Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm Hứa Thất An vừa tới hậu sảnh, đã nghe thấy giọng lanh lảnh của Hứa Linh Âm.

Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng, nổi lên một cục u nho nhỏ đỏ au, ấn vào rất đau.

Thẩm thẩm lừa bảo nàng đó là con trùng mặt dài, nó sẽ ăn thịt nàng, ngày mai mặt nàng sẽ bị hủy, sau này không thể gả đi được.

Hứa Linh Âm không quan tâm mình có gả đi được không, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng mình là một đứa bé đáng yêu, tương lai sẽ xinh đẹp như mẫu thân và tỷ tỷ, trở thành quỷ gây chuyện ưu tú.

Nên nghe mẫu thân nói vậy, nàng rất đau lòng - chực khóc.

Cho nên mới nói thẩm thẩm đúng thật là người xấu, ngay cả ấu nữ của mình mà cũng lừa, còn dương dương đắc ý, ngồi bên cạnh cười nhạo.

"Đại ca. . ." Hứa Linh Âm đong đưa cái mông nhỏ, chạy tới trước mặt đại ca, thắng gấp, nghiêng mặt, giơ ngón tay ngắn ngủn lên chỉ vào mặt mình, miệng méo xẹo: "Ta sắp bị hủy dung rồi."

"Không phải bị hủy đâu, " Hứa Thất An xoa cái đầu dưa nhỏ của nàng: "Ngươi đây là xinh đẹp nhảy vọt đó."

"Xinh đẹp nhảy vọt là sao?"

"Chính là tương lai nhất định sẽ đẹp hơn cả mẫu thân và tỷ tỷ."

Hứa Linh Âm tin liền, vui vẻ hẳn, điểm tâm ăn liền ba bát cháo.

. . . . .

Tới nha môn, Hứa Thất An, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu lập thành đội, đi tuần ngày.

"Đao này của ngươi đẹp quá." Tống Đình Phong nhìn thấy bội đao Hứa Thất An đeo sau lưng đã thay đổi.

Hứa Thất An thò một tay qua, ngón cái khẽ bật, hắc kim đao nhú ra khỏi vỏ ba tấc, sau đó lại nhanh chóng tra vào vỏ, cười đắc ý:

"Ty Thiên Giám đưa đấy."

Hắn không nói là Giám Chính đưa, vì nói cũng không ai tin, chẳng những thế, lan truyền ra ngoài, không chừng còn bị bao người ngấp nghé.

"Pháp Khí?" Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu sáng mắt.

Hứa Thất An lắc đầu, không phải Pháp Khí, không có khắc trận pháp, chỉ được mỗi cái cứng rắn thôi.

Nhưng như vậy lại rất hợp với Hứa Thất An.

Đường trong nội thành to rộng, bốn phương thông suốt, Hứa Thất An mua thật nhiều đồ ăn vặt, chia cho hai đồng liêu, vừa ăn vừa đi.

Đi tuần ngày có ưu điểm của tuần ngày, đó là ngoài Đả Canh Nhân, còn có tuần thành Ngự Đao Vệ, bộ khoái phủ nha vân vân.

Giúp làm giảm áp lực công việc của Đả Canh Nhân đi rất nhiều, có thời gian để đi giải trí, đi mệt rồi, có thể vào quán trà uống trà nghe sách, cũng có thể câu lan nghe hát.

Đi đi đi, Hứa Thất An chợt dẫm phải cái gì đó cộm cộm, mắt hắn vẫn nhìn thẳng, hầu như không dừng lại, xoay người nhặt lên.

Động tác vô cùng tự nhiên trôi chảy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, làm Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đều tưởng hắn cúi xuống làm mấy cái động tác bình thường như "Sờ ống quần", hay "Đập giày" mà thôi.

Nên không biết đồng liêu này của mình mới lượm được ba đồng bạc.

Hứa Thất An cầm bạc, đề nghị: "Đi câu lan nghe hát không?"

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu chần chừ một chút: "Đi."

Ba người quen cửa quen nẻo tiến vào câu lan, đi lên nhã gian lầu hai, bàn được đặt cạnh lan can, khách có thể vừa uống trà vừa quan sát tiết mục ở vũ đài bên dưới.

Trên võ đài lúc này đang diễn một vở tạp kịch.

"Ngày mai là ngày bệ hạ tế tổ, chắc hai ngươi từng có kinh nghiệm rồi phải không?" Hứa Thất An mở chủ đề, thuận tiện đi học hỏi kinh nghiệm của hai đồng liêu.

"Chúng ta chỉ cần trông coi rìa Tang Bạc là được, đại điển tế tổ sẽ cử hành ở Tang Bạc, ngươi biết rồi đúng không." Tống Đình Phong nhai củ lạc, hớp một hớp rượu nhỏ.

