【 Số chín: Ngươi đang ở đâu? 】
Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào mặt kính, sửng sốt cả buổi, tấm gương nói chuyện? Nó là bảo bối ý thức của mình?
"Số chín" là có ý gì, tấm gương này tên là số chín?
Không, nếu tấm gương tự có linh tính, sẽ không hỏi ra "Ngươi đang ở đâu", vì ta với mi ngủ trên một giường, hôm nào cũng chung giường chung gối.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào tấm gương, lâm vào trầm tư.
Hắn đang nghĩ bốn vấn đề:
Một, tấm gương là bảo bối gì, ngoài thu nạp đồ vào, còn có thu nhận được tin tức không?
Hai, đây là tin tức phải không? Nếu là vậy, vậy thì do ai gởi tới
Ba, lão đạo sĩ là ai, sao ông ta lại tặng gương cho mình?
Bốn, mình có nên trả lời lại không?
Là người cẩn thận, Hứa Thất An duy trì quan điểm "Chỉ cần ta giả vờ không có, có nghĩa nó không tồn tại", yên lặng cất kỹ tấm gương, không có ý định đáp lại.
Mà hắn cũng chẳng biết làm sao để đáp lại.
Đi vào trong sân, chôn đầu vào trong chum nước, sau đó lấy khăn tay lau khô, Hứa Thất An rời khỏi tiểu viện.
Hắn đã gia nhập Đả Canh Nhân, nhưng ngày chính thức làm việc là ngày mai, nha môn Đả Canh Nhân nên chuẩn bị chế phục và đồng la cho hắn.
Thời gian còn sớm, mới là giờ trưa hai khắc.
Hứa Thất An đi nha môn huyện Trường Nhạc, báo cho đồng liêu và Chu Huyện lệnh biết chuyện mình đã trở thành Đả Canh Nhân.
Chu Huyện lệnh đã nhận được tin, vì Đả Canh Nhân đã tới nha môn huyện Trường Nhạc lấy hộ tịch của Hứa Thất An.
Hứa Thất An hẹn đồng liêu và Chu Huyện lệnh đến tối cùng nhau ăn cơm, làm tiệc cáo biệt, cũng là tiệc chúc mừng, chúc mừng hắn thăng quan phát tài.
Địa điểm đương nhiên là Hiểu Nguyệt quán cách huyện nha không xa, giao tiếp trong quan trường, thanh lâu là chọn lựa đầu tiên.
Trước đó, Hứa Thất An vốn định đi câu lan, vừa nghe hát vừa ăn trưa.
. . . . .
Tiệc cáo biệt là vào giờ thân, kéo dài tới giờ dậu ba khắc.
Trong bữa tiệc, Chu Huyện lệnh than thở: "Ninh Yến à, ngươi là người của nha môn huyện Trường Nhạc ta, giờ thành Đả Canh Nhân, là phúc khí của huyện Trường Nhạc chúng ta. Bổn quan vốn rất coi trọng ngươi. . . ."
Ông ta dừng lại, giơ chén lên uống một hơi cạn sạch.
Nếu ta tiếp tục bò lên được. . . . Chu Huyện lệnh đại khái là đối tác có thể tin cậy đầu tiên của ta trên chốn quan trường. . . . Hứa Thất An ngầm hiểu, cũng uống cạn rượu trong chén.
Chấm dứt tiệc tối, đám khoái thủ đều không về, tú bà gọi một đám cô nương trẻ trung xinh đẹp vào phòng cho các quan lão gia chọn lựa.
Tư sắc không tệ lắm, nếu mà là kiếp trước của mình, chính là gọi gái tơ của câu lạc bộ ra xếp hàng. . . . Hứa Thất An lắc đầu, đã được nếm ngọt ngào với mỹ nhân như Phù Hương, những nữ tử bình thường như này hắn hơi chướng mắt.
Hứa Thất An sắp xếp cho Chu Huyện lệnh và các khoái thủ xong, rời khỏi Hiểu Nguyệt quán, đi về nhà.
Đi vào cửa sân, phát hiện khóa phòng đã mở, trong phòng có ánh nến.
Nhị thúc tới tìm ta?
Hứa Thất An đẩy cửa sân, vào phòng.
Trong ánh nến nhập nhoạng, một thiếu nữ mặc váy dài ngồi bên bàn, một tay chống trán, đầu gật gù gật gù.
