Lúc này, trời vẫn còn chưa sáng.
Gió lạnh lúc sáng sớm quét qua mặt như đao cắt, Hứa Thất An hít khí lạnh vào phổi, làm mình phấn chấn tinh thần lên.
Cách đó hơn mười thước, Tống Đình Phong nói: "Tế tổ xong, chúng ta đi Giáo Phường Ty chơi cái trò quay đĩa nước Nga nhá."
Nghe vậy, Chu Quảng Hiếu bên kia lộ ra ý động.
Hứa Thất An đã dạy đại khái cách chơi trò quay đĩa nước Nga cho hai đồng liêu, người cổ đại chưa từng nghe qua trò chơi rườm rà, mà đồi phong bại tục tới như vậy.
Lúc ấy, Chu Quảng Hiếu vốn trầm mặc ít nói mà cũng không chịu nổi, nổi giận mắng Hứa Thất An là đồi phong bại tục.
Sau đó nhớ tới, càng nghĩ càng thấy kích thích, càng nghĩ càng thấy động tâm.
"Nói sau đi." Hứa Thất An đáp.
"Ngươi như thế chẳng vui gì cả." Tống Đình Phong không vui nói, làm người ta hứng thú lên, rồi lại không cho người ta chơi.
"Ta có thể làm lệnh quan, dạy các ngươi chơi thế nào." Hứa Thất An nói.
"Không được, ngươi phải chơi với bọn ta, như vậy mới chứng tỏ tình cảm của chúng ta thân thiết." Tống Đình Phong không chịu.
"Ý hắn là muốn ngươi gọi cả Phù Hương cô nương vô chơi đó." Chu Quảng Hiếu vạch trần tâm tư xấu xa của bạn thân lâu năm.
Đang nói, Tống Đình Phong cau mày: "Ê ngươi đang nhìn cái gì trong hồ thế?"
Hứa Thất An thành thật trả lời: "Ta cứ có cảm giác Tang Bạc hồ u ám thế nào đó, làm ta không thoải mái."
"Câm miệng!" Tống Đình Phong khẽ quát: "Ngươi là bị gió thổi làm lạnh thôi. Tang Bạc là thánh địa của Đại Phụng, là nơi đế quân khai quốc chứng đạo, không được nói bậy nói bạ."
Chu Quảng Hiếu cũng dặn theo: "Cao phẩm võ giả tai mắt thông linh, lời này của ngươi mà bị người ta nghe thấy, sẽ bị trị tội đó."
Hứa Thất An im lặng.
Lúc này, một tiếng chuông trầm nặng vọng tới, quanh quẩn bên tai mọi người, một bầu không khí nghiêm túc xuất hiện.
Đám Đả Canh Nhân mới thoải mái nói chuyện với nhau lập tức im bặt, trở nên nghiêm túc.
Trong khúc nhạc chuyên dùng để tế tự, một đoàn người rùng rùng ra khỏi hoàng thành, hướng về Tang Bạc.
Không cưỡi ngựa, không xa giá, tất cả mọi người đều đi bộ.
Đội ngũ tham dự tế tổ có hoàng thất, tôn thất, văn võ bá quan, trùng trùng điệp điệp mấy trăm người.
Đội ngũ hầu như tập hợp toàn bộ giới quyền lực hàng đầu của Đại Phụng vương triều.
Đi đầu là Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào mộc mạc, mái tóc đen cắm một cây trâm, chừng năm mươi tuổi, râu dài bồng bềnh, dung mạo tuấn tú, rất có tư thái cao nhân tu đạo tiên phong đạo cốt.
Hai bên sau lưng, theo thứ tự là hoàng hậu duyên dáng, quý phi đầy đặn sang trọng.
Sau đó nữa mới là hoàng tử hoàng nữ.
Nguyên Cảnh Đế có rất nhiều con, hoàng tử mười hai người, nhưng hoàng nữ chỉ có bốn người, trưởng công chúa năm nay cũng chưa quá hai mươi lăm, kém hoàng trưởng tử gần mười tuổi.
Trưởng công chúa xinh đẹp nổi tiếng kinh thành này, đôi mắt thanh tịnh như đầm nước, mặt trắng muốt trơn mịn, ánh mắt thanh lãnh, im lặng đi theo đội ngũ.
