Hứa nhị thúc tìm hiểu được như sau:
“Mấy ngày nay Chu Lập rất an phận, hẳn đã bị Chu Thị Lang cảnh cáo, nên không làm ra hành vi phá hoại kỉ cương nào cả, cả ngày đều tình tình thiếp thiếp với đám nữ sắc, đi đánh bạc, quán rượu, giáo phường ty vân vân.”
"Ngoài ra, người của ta trong quá trình theo dõi, phát hiện Chu Lập nhiều lần ra vào một tòa nhà. Tòa nhà đó không treo biển, hẳn là chỗ ở hắn mua riêng bên ngoài, trong viện có một nha hoàn, một bà tử, một lão đầu canh cửa và một nữ nhân.”
"Nữ nhân kia tám chín phần mười là người được hắn bao dưỡng bên ngoài. . . . ."
Hứa Tân Niên với Hứa Thất An im lặng lắng nghe, dáng vẻ suy nghĩ của mỗi người khác nhau. Hứa Thất An thì cúi đầu nhìn xuống đất, ngón tay vô thức gõ gõ mặt bàn.
Hứa Tân Niên thì ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ngửa mặt nhìn lên trần nhà, bàn tay rút vào trong tay áo, trông như đang ngẩn người.
Hứa nhị thúc nói xong, nhìn chất nhi và nhi tử: "Các ngươi có ý kiến gì không?"
Hai người ăn ý, chẳng trả lời ông, quay qua nhìn nhau. Hứa Tân Niên nói trước: "Học sinh học viện chúng ta với học sinh của Quốc Tử Giám không đi chung đường, khinh bỉ và căm thù nhau.
Nhưng nếu thi đậu cử nhân cùng đợt sẽ cùng tụ về một nơi, đạo thống là đối lập, nhưng cá nhân có thể có giao tình riêng với nhau."
Thi đậu cử nhân cùng đợt coi như cũng là một nửa đồng môn, nếu lập được quan hệ tốt, sau này có khi sẽ cần dùng tới. Chuyện tranh đấu đạo thống không thể bì được với lợi ích cá nhân.
"Tên Chu Lập này, tính tình ngang ngược càn rỡ, từng có hiềm khích, xung đột với rất nhiều đồng môn Quốc Tử Giám, nhưng tên này không phải dạng công tử ngu dốt, những người có hiềm khích với hắn đều là người có gia cảnh bình thường."
Hứa Thất An nghe thông tin này, không hề kinh ngạc. Từ thủ đoạn đối phó của Chu Lập cho thấy, cách thức làm việc của tên con ông cháu cha này không cao minh, nhưng hữu hiệu, lại còn có tâm cơ và thành thục nhất định.
Hắn ngang ngược càn rỡ nhưng đều chỉ nhắm vào những người có bối cảnh và thế lực thấp hơn mình.
"Cái này rõ ràng đã làm tăng độ khó đối phó với hắn." Hứa Thất An khoanh tay, nói.
Hứa Tân Niên háy hắn một cái: "Huynh đừng có xen vào, hãy nghe ta nói hết.”
"Chu Lập mê luyến Phù Hương cô nương của Giáo Phường Ty đã lâu, lần nào tới Giáo Phường Ty, cũng nhất định phải tìm Phù Hương cô nương, nhưng mà nhiều lần không hề gặp được."
Phù Hương cô nương? Hoa khôi của Giáo Phường Ty? Mỹ nhân mà Vương bộ đầu đánh giá là ngủ được một đêm cả đời cũng đáng? Hứa Thất An giật mình.
Hứa Tân Niên nhấc chén trà lên, nhìn chén trà trống không, thở dài đặt trở xuống:
"Lúc đầu, ta cho là, có thể dùng chiêu xua hổ nuốt sói thêm lần nữa. Chính là lợi dụng sự mâu thuẫn của Chu Lập với đồng môn, chỉ là chút ít đồng môn thì không đủ sức nặng, trong khi Chu Lập hành sự cẩn thận, dụ hắn đi gây sự với đám con ông cháu cha cấp độ cao hơn quá khó, hầu như không có khả năng làm được.”
"Chu Lập đã đi Giáo Phường Ty rất nhiều lần, nếu muốn moi thêm tin tức, Phù Hương cô nương kia chính là một cửa khẩu tốt để đột phá."
Cộc cộc. . . Hứa Thất An gõ gõ mặt bàn.
Chờ Hứa nhị thúc và Hứa Nhị Lang đều đã quay qua nhìn mình, hắn mới trầm giọng: "Ta phải nhắc nhở đệ một chuyện, là dù bất cứ lúc nào, chúng ta cũng phải làm cho đơn giản, kế hoạch càng phức tạp, sơ hở sẽ càng nhiều.”
