Lính canh ngục lại rống thêm mấy lần, nhưng Triệu Huyện lệnh vẫn không nhúc nhích.
Lòng Hứa Thất An trầm xuống, nói: "Mở cửa."
Lính canh ngục móc chìa khoá mở cửa, nổi giận đùng đùng thò tay kéo Triệu Huyện lệnh: "Lỗ tai điếc à?"
Cơ thể Triệu Huyện lệnh mềm nhũn bị lật qua.
Đến lúc này, lính canh ngục mới ý thức được chuyện không bình thường, đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở, sắc mặt đại biến: "Chết, chết rồi. . ."
Tới chậm một bước. . . . Hứa Thất An thở dài trong lòng.
Thái Khang Huyện lệnh bị truy đuổi suốt đêm, mới bị bắt hạ ngục đêm qua, sáng nay hắn nhận được tin là lập tức chạy tới, vậy mà vẫn bị muộn một bước.
Hung thủ hoặc nội gián ở trong phủ nha đã luôn giám sát hướng đi của Triệu Huyện lệnh, bằng không thì không thể kịp thời giết người diệt khẩu. . . . Hứa Thất An banh mắt Triệu Huyện lệnh, cạy môi nhìn bựa lưỡi, sau đó cởi áo tù của Triệu Huyện lệnh, kiểm tra thi thể.
"Không có dấu hiệu trúng độc, trước khi chết không có dấu vết giãy giụa, thi ban mới hình thành chưa lâu, thời gian tử vong không quá năm canh giờ. Nguyên nhân cái chết tạm thời chưa rõ. . . ." Hứa Thất An thầm nghĩ, nói: "Để lại hai người coi chừng thi thể, những người khác theo ta đi gặp phủ doãn."
Phạm nhân chết ở phủ nha, phủ doãn Trần Hán Quang phải chịu trách nhiệm này rồi.
Hứa Thất An tìm tới nội đường, biết được Trần Phủ Doãn còn đang ngủ, nha dịch vào báo xong, hắn ở ngoài chờ cả nửa nén hương, mới gặp được Trần Hán Quang.
Trần Phủ Doãn sắc mặt như thường, hoàn toàn không hề có bộ dáng của người vừa tỉnh ngủ, mỉm cười nói: "Hứa đại nhân tìm bổn quan có chuyện gì?"
Thời gian tảo triều là đầu giờ mẹo, bình thường giờ dần là các quan đã phải chờ ở Ngọ môn, chính là bốn năm giờ sáng.
Vì vậy, tảo triều chấm dứt, quay về nha môn ngủ bù là chuyện bình thường.
"Ta tới để tra xét Thái Khang Triệu Huyện lệnh, kết quả phát hiện ông ta đã chết ở trong ngục." Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề.
"Cái gì? !" Trần Phủ Doãn vô cùng sợ hãi.
Lính canh ngục bị Hứa Thất An đưa tới, lo sợ nói: "Bẩm đại nhân, là thật. . . ."
Trần Phủ Doãn nhíu mày, bụng nghĩ cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Dù gì bản thân Triệu Huyện lệnh cũng đã là phạm nhân tử tội, cuối thu năm sau xử quyết.
"Chết thế nào?" Trần Phủ Doãn nâng chung trà lên.
"Bị diệt khẩu." Hứa Thất An nói.
Tay Trần Phủ Doãn run lên một cái, nước trà nóng hổi rơi vãi ra ngoài, nhưng ông ta không thèm để ý, trừng to mắt: "Diệt khẩu?"
Rất rõ ràng, lão Trần vẫn chưa ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề. . . . Hứa Thất An giải thích: "Đại nhân cảm thấy, làm sao yêu tộc phát hiện được quặng tiêu thạch? Núi Đại Hoàng chỉ là một địa phương bình thường, ngay cả khôi hộ gần đó còn không biết ở đó có quặng tiêu thạch tồn tại, vậy làm sao yêu tộc lại biết?"
Trần Phủ Doãn kinh hãi dựng người lên: "Ý của ngươi là. . . ."
Hứa Thất An gật đầu: "Ta nghi ngờ có liên quan tới Thái Khang Huyện lệnh, hôm nay tới đây thẩm vấn, không ngờ lại tới chậm một bước, ông ta đã bị diệt khẩu.
"Manh mối tra án bị đứt, ài, bệ hạ mệnh ta trong vòng nửa tháng phải tra ra chân tướng, ta thật sự quá khó khăn. Đúng rồi, hôm nay Ty Thiên Giám có một tiểu hoạn quan tới, yêu cầu ta đúng giờ báo cáo tình tiết tiến triển của vụ án."