Trong tiếng nhạc, đội tế tự đi vào lều vải màu vàng sáng trước, Nguyên Cảnh Đế tiên phong đạo cốt dẫn hai đại thái giám tiến vào hoàng trướng.
Đám người còn lại ở bên ngoài.
Đám đại thần chịu trách nhiệm tế tự công việc lu bù, người thỉnh thần thì đi thỉnh thần, người sắp xếp thì đi sắp xếp, chuẩn bị để Hoàng Đế đi tế tổ.
Hứa Thất An đứng bất động, tận lực không nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng khóe mắt nhìn lén hiện trường tế tự.
Hắn nhìn thấy một hàng người, dùng lụa vàng phủ lên linh bài, đi theo hành lang gấp khúc, leo lên đài cao, đặt các linh bài lên cái bàn lớn ở trước miếu.
Đoàn người này vừa làm xong đi trở ra, liền có một đội khác dưới sự chỉ đạo của quan viên Thái Thường Tự, bưng đồ cúng, tế phẩm lên, chủng loại đa dạng, số lượng ít nhất cũng phải hai ba trăm món.
Chờ chuẩn bị xong hết, Thái Thường Tự Khanh đứng ngoài hoàng trướng, hô to: "An thần đã xong, cung nghênh bệ hạ."
Hoàng tử hoàng nữ, văn võ đại thần, cùng quỳ xuống.
Đại thái giám vén rèm lên, Nguyên Cảnh Đế đã thay cổn phục màu vàng sáng, thần sắc trang trọng xuất hiện trước mặt mọi người.
Ông ta lúc này, không còn là cao nhân đắc đạo mang theo tiên khí nhàn nhạt, mà là đế vương uy nghiêm đứng đầu nhân gian.
"Điệu bộ này, cảm giác còn trang trọng hơn hội nghị tối cao kiếp trước nữa. . . . . Chuyến đi này không tệ, chuyến đi này không tệ. . . ." Hứa Thất An xem đang đã ghiền, bỗng nhiên tim đập nhanh một cái, biết đám Địa Thư lại có người nói chuyện rồi.
Hắn chờ giây lát, chờ đội ngũ tuần tra đi qua, thò tay vào ngực, khẽ hé nửa cái gương ra, liếc một cái.
【 số hai: Ta nhớ hôm nay là ngày hoàng thất Đại Phụng tế tổ. Số một, số ba, có đúng thế không? 】
【 số bốn: Tính tính thời gian, hôm nay đúng là đại điển tế tổ. Năm đó ta cũng từng tham gia hoàng thất tế tổ. 】
【 số hai: Năm đó? A, số bốn, ngày trước ngươi từng làm quan hả, còn có địa vị không thấp nữa? 】
【 bốn: Ừ. 】
Số bốn đã từng làm quan. . . . Hứa Thất An sững sờ, số bốn không phải có giao tình với nữ tử quốc sư à?
Òa, cũng giải thích được thôi, hẳn là chính lúc làm quan, mới quen biết với nữ tử quốc sư.
Xem ra số bốn cũng là người có chuyện xưa.
Hứa Thất An cảm thấy thú vị. Những người giữ Địa Thư, đều không phải người tầm thường, vừa có thân phận thần bí, vừa có tu vi mạnh mẽ.
Kết giao với bọn họ, cứ như đang chơi một trò chơi, chơi trò bóc từng lớp khăn che mặt của họ ra.
【số hai: Thú vị nhỉ. Số một không có trả lời, số ba cũng không hồi âm. 】
Mía nó, cái tên này. . . . Thình lình bị người ta lôi vào, làm khóe miệng Hứa Thất An co lại.
Rõ ràng, số hai truyền tin lúc này, không phải vì quan tâm tới hoàng thất tế tổ, mà chỉ là làm thăm dò.
Thăm dò thân phận của số ba và số một.
Với mối liên hệ giữa Địa Thư và người giữ chúng, dù có đang ngủ cũng sẽ bừng tỉnh dậy, vì vậy không tồn tại lý do vì ngủ mà không biết.
Trừ phi có tình huống khẩn cấp, không thể hồi âm.