"Đối phó Chu Lập, không thể dùng kế hoạch quá phức tạp hay quá tinh diệu, vì giữa hai bên chênh lệch quá lớn. Từ Cựu, đệ đừng để mình tư duy sai đường."
Người đọc sách rất dễ bị thông minh quá bị thông minh hại, lúc tính kế người, cứ luôn tự tăng độ khó lên cho mình, đi suy nghĩ những bố cục sao cho tinh diệu, thủ đoạn sao cho cao siêu.
Nhất là những kẻ luôn tự cho mình rất cao còn thuộc làu binh pháp như Hứa Từ Cựu.
Hứa Từ Cựu cau mày, đã hơi hiểu ý, nhưng vẫn có ý không phục: "Đại ca có cao kiến gì?"
"Đơn giản, càng đơn giản càng tốt." Hứa Thất An suy tư: "Tình huống phạm tội không có sơ hở nhất chính là kích tình mà giết người, kế hoạch chúng ta lập ra cũng phải là như thế."
"Thế nào mới là đơn giản? Thứ nhất, lượng người liên quan không cần nhiều, thứ hai, câu chuyện không được quá phức tạp. Từ Cựu, nếu Chu Lập xảy ra xung đột với một con ông cháu cha, mà người kia vừa lúc lại có bậc cha chú có hiềm khích với Chu Thị Lang thì ngươi thấy sao?"
Hứa Tân Niên lâm vào trầm tư.
"Đó, đệ im lặng là đã rõ rồi đó." Hứa Thất An phất tay, cắt ngang suy nghĩ của tiểu lão đệ, trong đầu tiểu lão đệ nhất định là đang có cả một đống lớn cung tâm kế và âm mưu quỷ kế.
"Suy nghĩ của ta là, chúng ta sẽ cải trang, tìm cơ hội đánh cho tên con ông cháu cha kia một trận, sau đó nghênh ngang rời đi."
Hứa Bình Chí cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, vỗ đùi khen: "Chủ ý này của Ninh Yến rất hợp với ý ta."
Hai huynh đệ cùng liếc qua.
Hứa Từ Cựu cau mày: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Hứa Thất An gật đầu: "Đơn giản không có nghĩa là không hiệu quả, có rất nhiều lúc, càng trắng trợn mới là càng có lợi. Tên con ông cháu cha bị đánh kia nhất định sẽ nghĩ ngay tới việc, gần đây nhất hắn có đắc tội với ai không? Và tức khắc nhớ ra, a, là tên khốn kiếp Chu Lập kia.”
"Mà loại chuyện như này, Chu Lập chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng cái này không quan trọng, mọi người thừa nhận trong lòng là được, dù sao khi mâu thuẫn trở nên gay gắt, chỉ cần ngươi đánh ta, ta nhất định sẽ trả thù."
Hứa Từ Cựu là người thông minh, có ngộ tính cao, chỉ thoáng nghĩ phút chốc, đã hiểu được ý của đại ca.
Hắn khẽ vuốt cằm, thần sắc kiêu ngạo: "Cũng không tệ lắm."
Rồi bổ sung thêm: "Đại ca thu được tin tức gì rồi?"
Hứa Thất An không thừa nước đục thả câu, nói luôn: "Ta thăm dò được kẻ thù chính trị của Chu Thị Lang là ai. "
Hứa Tân Niên với Hứa nhị thúc cùng cúi người, Sắc mặt trở nên nghiêm túc, bày ra dáng vẻ lắng nghe.
Hứa Thất An xì cười: "Hộ bộ thượng thư."
Hộ bộ thượng thư?! Hứa Tân Niên giật mình, trong nháy mắt đã giải thích được rất nhiều nghi hoặc.
Hèn gì Hộ bộ Chu Thị Lang muốn đánh vào thuế bạc, thì ra bởi vì ông ta biết mình sắp bị người lãnh đạo trực tiếp làm khó dễ, cần khẩn cấp một khoản bạc thật lớn để bổ sung thiếu hụt.
Mà cũng chính vì cùng ở trong Hộ bộ, nên Hộ bộ thượng thư mới túm được cái đuôi của Chu Thị Lang .
"Ninh Yến, làm sao ngươi biết được chuyện này?" Hứa nhị thúc có chút không tin.
Đại lão trong triều tranh đấu, dân thường làm sao mà biết được?
"Ty Thiên Giám Chử Thải Vi cô nương nói với ta." Hứa Thất An đáp.