Hứa Thất An gật đầu, Tang Bạc là một cái hồ nhỏ ở ngoài hoàng thành, vừa đúng nằm trong phạm vi bảo vệ của quân doanh ngũ vệ kinh thành.

Nhiệm vụ của Đả Canh Nhân rất đơn giản, chính là bảo vệ trật tự, bảo hộ người trong hoàng thất an toàn.

Quá trình tế tự đã có Thái Thường Tự và Lễ bộ chịu trách nhiệm, tuần tra bên ngoài đã có các loại cấm quân hoàng thành như Ngự Đao Vệ, Kim Ngô Vệ vân vân.

Xem hết một vở tạp kịch, Tống Đình Phong thấy chán, bèn gọi tú bà tới, ngay tức khắc, một đám cô nương trang điểm xinh đẹp đi vào.

Cười mỉm đứng thành thành một hàng, vứt mị nhãn cho khách quý.

Ba người Hứa Thất An đang mặc trang phục của Đả Canh Nhân, khá là dọa người.

Vì hôm qua kim khố đã bị Phù Hương lấy mất, hôm nay Hứa Thất An không định chạm vào nữ nhân, võ giả Luyện Khí Cảnh không cần cấm dục, nhưng cũng phải tiết chế, không thể phóng túng.

"Ê, lúc đang hành sự, các ngươi có thể thử bảo các cô nương gọi ngươi là ba ba xem." Hứa Thất An nói nhỏ.

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nhìn hắn không tin nổi, dường như đang nói: Ngươi là cầm thú hả?

Chọn hai nữ nhân mặt mày mỹ lệ, hai người không rời khỏi nhã gian, mà đi vào buồng trong, nơi như câu lan, đương nhiên sẽ không chỉ thuần túy là nơi để nghe hát, mà phần lớn thời gian, là vừa nghe hát, vừa làm công việc di truyền nòi giống.

Nên, thường trong nhã gian đều sẽ có buồng trong.

Tú bà và các cô nương không được chọn rời đi, Hứa Thất An vừa xem tiết mục mới, vừa nghe những âm thanh nho nhỏ từ trong vọng ra.

Không lâu sau, nghe tiếng Tống Đình Phong khẽ bảo: "Kêu ba ba."

Nghe đến đó, Hứa Thất An cười vui vẻ. Hắn biết, mình đã lại mở ra cánh cửa thế giới mới cho đồng liêu rồi. =))

Phòng bên cạnh thì không nghe thấy gì. Bạn học Quảng Hiếu quả thực là một người chuyên tâm lao động, làm người ta yên tâm nha. . . .

. . . .

Tới gần giữa trưa, ba người rời khỏi câu lan, vì đã ăn đầy một bụng bánh ngọt, trà tiêu thực và rượu, nên không cần ăn trưa nữa.

"Hôm nay chơi đã thật." Tống Đình Phong híp mắt, cảm thấy mỹ mãn.

"Thế này thì tính là gì, lần tới ta dạy cho ngươi chơi đĩa quay nước Nga." Hứa Thất An bĩu môi.

"Đĩa quay nước Nga?" Tống Đình Phong nghe thấy lạ, nhưng không cản được hắn thấy hứng thú: "Chơi vui lắm hả?"

"Ta cũng chưa thử lần nào." Hứa Thất An nhún nhún vai. Dù sao trò chơi này kẻ có tiền mới chơi nổi.

Tống Đình Phong bày vẻ mặt "ngươi đang chơi ta hả": "Thế ngươi nói với ta làm gì?"

Hứa Thất An bất đắc dĩ: "Bởi vì ta còn chưa học được cách quản lý thời gian."

Vừa đi vừa nói, bỗng nhìn thấy phía trước có một đội mặc trang phục bộ khoái phủ nha, đang ra roi thúc ngựa chạy đến.

Nữ tử dẫn đầu dáng người cao gầy, ngũ quan tú lệ, lông mi dày đậm hơn nữ tử bình thường, bừng bừng khí khái hào hùng.

Lữ Thanh liếc mắt nhìn thấy ngay ba người, vì trang phục của Đả Canh Nhân vừa đẹp vừa nổi bật, nàng ghìm mạnh dây cương, con ngựa giơ cao móng trước, trong tiếng hí dài, vọng ra thanh âm réo rắt: "Hứa công tử, lại gặp mặt. . . . Hai vị, từ khi chia tay đến giờ, vẫn khỏe chứ? "

Gọi hắn Hứa công tử, đến chúng ta thì thành "Hai vị", không ngờ ta và Quảng Hiếu chỉ là hai kẻ tiểu tốt vô danh. . . . Tống Đình Phong cười mỉm, mắt híp lại, hô:

"Nhiều ngày không gặp, Lữ Bộ đầu tư thế càng thêm hiên ngang."

