đang cầm chén thứ ba, mỹ mãn khen.
Cơm chùa Thanh Long Tự có trộn gạo đen, hạt kê, bắp, mè rang, hạt nào hạt nấy bóng mẩy căng tròn, sáng long lanh, mùi thơm xông vào mũi.
Thức ăn cũng được làm rất là cẩn thận, sắc hương vị đều đủ cả.
Hứa Thất An ngồi cạnh nàng, thấy nàng ăn vui vẻ như vậy cũng rất vui, cười: "Nữ thí chủ, đừng chỉ biết cố ăn một mình, hóa duyên cho tiểu tăng nữa."
Chử Thải Vi bảo vệ bát của mình, liếc mắt tức giận nói: "Ngươi ăn không giống ta à."
Hứa Thất An lắc đầu: "Tiểu tăng không hóa trai (hóa trai: đi khất thực)."
"Hóa cái gì?"
"Tiểu tăng, ban ngày ban mặt."
. . . .
Mọi người khá là thỏa mãn với đồ chay của Thanh Long Tự, chỉ tiếc mỗi một cái là không có thịt Bạch Phượng để bổ sung thân thể.
Hằng Thanh đại sư tự mình tiễn cá đám tới tận cửa chùa, người kinh thành quá tâm cơ, Hằng Thanh giám sát viện tức giận, suốt đường đi không nói một lời.
Hứa Thất An chợt nhớ tới một việc, hỏi: "Đại sư, ngươi có biết một người gọi là Hằng Viễn hòa thượng không?"
Hằng Thanh giám sát viện biến sắc.