Hứa Thất An lập tức quét mắt qua ngăn tủ bên giường, thấy không có dấu hiệu bị mở ra, thì thở phào.
"Ừm, chắc mình nên dùng tiếng Anh ghi nhật ký."
Hắn đi qua, nhẹ nhàng đánh thức Hứa Linh Nguyệt.
"Đại ca đi đâu vậy. . ." Hứa Linh Nguyệt mở mắt, ánh mắt mờ mịt một hồi, sau đó trở thành vui vẻ.
Gương mặt trái xoan dưới ánh nến trơn láng mượt mà như nhuận ngọc, không có một khuyết điểm nào, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
"Muội muội đẹp thật." Hứa Thất An cảm khái.
Hứa Linh Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt đỏ ửng lên.
Giọng nàng mềm nhũn: "Sao đại ca không về nhà ăn cơm, cha nói nhất định đại ca đi thanh lâu rồi."
Nhị thúc thật là. . . . Hiểu ta!
Hứa Thất An: "Không không, chỉ là đi xã giao bình thường, ta đã chuyển qua nha môn Đả Canh Nhân, nên đi mời các đồng liêu ăn cơm."
Nhưng Nhị thúc nghĩ vậy cũng là chuyện bình thường, bình thường võ giả khó khăn lắm mới bước được vào Luyện Khí Cảnh, nghẹn cả mười mấy năm, đương nhiên phải xả ra cho hết mới chịu.
"Đại ca uống rượu à. . . . Nếu đã ăn rồi, vậy ta đi về, lấy ít đồ ăn còn nóng trong phòng bếp ra đây cho huynh." Hứa Linh Nguyệt tin lời của đại ca, vui vẻ nở nụ cười.
Hứa Thất An có chút cảm động, trong nhà này, ngoài Nhị thúc, chỉ có muội muội này đối với hắn tốt nhất.
"Ừ. . . Trời tối rồi, đi ra ngoài giờ này không an toàn, đại ca đưa ngươi đi."
Hứa Linh Nguyệt không từ chối, từ tiểu viện đến cửa chính Hứa phủ chỉ chừng hai ba trăm mễ, nhưng nữ nhân yếu ớt đi một mình, đúng là không an toàn.
Nhưng nàng không ngờ, Hứa Thất An đưa nàng vào góc viện, nắm lấy eo nhỏ nhắn, nhảy bay lên không, vọt qua tường.
Mũi chân vừa hạ xuống đất, Hứa Linh Nguyệt liền kinh hãi đẩy Hứa Thất An, vừa thẹn vừa xấu hổ: "Đại ca sao huynh lỗ mãng vậy?"
Nam nữ bảy tuổi đã bắt đầu phân biệt, nay nàng đã mười bảy tuổi, nào có ca ca đi ôm muội muội mình như vậy, trong thư viện Vân Lộc dắt tay nàng, đã là vượt qua quy củ, Hứa phủ không có quy củ sâm nghiêm như môn đệ thư hương, nên không ai nói gì.
Nhưng mà, ôm eo của nàng. . . . eo của nữ tử có thể tùy tiện ôm sao, cưỡi ngựa là một chuyện khác, mà dù có là cưỡi ngựa, thì cũng không được ôm eo nàng.
Chân Hứa Linh Nguyệt muốn nhũn ra, thấy Hứa Thất An đứng ngây ra, thì tức giận dậm chân, cất bước nhỏ chạy đi.
Nàng vừa giống tức giận, nhưng mùi hờn dỗi vì xấu hổ nhiều hơn, không phải là tức giận thật. . . . Hứa Thất An thở dài, tự nhủ mình lần sau phải chú ý đúng mực.
Tuy trong kiếp trước, dù chỉ là quan hệ bình thường, nam nữ cũng không để ý mấy chuyện vô tình tứ chi đụng chạm nhau, có những người mới lần đầu thấy nhau còn dính sát vào nhau, cảm nhận hơi ấm và cơ thể của nhau cơ, tới mức mặt mày đỏ bừng, hít thở dồn dập. . . . . ấy, ý là chỉ cảnh chen chúc nhau ở tàu điện ngầm.