Mặt Trần Phủ Doãn biến ảo mấy lần, thở dài nói: "Hứa đại nhân, phủ nha nguyện ý hiệp trợ đại nhân, tam phòng lục bộ của phủ nha đại nhân đều có thể điều khiển."
Hứa Thất An cười nói: "Trần đại nhân quá lời, Triệu Huyện lệnh vô cớ chết ở đại lao, là chuyện ngoài ý muốn."
Không ai chú ý đến việc sống chết của một phạm nhân tử tội, nhưng nếu phạm nhân này có liên quan tới án Tang Bạc thì sao? Kinh sát năm nay sắp tới rồi.
Một nhược điểm lớn như vậy, nếu bị công bố ra ngoài, e là Trần Phủ Doãn sẽ bị mất chức, còn đối với Hứa Thất An, người đã bị chết, có dồn ép Trần Phủ Doãn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, nói hay không nói cũng không khác gì nhau.
Vì vậy, Lữ Thanh vừa được tấn thăng làm tổng bộ đầu được gọi vào, Trần Phủ Doãn nghiêm túc nói: "Từ hôm nay, ngươi đi theo Hứa đại nhân, chờ phân công việc."
Đi theo Hứa đại nhân chờ phân công việc. . . . . mấy hôm trước Phủ doãn đại nhân còn nói, đây là một cơ hội, nếu phá được án, ông ấy sẽ có thể tiến vào nội các. . . . . Là muốn mình "ẩn núp" bên cạnh Hứa Thất An làm gián điệp?
Lữ Thanh kinh ngạc nghĩ.
"Đừng có suy nghĩ lung tung, an tâm phụ tá Hứa đại nhân." Trần Phủ Doãn trầm giọng nói.
Ồ, là thật? Hắn, hắn lại còn có thể làm phủ doãn đại nhân chịu thua? !
Lữ Thanh nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nói: "Ty chức tuân mệnh."
. . . . .
Rất nhanh, khám nghiệm tử thi Triệu Huyện lệnh đã cho ra báo cáo, là tử vong tự nhiên.
Càng không có kẽ hở, càng chứng minh có quỷ. . . . Đầu tiên có thể loại trừ khả năng bị võ giả diệt khẩu. . . . Hứa Thất An nhíu mày trầm tư.
Bản chất của võ giả, có thể dùng bốn chữ hình dung: “ồn ào như súng”.
Bạo lực là đặc trưng của võ giả, bóp chết Triệu Huyện lệnh chỉ đơn giản như bóp con kiến, nhưng lại không thể thực hiện hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không để lại một kẽ hở nào.
Thứ đầu tiên Hứa Thất An nghĩ đến chính là Đạo Môn Âm Thần, bởi vì vào thời cổ đại, Đạo Môn Âm Thần chính là sứ giả câu hồn, có thể lấy mạng chó người ta trong giấc mộng.
"Đầu tiên loại trừ lão đạo trưởng Kim Liên, lão ta không liên quan gì với án Tang Bạc, vậy chỉ còn Nhân Tông. . . ."
Hứa Thất An bực bội nắm tóc, cảm giác mép tóc của mình đang lặng lẽ dời dần ra phía sau đầu.
Sao lại lôi Nhân Tông vào đây, Nhân Tông là thứ ta có thể điều tra à? Chưa nói tới việc Nhân Tông đạo đầu là quốc sư, chỉ mỗi chuyện Địa Tông đạo đầu là nhị phẩm, Nhân Tông đạo đầu hẳn là chẳng thua kém bao nhiêu.
Hai chân kẹp một cái là kẹp mình chết rồi! (câu này nghe lạ lạ vì quốc sư là nữ, haha)
"Ừ, không nhất định là Đạo Môn, những hệ thống khác mình không hiểu rõ lắm, bây giờ không thể đưa ra kết luận quá sớm. . . . Ài, thừa dịp bên người có kim bài, mình đi tìm hiểu thêm thông tin nội tình cơ mật của các đại hệ thống thôi."
Hứa Thất An phát hiện Lữ Thanh đang lặng lẽ dò xét hắn, gương mặt thanh tú của nữ đầu mục mơ hồ đã thấy vẻ mệt mỏi.
"Lữ Bộ đầu, dạo này nghỉ ngơi không tốt hả?"
Lữ Thanh cười cười: "Công vụ bề bộn."
Nàng đã biết nguyên nhân Trần Phủ Doãn thỏa hiệp, tuy là Hứa Thất An giúp sửa mái nhà dột, nhưng chuyện như này không phải là tốt. Nếu không phải hắn kịp thời nhận ra Thái Khang Huyện lệnh có vấn đề, thì chuyện này đã bị phủ doãn đại nhân áp xuống rồi.
