Hứa Tân Niên dùng ngân phiếu ba mươi lượng lấy đi một món đồ của đường huynh. Hắn cất kính nhỏ vào tay áo, rời khỏi địa lao, ở cửa ra vào gặp Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đã đứng chờ sẵn.
Tống Đình Phong nói: "Bằng thư ra vào hoàng thành bọn ta đã chuẩn bị xong rồi, ngươi chưa từng đi chỗ đó, để hai người chúng ta dẫn đường cho ngươi."
Hứa Tân Niên chắp tay nói lời cảm tạ.
Tống Đình Phong vẫy vẫy tay: "Chỉ cần ngươi cứu được hắn, mọi việc đều đáng."
Ba người cưỡi khoái mã, đi tới cửa thành gần nhất, Tống Đình Phong lấy bằng thư của nha môn Đả Canh Nhân, dễ dàng tiến vào Hoàng Thành.
Trên đường không ngừng bị Kim Ngô Vệ đi tuần tra tra hỏi, sau đó là Vũ Lâm Vệ.
Cuối cùng cũng tới ngoài cung thành, lại bị ngăn lại.
Bằng thư của nha môn Đả Canh Nhân chỉ có thể đến được nơi này, xa hơn bên trong chính là cung thành, cung thành tuy rằng rất lớn, nhưng trên danh nghĩa là nhà của Hoàng Đế.
Hứa Tân Niên nói: "Tại hạ học sinh thư viện Vân Lộc, có quen biết cũ với trưởng công chúa, có việc thỉnh cầu, mong được thông truyền."
Ai cũng biết Trưởng công chúa từng học ở thư viện Vân Lộc, nên thị vệ không làm khó dễ, bảo ba người chờ, còn mình liền đi vào bên trong.
Một khắc sau, thị vệ quay ra, nói: "Đi theo ta."
Hắn dẫn ba người tiến vào cung thành, khuyên: "Đừng nhìn lung tung, đừng nói lung tung, chú ý lời nói và việc làm của mình."
Hứa Tân Niên hơi cúi đầu, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đều đã biết quy củ, cúi đầu đi nhanh.
Dù họ được vào cung thành, nhưng cũng chỉ được đi trên vài con đường, nếu đi nhầm, sẽ bị cấm quân túm lại hỏi, nếu không lấy ra được bằng thư tương ứng, sẽ bị bắt ngay.
Đi một hồi lâu, cuối cùng cũng tới Lãm Nguyệt điện của trưởng công chúa, trước cánh cổng sơn son đã có hai cung nữ chờ sẵn.
Cung nữ thi lễ một cái, chờ Hứa Tân Niên đáp lễ xong, dẫn ba người đi vào vườn ngự uyển.
Đi qua hành lang tới vườn, ba người Hứa Tân Niên được dẫn tới nhã phòng dùng để tiếp khách.
Mỹ nhân mặc cung trang ngồi bên bàn, đối diện với cửa ra vào, tay cầm một cuốn sách, thưởng thức trà, ưu nhã và nhàn nhã.
"Điện hạ, khách nhân đã tới." Cung nữ báo, rồi quay người thối lui.
Hứa Tân Niên khom người chắp tay chào, cất cao giọng nói: "Thư viện Vân Lộc Hứa Tân Niên, ra mắt trưởng công chúa."
Trưởng công chúa cười nhẹ: "Từ Cựu tìm Bổn cung có chuyện gì?"
Nàng biết Hứa Tân Niên, trước kia lúc còn học ở thư viện Vân Lộc, từng có vài lần có duyên gặp nhau, nhưng mãi tới ngày phái người tra xét Hứa Thất An, mới coi như có ấn tượng khá sâu về Hứa Tân Niên.
Từ Cựu. . . . Hứa Tân Niên sửng sốt, hắn không kinh ngạc trưởng công chúa nhớ mình. Vị hoàng nữ này thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, đã gặp qua là không quên được, rất biết cách lôi kéo nhân tài.
Thứ hắn ngạc nhiên là trưởng công chúa lại nhớ được tên tự của mình, vì hắn chưa bao giờ chính thức kết giao với trưởng công chúa.
Trưởng công chúa gọi hắn như vậy, kỳ thật có chút thất lễ, nhưng rõ ràng là đã kéo gần mối quan hệ của hai bên, khiến Hứa Tân Niên cảm thấy thân thiện hơn.
Hứa Tân Niên không phải đèn cạn dầu, nhanh chóng tỉnh táo trở lại, thành khẩn nói: "Đường huynh Từ Cựu tao ngộ đại nạn, mời trưởng công chúa ra tay cứu viện."
Trưởng công chúa hơi khựng lại, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra kinh ngạc, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Tân Niên kể lại chuyện cho trưởng công chúa nghe, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu giúp bổ sung những nơi còn thiếu.
Nói xong, Hứa Tân Niên lại chắp tay: "Đường huynh làm việc tuy xúc động, nhưng là một lòng chân thành, nếu hắn không ra tay, hài tử đáng thương đó sẽ gặp chuyện không may, bị Chu ngân la lăng nhục.
"Giữ được chữ nghĩa, không nghiêng về quyền, không màng danh lợi. Đường huynh không phải người đọc sách, nhưng phẩm đức này, khiến người đọc sách thế hệ chúng ta phải thật lòng kính nể."
Mục đích hắn dẫn kinh điển là để khiến cho trưởng công chúa đồng cảm, nàng cũng coi như là nửa người đọc sách.
Trưởng công chúa trầm ngâm, một lát sau, nói: "Ngụy công xử phạt thế nào?"
"Chu ngân la cách chức, vĩnh viễn không dùng lại. Đường ca ta. . . . Bảy ngày sau chém ngang lưng." Hứa Từ Cựu trầm giọng nói.
Trưởng công chúa im lặng, gương mặt nhàn nhạt, không nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng.
Hứa Tân Niên thở dài trong lòng. Công chúa này không phải loại nữ tử dễ bị mềm tai, nàng là người rất có chủ kiến, có những lúc còn khá là bá đạo.
Người như vậy, làm việc có quan điểm riêng của mình.
"Đây là thư lão sư và Mộ Bạch Đại Nho, Ấu Bình Đại Nho tự viết, mời trưởng công chúa hỗ trợ." Hứa Từ Cựu định sử dụng đòn sát thủ.
Hắn móc trong tay áo lá thư do ba vị Đại Nho kí tên tự viết.
"Keng. . ."
Lá thư được lôi ra, rớt ra theo còn có cả kính nhỏ.
Hứa Tân Niên bình tĩnh nhặt lên, cất kính đi, đưa lá thư ra.
Trưởng công chúa nhận, mở thư ra xem, xem xong, thản nhiên nói: "Bổn cung đã biết, tuy nha môn Đả Canh Nhân là một phần của hoàng thất, lại chỉ nghe lệnh của một mình phụ hoàng, Bổn cung chỉ có thể hết sức."
Hứa Tân Niên hít sâu một hơi: "Tạ trưởng công chúa."
Cung nữ đưa ba người Hứa Tân Niên đi ra, lúc quay về, trưởng công chúa ra lệnh: "Sai người đi nha môn Đả Canh Nhân hỏi Ngụy công, tra cho rõ chuyện xung đột của đồng la Hứa Thất An và ngân la Chu Thành Chú."
"Vâng!" Cung nữ lĩnh mệnh.
. . . . .
Rời khỏi cung thành, rời Hoàng Thành, Hứa Tân Niên và hai đồng la cáo biệt.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi ra ngoài thành, trên mặt hiện vẻ ưu sầu.
"Không thể đánh cược toàn bộ vào trưởng công chúa, nàng ta đồng ý giúp đỡ, nhưng giúp được bao nhiêu, thì còn chưa biết."
"Phụ thân đi Ty Thiên Giám, không biết đám thuật sĩ đó có cách nào cứu đại ca không. . . ."
"Kỳ thi mùa xuân năm sau ta nhất định phải thi đậu. Ta phải bò lên cao hơn, nắm giữ thêm quyền lực, bằng không thì chuyện gì cũng không làm được."
Hứa Tân Niên gỡ túi nước, làm ướt bờ môi đã khô, cách lớp vải sờ tấm kính nhỏ trong tay áo.
Lúc tới đông thành, đã gần đến hoàng hôn.
Dưỡng Sinh Đường nằm trong xóm nghèo, tụ tập những người ở tầng chót nhất của kinh thành, những người buôn bán nhỏ, kẻ trộm đạo phỉ.
Cư dân nhìn thấy bên đường mặc đồ đông rách rưới, mặt mũi gầy gò, ánh mắt nhìn hắn chẳng khác gì sói đói nhìn đồ ăn.
Nhưng áo nho Hứa Tân Niên đang mặc khiến những người nghèo đang ở ranh giới ấm no này tỉnh táo.
Khu vực này nhà cửa đều bằng đất vàng cũ kĩ tơi tả, xây dựng lộn xộn, bên đường toàn là rác rến, trong không khí phơ phất mùi thối khai của phân và nước tiểu.
Nhìn là biết, tới hè sẽ có ruồi bay đầy trời.
Một hài tử xanh xao vàng vọt cả gan chạy ra chặn ngựa của Hứa Tân Niên.
"Lão gia, xin thưởng cho ít tiền đi. . . Ta đã bảy ngày chưa ăn cơm rồi." Hài tử nói.
Bảy ngày chưa ăn cơm ngươi đã sớm chết rồi. . . . Hứa Tân Niên theo bản năng định trào phúng đối phương, nhưng lại nuốt trở vào.
Nặn trong túi ra một hạt bạc vụn, ném qua.
Đứa nhỏ này xanh xao vàng vọt, hai mắt vô thần, nói bảy ngày thì có hơi quá chút, nhưng đúng thật là đã lâu chưa được ăn cơm.
Thấy vậy, không chỉ hài tử cản đường sáng bừng mắt lên, mà đám dân nghèo, và hài tử xung quanh cũng vậy.
Chúng lóe ra tham lam và dục vọng.
Bảy tám tiểu hài tử học theo, xúm quanh ngựa Hứa Tân Niên, đám dân nghèo thì len lén nhích lại gần.
"Lão gia, xin thưởng cho ít bạc."
"Ta đã mười ngày chưa ăn cơm."
Người lớn, hài tử xúm lại, rất có tư thế “không cho tiền không cho đi”.
Ánh mắt sắc bén của Hứa Tân Niên dọa một nam nhân đang thò tay về phía túi tiền của hắn lùi lại, quát: "Yên lặng!"
Những tiếng lao xao lập tức im bặt, tất cả mọi người tự giác không nói lời nào.
"Cút!" Hứa Tân Niên dồn khí đan điền, quát lên lần nữa.
Trong lòng đám hài tử và người lớn vây quanh ngựa nổi lên sự sợ hãi mãnh liệt, theo bản năng vội vã dạt ra, không dám tới gần ngựa nữa.
Nho sinh bát phẩm Tu Thân Cảnh, có thể quy phạm lời nói và việc làm của người khác, có thể vận dụng tầng thấp nhất của thuật “mở miệng thành phép”.
Hứa Tân Niên bất đắc dĩ lắc đầu, giục ngựa rời khỏi, không lâu sau, tới Dưỡng Sinh Đường.
Hắn trở mình xuống ngựa, sợ buộc ngựa bên ngoài bị người ta trộm mất, bèn dắt ngựa tiến vào đại môn.
Trong nội viện, một quan viên già đang quét sân, nghe tiếng ngẩng mặt lên, hỏi: "Vị công tử này, có gì muốn làm?"
Hứa Tân Niên nói: "Trong nội đường có một hòa thượng phải không?"
Quan viên già trả lời: "Ý ngài là Hằng Viễn đại sư hả. . . . Hắn đã đi rồi, đi hai ngày rồi. . . ."
Hứa Tân Niên nhíu mày: "Khi nào trở về?"
"Không biết, nói là có tin tức của sư đệ, phải rời khỏi vài ngày." Quan viên già lắc đầu.
Hứa Tân Niên thất vọng rời khỏi Dưỡng Sinh Đường, rời khỏi đông thành.
. . . . .
Hoàng hôn, trưởng công chúa dùng bữa tối xong, ở thư phòng triệu kiến trưởng thị vệ vào báo cáo tin tức lấy được từ nha môn Đả Canh Nhân.
Trưởng công chúa đứng ở bên cửa sổ, lưu lại cho thị vệ dáng lưng cực đẹp.
Nàng lẳng lặng nghe xong, hỏi: "Thường ngày, Hứa Thất An có thù oán gì với Chu ngân la không?"
Thị vệ trưởng lắc đầu: "Tiểu nhân đã đặc biệt đi tìm hiểu, hai người vốn không quen biết nhau. Nhưng ngân la kia từng nói ra miệng là cực kì căm ghét đồng la Hứa Thất An."
"Gia quyến của Trình chủ sự có bị tội liên đới, sung nhập Giáo Phường Ty không?" Trưởng công chúa lại hỏi.
"Không có." Thị vệ trưởng hồi đáp.
Trưởng công chúa không nói gì thêm, trầm tư một lát, thuận miệng nói: "Chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Thị vệ trưởng do dự một chút, nói: "Ty chức tìm hiểu được, lúc tập kết, đồng la Hứa Thất An đến không hề trễ, nhưng lại bị Chu Thành Chú đánh, có thể thấy được người này là đã cố ý gây chuyện. . . . Mấy năm nay, Đả Canh Nhân đúng là rất nhiều lần làm ra chuyện lăng nhục nữ quyến phạm quan.
"Những người có chút liên đới đều bị sung vào Giáo Phường Ty, thật ra chuyện này cũng không quan trọng, nhưng những người vốn không bị liên đới cũng thường xuyên không thoát được ma trảo."
Việc này bị nhìn mãi đã thành quen, không ai muốn làm chủ cho những người nhà của phạm quan đó.
Phạm quan vốn là tội nhân, điều này biến thành lý do của mọi người.
Thị vệ trưởng tiếp tục nói: "Ty chức còn tìm hiểu được, lúc ấy Chu ngân la có ý đồ muốn ép Hứa Thất An ra tay, hắn cũng đã thành công. Chỉ là. . . ."
Trưởng công chúa khẽ cười: "Chỉ là không ngờ một đồng la nho nhỏ, lại bộc phát ra lực lượng cường đại như thế."
Trưởng công chúa nói: "Ta đã biết, lui ra đi."
Thị vệ trưởng rời khỏi thư phòng.
Trưởng công chúa đứng bên cửa sổ, nhìn ra vườn yên tĩnh, đôi mắt tĩnh lặng.
. . . . .
Đêm khuya.
Ánh trăng vẫy ra ánh sáng lành lạnh, phản chiếu bóng nó lên mặt hồ Tang Bạc phẳng lặng.
Tiếng lân giáp va vào nhau, tiếng bước chân chỉnh tề vang quanh Tang Bạc, là âm thanh của tuần thủ cấm quân.
Gió đêm lạnh căm thổi tới, thổi Tang Bạc nổi lên những vòng gợn, ánh sáng màu bạc trên mặt hồ vỡ tan.
Một người giấy được cắt rất tỉ mỉ, lớn cỡ bàn tay, thừa lúc gió, nhẹ nhàng phiêu đãng lướt qua mặt hồ, rơi vào đài cao trong hồ.
Nó yên lặng vài giây, lảo đảo cất cái chân nhỏ ngắn đi tới cửa miếu, chen qua khe cửa đi vào.
Mấy giây sau, một luồng lửa mỏng từ trong khe cửa sáng lên. Sau đó, "đùng" một tiếng, tiếng nổ vang như tiếng sấm, ánh lửa rừng rực bao trùm Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Lực nổ cuồng bạo khiến nước hồ dâng lên cuồn cuộn, nghiền nát mái ngói, gạch đá, xà nhà nổ văng ra xa mấy chục thước, rớt xuống Tang Bạc.
Tiếng nổ mạnh truyền ra mấy trăm dặm, cấm quân tuần tra quanh Tang Bạc đều cảm nhận được mặt đất rung động lắc lư, và sóng lửa nung đỏ bầu trời.