Nhưng hiện giờ đang ở thời đại phong kiến lễ giáo, dù là muội muội, cũng không được có cử chỉ quá thân mật. Hứa Thất An đã hơi sơ sót.
Nhìn theo Hứa Linh Nguyệt biến mất, Hứa Thất An nhún người, nhảy về tiểu viện của mình.
Lúc này, đột nhiên tim hắn lại đập dồn dập, móc kính nhỏ ngọc thạch trong ngực ra, trên mặt kính lại từ từ hiện ra dòng chữ nhỏ:
【 số chín: Ngươi đang ở đâu? 】
Hứa Thất An nhíu mày, chuyện này rốt cuộc là sao?
Câu hỏi đã đưa tới hai lần, nếu không giải quyết, có cảm giác sẽ tạo thành tai hoạ ngầm.
Hứa Thất An dựa lưng vào vách tường, suy nghĩ thật lâu, quyết định trả lời lại.
Có hai lý do để trả lời. Một, tấm gương bây giờ là đồ của hắn, nếu biết được hết công năng và thần dị của nó, đối với hắn rất có lợi.
Giống như ngươi cầm AK47 trong tay, lại đi dùng nó như cây gậy.
Hai, hắn nghi ngờ tin này là do lão đạo sĩ kia gởi tới. Nếu đúng là vậy, hắn có thể thuận thế hỏi xem vì sao đối phương lại đưa bảo bối này cho hắn.
Không biết nguyên nhân, kiểu gì cũng sẽ làm người ta bất an.
Hứa Thất An thử nói vào trong kính: "Ha ha, đang tắm."
Mặt kính không có phản ứng.
Hứa Thất An đổi sang cách khác. Lấy đầu ngón tay thay bút, viết lên mặt kính.
Một cảnh thần kì hiện ra, trên mặt kính hiện lên dòng chữ:【 số ba: Ha ha, đang tắm. 】
Thông qua đụng chạm, truyền lại tư duy?
Số ba hẳn là chỉ số hiệu của gương này. . . . Đối phương là số chín. . . . người đó cũng có một gương?
【 số chín: Ngươi là ai? 】
Hứa Thất An không trả lời.
Đối diện chìm vào im lặng mấy phút. Mấy phút sau, lại truyền tin tức tới:【 số chín: Kim Liên sư huynh ở đâu, còn sống hay chết, sao ngươi có được gương này? Ngươi là người của Thiên Địa Hội? ! 】
Kim Liên sư huynh hẳn là đạo trưởng tặng gương cho mình, người số chín này gọi ông ấy là sư huynh, nghĩa là hai người là đồng môn. . . .
Thiên Địa Hội, sao ở dị giới này cũng có Thiên Địa Hội?
Vì muốn thăm dò rõ ràng thân phận đối phương, Hứa Thất An nhẹ thở ra, lấy tay viết vào kính:
【số ba: Ta không phải người Thiên Địa Hội, tấm gương này là một lão đạo sĩ đưa cho ta. 】
【 số chín: Ngươi làm sao chứng minh mình không phải người Thiên Địa Hội, báo cho bần đạo tính danh. 】
Hứa Thất An có cảm giác như có người đang hỏi địa chỉ của ngươi, để đưa qua cho ngươi chút đặc sản, nên theo bản năng hắn không trả lời. 】
【số ba: Đạo trưởng, ta chỉ là một vô danh tiểu tốt. 】
Một hồi sau.
【 số chín: đạo trưởng đưa gương cho ngươi đang ở đâu? 】
【 số ba: Không biết. Hứa Thất An trả lời xong, im lặng chờ đợi, xem đối phương sẽ nói gì. 】
【 số chín: Bần đạo Tử Liên, đạo trưởng tặng gương cho ngươi là sư huynh của bần đạo. Gương này là pháp bảo của Địa tông chúng ta.
Ha ha, nếu sư huynh đã tặng gương cho ngươi, chắc hẳn các hạ không phải người bình thường, chắc hẳn đã từng nghe qua đại danh của tông ta. 】
Hứa Thất An trả lời:【số ba: Xin lỗi, ta hoàn toàn không biết gì cả. 】
Bên kia im bặt cả buổi, chán nản trả lời:【 số chín: Đạo Môn phân Thiên Địa Nhân tam tông. 】
Thì ra là người của Đạo Môn. . . Hứa Thất An giật mình.