Trả giá bằng một cây mứt quả, một cái chân vịt quay, một hũ dược tửu và một chén súp cá viên. . . . hắn thầm bổ sung trong lòng.
Mỹ nhân mắt to đó rất dễ mua chuộc, đây là ưu điểm. Khuyết điểm chính là nàng vô tâm với triều chính, Ty Thiên Giám cũng không nhúng tay vào Triều chính, nên hiểu biết cũng có hạn.
Như vậy thật không tốt đâu, Chử Thải Vi cô nương ngươi thiếu một quyển《 Tự mình tu dưỡng thành người nội trợ hiền của Hứa đại lang 》, để khi về ta viết cho ngươi.
Hứa Thất An xoa tay, cắt ngang mạch suy nghĩ của đường đệ, nói:
"Như vậy xem ra, tin tức chúng ta thu thập vẫn chưa đủ để đưa ra một kế hoạch kĩ lưỡng, nhưng mà không sao, ăn một lần không thành mập được, nên làm gì tiếp theo nào?"
Hứa Tân Niên suy nghĩ một chút: "Ta đề nghị đi Giáo Phường Ty, tìm hiểu tin tức từ chỗ hoa khôi Phù Hương. . . . Chuyện này ta đương nhiên là không làm được, ta không tới những nơi bướm hoa."
Quan viên Đại Phụng chơi gái thành phong trào, nhưng đối với học sinh không có chức quan, thì lại là một ranh giới cấm.
Ngươi còn chưa đi hết con đường khoa cử mà đã nghĩ tới chuyện chơi nữ nhân? Nhìn là biết thuộc loại không đáng tin, tương lai đừng mong có tiền đồ tốt.
Giống như hồi đó lúc mình đi học, người lớn trong nhà không cho lên mạng chơi trò chơi, đứa nào cả ngày ở tiệm Internet, đứa đó chính là một cặn bã xã hội tiêu chuẩn. . . . Hứa Thất An ngả người dựa vào ghế, nhìn sang bên, nói nhẹ tênh:
"Ta cũng không đi được, vì ta vẫn còn chưa bước vào Luyện Khí Cảnh."
Thế nên vấn đề bây giờ là, ai sẽ chịu trách nhiệm đi Giáo Phường Ty tìm hiểu tin tức?
Hai huynh đệ ăn ý quay qua nhìn Hứa nhị thúc.
"Nhìn ta làm gì? Lão tử là loại người đi Giáo Phường Ty hả? Lão tử cả chữ cũng còn không biết, đi để tự làm mất mặt sao?" Hứa nhị thúc tỏ vẻ mình không phải là loại người lưu luyến nơi bướm hoa kia.
Thấy phụ thân không muốn, Hứa Tân Niên liền quăng nồi lại cho Hứa Thất An: "Đại ca biết làm thơ, tới Giáo Phường Ty sẽ rất được hoan nghênh."
Nhưng Hứa nhị thúc bác luôn đề nghị của nhi tử, cau mày: "Đại ca ngươi là một đứa trẻ ngoan ngay cả câu lan còn chưa tới, bảo nó tới Giáo Phường Ty tìm hiểu, chỉ e đến lúc ấy bị trầm mê vào đó, công việc chẳng những không hoàn thành, thân thể còn bị đám nữ nhân ong bướm đó dụ mất."
Đối với võ phu Luyện Tinh đỉnh phong, chưa bước vào Luyện Khí Cảnh mà bị phá thân, chính là tổn thất siêu siêu lớn.
Hứa Thất An đã ba ngày chưa đi câu lan nghe hát gật đầu, tỏ vẻ mình đúng thật không phải là người như vậy.
Hứa nhị thúc nói: "Hay là Từ Cựu ngươi đi đi." Ông vẫn cảm thấy, cái nơi như Giáo Phường Ty phải là người đọc sách đi mới phù hợp.
Đây là một quan điểm cố hữu.
Hứa Từ Cựu a một tiếng.
Hứa nhị thúc không chịu đi Giáo Phường Ty, ngoài việc nơi đó là địa bàn của văn nhân, loại người võ phu thô thiển không thích hợp, còn có một nguyên nhân khác.
Hứa Từ Cựu không chịu đi Giáo Phường Ty, ngoài việc học sinh phải chú ý giữ gìn thanh danh trong sạch, còn có một nguyên nhân khác.
Hứa Thất An không chịu đi Giáo Phường Ty, ngoài việc không đi câu lan nghe hát, còn có một nguyên nhân khác.
Sợ bị mất mặt!
Ba người nhìn nhau, cùng rơi vào trầm mặc.