Nhưng mà, không có khả năng số một và số ba cùng gặp phải tình huống khẩn cấp, nếu thật là như vậy, vậy chứng tỏ cả hai người đều đang tham gia tế tự, không thể móc Địa Thư ra trả lời dưới bao nhiêu con mắt của mọi người.
Lúc này, Hứa Thất An cử động đã làm Tống Đình Phong chủ ý.
Hắn bất động thanh sắc buông tay ra, nửa tấm gương lại trượt vào trong túi.
"Nghiêm túc chút, không được có cử động dư thừa." Tống Đình Phong nhíu mày khuyên.
"Biết biết." Hứa Thất An qua loa đáp lại.
Không ổn, ta là đệ tử thư viện Vân Lộc, không có tư cách tham gia hoàng thất tế tổ. . . . lộ sơ hở rồi. . . . khốn kiếp, đám Thiên Địa hội kia tên nào cũng tâm cơ thâm trầm đáng ghét.
Có điều, số một vậy mà cũng chưa trả lời. . . . A, hẳn là hắn (nàng) ta cũng đang ở nơi này rồi. Sẽ là ai đây?
Hứa Thất An suy nghĩ, thành viên Thiên Địa hội giữ Địa Thư cũng đang suy nghĩ điều tương tự.
Số ba không phải đệ tử thư viện Vân Lộc à. Mọi người đều biết, thư viện Vân Lộc hầu như đã bị cắt đứt con đường làm quan, cho dù có, cũng không tư cách tham gia hoàng thất tế tổ.
Hơn nữa, với hình tượng số ba xây dựng tới giờ, hắn hẳn là học sinh thư viện Vân Lộc, như vậy càng không có khả năng tham gia tế tổ.
Chẳng lẽ số ba không phải đệ tử thư viện Vân Lộc?
Không đúng, vì nếu vậy, vậy chuyện lần trước phải giải thích thế nào.
Trừ phi hắn lấy thân phận kia của mình tham gia hoàng thất tế tổ, nếu đúng thế, thư viện Vân Lộc cài người vào bộ nào của triều đình?
Sẽ là nha môn nào, thân phận gì?
Bọn họ không kinh ngạc với thân phận của số một, vì họ đã sớm biết số một là người của triều đình, hơn nữa còn có địa vị rất cao.
【 số hai: số bốn, ngươi từng làm quan, ngươi phân tích thử xem, số ba như này là sao. 】
【 số bốn: Ta đã có một suy đoán chính xác, nhưng mắc cớ gì ta phải nói với ngươi. 】
【số sáu: Số hai, ngươi đâu có ở kinh thành, dù có biết thân phận của số ba và số một thì cũng đâu để làm gì. 】
Số bốn và số sáu không hiểu sao đều nói chuyện giúp số ba.
Hứa Thất An chịu đựng rung động, không moi gương ra xem nữa.
Đứng xem thêm một lúc, trong lòng hắn lại đột nhiên dâng lên cảm giác khác thường.
Hắn có cảm giác, Tang Bạc u ám quá, có một cảm giác nguy hiểm khó tả.
Đột nhiên, Hứa Thất An nghe thấy một âm thanh kì quái trong nhạc khúc tế tự.
Thanh âm kia đang nói:
"Cứu cứu ta, cứu cứu ta. . . ."
Hứa Thất An sửng sốt, cẩn thận lắng nghe, thanh âm kia đã biến mất.
"Đình Phong, Quảng Hiếu, các ngươi có nghe thấy một âm thanh kỳ quái không?" Hứa Thất An hỏi đồng liêu cách đó không xa.
"Ý ngươi là nhạc khúc tế tự? Đúng là có hơi… làm người ta điếc cả tai." Tống Đình Phong ham muốn sống rất mạnh nên đổi giọng, ý hắn là nhạc đó rất khó nghe.
Chu Quảng Hiếu thì lắc đầu.
Hứa Thất An đang muốn nói chuyện, âm thanh quỷ dị kia lại vọng tới, lần này hắn nghe rất rõ ràng, là từ trong hồ Tang Bạc vọng ra.
"Cứu cứu ta, cứu cứu ta. . ."
Thanh âm thê lương đè nén, thấm vào lòng người, như ác quỷ đang nói nhỏ vào tai.