Lữ Thanh hé miệng cười cười, sau đó nhớ tới chính sự, nói ngay vào điểm chính: "Tam Thủy Nhai xảy ra án mạng, nơi đó cũng nằm trong phạm vi tuần tra của các ngươi, nếu đã gặp nhau, vậy cùng đi nhé?"

Có án mạng. . . . Tống Đình Phong nghiêm túc ngay: "Được, Lữ Bộ đầu đi trước, chúng ta đi theo sau."

. . . .

Hứa Thất An và đồng liêu đến Tam Thủy Nhai, tới một cửa viện, nhìn thấy ngựa của bộ khoái phủ nha.

Tiến vào đại môn, xuyên qua tiểu viện, trông thấy mấy khoái thủ đang hỏi chuyện, nữ quyến trong nhà ai nấy mắt đỏ hồng, khóc sướt mướt.

Lữ Thanh ở trong phòng, không ở trong viện.

Hứa Thất An nhìn nữ chủ nhân xinh đẹp, hỏi: "Người chết là trượng phu của ngươi?"

Nữ chủ nhân nhìn thấy trang phục của Đả Canh Nhân, ngoan ngoãn gật đầu, đưa khăn tay lên lau nước mắt.

Hứa Thất An liếc qua dáng vẻ uyển chuyển dịu dàng của nàng ta, trầm giọng: "Gọi nhi tử của ngươi ra đây."

Nữ chủ nhân không hiểu ý của đồng la, bèn sai người hầu đi, mấy phút sau, người hầu dẫn một hài tử chừng mười tuổi đi ra.

"Còn ai nữa không?" Hứa Thất An hỏi.

". . . . Chỉ có một nhi tử độc nhất." Nữ chủ nhân ôm con vào lòng.

Mình đã nghĩ nhiều rồi! Hứa Thất An gật đầu, lướt qua mọi người, cùng hai đồng liêu vào phòng.

Đây là một gian thư phòng, người chết nằm ở trên thư án, máu đọng đã khô lại, phủ cả nửa mặt bàn, lượng máu chảy ra là rất lớn.

Chỉ liếc qua một cái, Hứa Thất An đã biết đối phương bị cắt đứt yết hầu.

Lữ Thanh dẫn hai khoái thủ đang kiểm tra các ngóc ngách trong thư phòng, cửa sổ và xà nhà.

Hứa Thất An hỏi: "Có phát hiện gì không?"

Lữ Thanh lắc đầu: "Các nơi đều hoàn hảo, cửa sổ không có dấu vết bị nạy, cũng không có dấu chân nhảy qua, trên xà nhà cũng không."

Hứa Thất An nói: "Là người quen làm."

Nhanh như vậy đã cho ra kết luận?

Biết Hứa Thất An là cao thủ, mọi người không phản bác, chỉ nhìn hắn, chờ hắn giải thích.

"Cửa sổ còn nguyên, xà nhà không dấu chân, cơ bản đã loại bỏ khả năng xâm nhập vào thư phòng hành hung." Hứa Thất An đi vòng quanh người chết một vòng:

"Tư thế ngồi của người chết thẳng tắp, nhìn góc độ nằm sấp xuống bàn cho thấy, là chết ngay tức khắc, không có giãy giụa. Điều này nói rõ người chết và hung thủ là có quen biết với nhau. Chẳng những biết nhau, mà còn là người ông ta vô cùng kinh sợ."

"Sao lại nói như thế?" Lữ Thanh khiêm tốn thỉnh giáo.

"Người chết hẳn không phải là người đọc sách đúng chứ?" Hứa Thất An hỏi.

Lữ Thanh không rõ hắn hỏi vậy là có ý gì, đáp: "Là tiểu kì quan Kim Ngô Vệ."

Hứa Thất An gật đầu: "Người bình thường, ngồi trong thư phòng nhà mình, thường đều thả lỏng, thư thái, chứ không phải ngồi kiểu đoan chính, thẳng thớm, cẩn thận như thế này. Trừ phi người đối diện khiến ông ta không thể không cung kính đối đãi.

"Thứ hai, nguyên nhân cái chết thoáng nhìn là bị cắt yết hầu, nhưng ta đoán nguyên nhân thật sự không phải là ở chỗ đó. . ." Hứa Thất An nắm tóc người chết, kéo gương mặt trắng bệch kia ngẩng lên.

Mọi người nhìn thấy trán của thi thể có một vết lõm nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK