【 Số hai: Được, nể mặt số ba, ta sẽ để ý giúp ngươi. Đất Vân Châu này, ta vẫn có chút quan hệ. Muốn tìm người, không khó. Chỉ cần Chu Xích Hùng có ở Vân Châu, ta sẽ bắt được hắn. 】
Nói chắc chắn như vậy? Hứa Thất An càng khẳng định số hai không phải người của triều đình. Có hai nguyên nhân: Một, hôm nào số hai cũng nguyền rủa Nguyên Cảnh Đế thăng thiên.
Hai: nạn trộm cướp ở Vân Châu nghiêm trọng, lưu dân khắp nơi, quan phủ suy thoái. Nếu số hai là người của triều đình, thì không dám cam đoan chắc chắn như vậy.
Úi...iiiiii. . . Không phải người của quan phủ, mà hôm nào cũng lo đi diệt phỉ, số hai là một người có lòng hiệp nghĩa.
【 Số một: Có thể. 】
Giao dịch thành công, mâu thuẫn được giải quyết.
Người của Thiên Địa hội thở phào, số ba không hổ là người đọc sách, thủ đoạn ghê gớm thật, nếu đổi thành bình thường, số một và số hai chưa chắc chịu hứa đâu.
Kim Liên đạo trưởng kéo số ba vào Thiên Địa hội, đúng là đi một nước cờ hay.
Từ lúc số ba gia nhập Thiên Địa hội, tin tức được đưa lên Địa Thư liền nhiều lên, trở nên sinh động hẳn, số lần mọi người trao đổi tin tức cũng tăng mạnh.
Đối với mọi người, đây là một hiện tượng vui tay vui mắt.
【 Số bốn: Sao yêu tộc lại để ý tới vật phong ấn dưới Tang Bạc? Ừm, hẳn là yêu tộc phương bắc làm, trong lịch sử, Đại Phụng và Nam Cương Vạn Yêu Quốc không có xung đột với nhau. 】
Yêu tộc phương bắc và Đại Phụng thế như nước với lửa, Nam Cương Vạn Yêu Quốc thì với Tây Vực Phật Môn không chết không thôi.
Nghe lão đại nói, các bộ phương bắc và yêu tộc phương bắc mấy năm gần đây thường xuyên quấy rối biên quan, hình như có dấu hiệu lại muốn gây chiến tranh, như vậy, yêu tộc phương bắc âm thầm thò chân ra, gây chuyện ở kinh thành, cũng là hợp lý. . . . lòng Hứa Thất An trầm xuống.
【 Số năm: vậy rốt cuộc vật phong ấn ở dưới Tang Bạc là cái gì, mà khiến yêu tộc phương bắc mưu đồ lâu như vậy? 】
Tiểu muội tử, ngươi là một đống dấu chấm hỏi hả? Thúc thúc không trả lời ngươi được đâu, vì chính thúc thúc cũng đang muốn biết. . . . Hứa Thất An thầm mắng.
【 Số chín: Bất kể thế nào, nhất định cũng là một vật làm hoàng thất Đại Phụng sứt đầu mẻ trán. Hy vọng đừng gây họa gì cho người thường trong kinh thành. 】
Hứa Thất An tận dụng mọi thứ, truyền tin:【 Ty Thiên Giám Giám Chính ngã bệnh, các ngươi thấy thế nào? Thư viện Vân Lộc lấy được tin tức bí mật, dưới đáy hồ Tang Bạc đúng là có trận pháp, ta đoán đó là sản phẩm của Ty Thiên Giám. 】
【 Số hai: nói dối, nhất phẩm cao thủ làm sao sinh bệnh được! 】
Số hai phản bác ngay.
【 Số năm: Ừ, nhất phẩm cao thủ là tồn tại đứng sừng sững trên đỉnh thế gian, không thể nào sinh bệnh được, huống chi còn là người trong hệ thống thuật sĩ. 】
Hệ thống thuật sĩ lúc đầu chính là thầy thuốc.
Số bốn phát biểu cái nhìn của mình:【 Giám Chính làm vậy chính là bảy tỏ thái độ của mình, có lẽ là không muốn tham dự vào chuyện này. 】
Số bốn là người thông minh, hắn với ta nghĩ không khác nhau lắm. . . . Giám Chính không muốn tham dự vào chuyện này. . . . Loại thái độ mập mờ này là sao, không phải ông ta phải bảo vệ kinh thành sao?!
Hứa Thất An trầm ngâm.
【 Số một: giờ ta có thể trả một phần nợ đây. Tin tức về Tang Bạc, giá trị chắc là không lớn, số ba ngươi có muốn nghe không? 】
Giá trị không lớn, mà còn đòi dùng để trả cho lần nợ đầu. . . . Số một ngươi hơi quá đáng đó, muốn nhổ lông dê ta à?
Hứa Thất An có chút tức giận, mua bán tin này thì hắn sẽ lỗ, nhưng bây giờ hắn đang rất cần tin tức có liên quan tới Tang Bạc.
Manh mối Chu Bách hộ đã bị đứt, hắn phải tìm cửa khẩu đột phá mới.
Hứa Thất An ra vẻ không sao cả, nhắn tin:【 Ta muốn nghe một chút. 】
【 Số một: Ta tìm đọc hồ sơ về Tang Bạc, phát hiện có một thời điểm rất đáng chú ý, có lẽ vật phong ấn dưới Tang Bạc có liên quan tới nó. 】
Số một dừng một chút, nhắn tiếp:【 Năm trăm năm! 】
【 Số một: Đại khái vào năm trăm năm trước, Thái Tử du hồ Tang Bạc, vô ý rơi xuống nước, từ đó tinh thần thất thường, sau đó không lâu chết chìm ở Tang Bạc. đồng thời, vào năm trăm năm trước, còn có một đại sự, trên sử sách chỉ viết rải rác vài câu, vua và dân đều giữ kín chuyện này như bưng. 】
Ta tin là số ba có lẽ đã nhớ ra.
Ta không có, ta chả nhớ ra được cái gì hết. . . . Không, ta thậm chí còn chưa từng đọc qua sách sử!
Hứa Thất An ảo não, sao thế giới này không có Baidu, bằng không thì bàn tay nhỏ bé chỉ cần múa múa một chút, là cái gì cũng giải quyết được hết, ăn, mặc, ở, đi lại vân... vân, cả chữa bệnh nữa. . . . Ừ, còn có thể quay tay một chút, kiếp sau gặp lại!
Đúng rồi, tìm Từ Cựu, Từ Cựu đọc hết sách sử rồi, hắn là học bá mà.
Trong đầu Hứa Thất An vừa nhớ tới dáng vẻ cười âm trầm của tiểu lão đệ, đã vui vẻ nhìn thấy số bốn cướp lời nhắn tin:【 Đoạt vị? ! 】
Nhìn đến đây, Hứa Thất An an tâm, bởi vì hắn biết nhất định sẽ có người nhào ra hỏi thay mình, vì trong đám này, ngoài số bốn và số một, những người khác đều thuộc hạng thất học, chưa học xong chín năm giáo dục bắt buộc.
【 Số hai: Đoạt vị? 】
【 Số năm: Đoạt vị? 】
【 Số bốn: Năm trăm năm trước, hoàng thất Đại Phụng từng có một vụ phản loạn, thủ lĩnh phản quân là Bình Hải Vương, sau này chính là Võ Tông Hoàng Đế. Cho dù Võ Tông luôn lấy danh thanh quân để che giấu sự thật mình soán vị, nhưng chuyện đó vẫn không phải là chuyện tốt đẹp gì. Sử quan đời sau giữ kín như bưng, chỉ dám ghi: Năm Thanh Khuynh, yêu nghiệt lan tràn khắp nơi, Võ Tông quật khởi ở phương đông, bình định đại loạn! 】
Hoàng thất Đại Phụng hiện giờ, đều là hậu nhân của của Võ Tông năm đó.
【 Số năm: Cái đó thì có liên quan gì với Tang Bạc? 】
Nha đầu này đúng là quá thiếu thông minh. . . .
【 Số hai: Ý số một là nghi ngờ, vật bị trấn áp trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu có liên quan tới hoàng thất năm trăm năm? 】
【 Số một: Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, tại sao Giám Chính phải giả mình bị bệnh? 】
Thứ phong ấn dưới Tang Bạc là một nhân vật quan trọng của hoàng thất năm trăm năm trước. . . . . Dính đến chuyện cũ soán vị, chính là cấm kị của hoàng thất, cho nên, chỉ có một mình Nguyên Cảnh Đế biết. . . . . Như vậy năm trăm năm, Thái Tử kia chết, không phải là do ngẫu nhiên, mà là bị trả thù?
Bởi vì là thành viên hoàng thất, nên coi như đó là chuyện nhà, vì vậy Giám Chính cố ý giả bộ bệnh, không muốn tham dự vào?
Yêu tộc phương bắc làm như vậy, là muốn kinh thành Đại Phụng lâm vào hỗn loạn, thậm chí triều cục rung chuyển, tạo thời cơ cho bọn họ ở phương bắc giở trò?
Hứa Thất An hít sâu, dựng thẳng lưng lên, án Tang Bạc nước còn sâu hơn hắn nghĩ.
Hay mình bỏ trốn, thấy mạo hiểm bỏ trốn còn ít nguy hiểm hơn là tham dự vào án này.
Hứa Thất An sợ rồi.
【 Số ba: Đúng rồi, ta quên một chuyện. Chỗ phong ấn dưới Tang Bạc có khắc một ít chữ phù, rất là thú vị, ta nghĩ có lẽ nên chia sẻ với các ngươi, ừ, đây là miễn phí. 】
Hắn không hỏi "Mọi người có biết đây là chữ gì không”, hỏi như vậy thì ngu xuẩn quá.
Lỡ đây chỉ là kiểu chữ cổ đại, chẳng phải sẽ làm lộ là hắn học ngu hay sao, không thể là học sinh thư viện Vân Lộc được nữa.
Vì vậy, Hứa Thất An bèn viết hai chữ vặn vẹo cong queo kia lên mặt kính.
【 Số chín: Đây là Phật. 】
Phật? Hứa Thất An sửng sốt.
【 Số năm: Sao Phật lại xuất hiện trong pháp trận phong ấn ở Tang Bạc? 】
Ở trong một đám mà có người chỉ số thông minh thấp thật tốt ghê. . . . Hứa Thất An cười, im lặng chờ đại lão nào đó cho ra giải thích.
【 Số bốn: Theo lý là không thể. Chuyện bí ẩn như vậy, hoàng thất không thể nhờ người trong Phật môn tham gia. 】
Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu.
Đợi một hồi lâu, không ai nói gì, mỗi người tự có suy đoán riêng.
Hứa Thất An hỏi:【Dạo này không thấy số sáu lên tiếng ha. 】
【 Số chín: Ừ, số sáu chắc gặp phải chuyện phiền toái, đã rời khỏi Dưỡng sinh đường ở đông thành nhiều ngày rồi, để bần đạo phụ trách đi tìm hắn. 】
Đầu trọc gặp chuyện nữa à, sao không ngừng gặp phiền toái thế. . . . Hứa Thất An mắng thầm, đợi thêm một nén nhang, mới xác định cả đám đều đã off.
Off thì báo cho người ta một tiếng chứ, cả đám đều không có tố chất.
. . . . .
Thổi tắt đèn, Hứa Thất An nằm lên giường, nhét kính nhỏ ở dưới gối. Hắn nhìn lên nóc nhà đen kịt, bắt đầu suy nghĩ.
"Nếu thứ bị phong ấn ở dưới Tang Bạc là cường giả hoàng thất trước kia, vậy thì rất phiền, mình mà tìm hiểu bí mật này, nhất định sẽ bị chặt đầu . . . . Không, nếu đối phương công khai làm ồn lên, công bố thân phận, thì ngược lại, mình không cần sợ bị Nguyên Cảnh Đế diệt khẩu."
"Ngụy Uyên đã từng nói, nhiệm vụ truy tìm vật phong ấn đã có người khác làm, ta không cần nhúng tay, nhiệm vụ của ta là tìm ra gián điệp trong vụ Tang Bạc. . . . . Nhưng mà Chu Bách hộ trốn rồi, manh mối này đã đứt, chỉ còn cách gửi niềm hi vọng vào số hai thôi."
"Không, không đúng!" Trong bóng tối, mắt Hứa Thất An bỗng sáng lên, hắn đã bỏ sót mất một chuyện.
Ban ngày, ở phòng nghị sự thảo luận vụ án với Lữ Thanh, cho ra kết quả là: Chín người mất tích không có khả năng qua mặt, lén đưa hỏa dược vào Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Mà Chu Bách hộ là Kim Ngô Vệ, Kim Ngô Vệ chỉ phụ trách thủ vệ, không chịu trách nhiệm tế tổ đại điển, nói cách khác, ông ta cơ bản là không có cơ hội tiến vào Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Chu Bách hộ không phải người đứng phía sau màn, Kim Ngô Vệ Chu Bách hộ chỉ là một khâu của vụ án, chịu trách nhiệm đưa hỏa dược vào cung. Những người khác chịu trách nhiệm giấu hỏa dược vào trong Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.
Sau lưng ông ta nhất định còn có một bàn tay ở tầng cao hơn.
Bàn tay này liên thủ với yêu tộc, là chủ đạo trong án Tang Bạc, thả vật bị phong ấn.
Nhiệm vụ thật sự của mình là bắt bàn tay này!
Hứa Thất An trở mình ngồi dậy, phấn khởi nắm chặt nắm đấm.
---o0o---
Tháng này chưa thu vip, độc giả hảo tâm ủng hộ tiên thạch dịch giả ra chương đều đặn. Cảm ơn!