"Lữ Bộ đầu bậc cân quắc không thua đấng mày râu." Hứa Thất An giọng lấy lòng.
Nàng tuổi chừng hai lăm tới ba mươi, tuổi còn trẻ, mà đã là đại đội trưởng đội hình sự công an thủ đô, tiền đồ vô lượng.
Hơn nữa còn chưa lập gia đình!
Kiếp trước bên cạnh Hứa Thất An không có bạn nữ nào có tiền đồ như vậy, chỉ có đám nữ ế lớn tuổi luôn rầu vì bạn trai thường xuyên rò điện.
Lúc Hứa Thất An rời khỏi phủ nha, bên người đã có thêm sáu khoái thủ của phủ nha, đi theo nhận lệnh hắn, tu vi không kém, hai Luyện Khí, bốn Luyện Tinh.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, tự hỏi kế tiếp mình nên làm gì.
Nửa tháng nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn, muốn phá án thì phải tìm ra nguồn gốc, muốn gấp cũng không được.
Chỉ là, thái độ của Ngụy Uyên làm hắn hoang mang khó hiểu, có phải là quá lãnh đạm rồi hay không?
"Ngụy Uyên nhất định là có biết gì đó. Thái độ của Nguyên Cảnh Đế mập mờ không rõ, Giám Chính giả chết. . . . Không hợp lý, chưa tính tới khả năng các đại nhân vật đánh cờ gì đó, Giám Chính đời đầu thoát khốn là sự thật không cần bàn cãi, ta không thể vì bọn họ bình tĩnh mà yên tâm, vì những người có chức vị cao chưa hẳn đã để ý tới sống chết của người thường."
"Không được, ta nhất định phải làm cho rõ chuyện của Giám Chính đời đầu, có vẻ Ngụy Uyên không muốn ta nhúng tay vào trong đó, lo ta bị liên lụy tới. . . . Ta có thể đi đường cong cứu quốc, tiết lộ việc này cho trưởng công chúa biết. . . . . Không phải lộ ra, là nhắc nhở, bất động thanh sắc nhắc nhở, để nàng ta tự liên tưởng, tự phát hiện."
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An không do dự nữa, nói: "Các ngươi về nha môn chờ ta, ta tiến cung một chuyến."
Mọi người nghi hoặc nhìn hắn.
Hứa Thất An giải thích: "Ta muốn đi gặp trưởng công chúa."
Hắn có thể gặp trưởng công chúa? Hứa Ninh Yến chẳng những có quan hệ tốt với thuật sĩ Ty Thiên Giám, mà còn có cả giao tình với trưởng công chúa. . . . Lữ Thanh giật mình.
Có người nghi hoặc, có người khiếp sợ, Lý Ngọc Xuân là trấn định nhất, ông biết, Hứa Thất An vào được Đả Canh Nhân nha môn, là nhờ trưởng công chúa đề cử.
Hứa Thất An cáo biệt mọi người, giục ngựa chạy tới Hoàng Thành.
Trưởng công chúa sớm đã trưởng thành, có phủ đệ riêng trong hoàng thành. Hứa Thất An đến Hoài Khánh Phủ, hỏi thủ vệ, mới biết trước giờ trưởng công chúa đều ở trong cung thành, thường không ở trong phủ.
Thế là hắn lại đến Hoàng Thành, Hoàng Thành tương đương nội thành phiên bản thu nhỏ, trong thành có tông miếu, quan nha, cơ cấu phục vụ cung vua, nhà kho, kiến trúc phòng thủ, vườn hoa vân vân.
Ở bên ngoài thành là dân chúng bình thường, trong nội thành là quan to hiển quý, còn Hoàng Thành, là nơi ở của vương công đại thần.
Không có kim bài, Hứa Thất An đừng hòng vào được.
Cung thành, cũng là Hoàng Cung, là nhà của Hoàng Đế, là nơi phi tử và hoàng tử hoàng nữ ở. Đương nhiên, hoàng tử hoàng nữ trưởng thành nhất định phải chuyển ra khỏi cung thành, đến Hoàng Thành ở.
Nhưng mấy năm nay Nguyên Cảnh Đế dốc lòng tu đạo, không để ý lắm tới các phi tử, nên quy củ này dần bị bỏ lỏng.
Hiện nay, rất nhiều hoàng tử hoàng nữ đã trưởng thành nhưng vẫn ở trong cung thành.
Hứa Thất An không được vào cung thành, dù hắn có kim bài Nguyên Cảnh Đế ngự tứ, đang định nhờ thủ vệ truyền lời, thì nghe thấy tiếng bánh xe lộc cộc.
Quay qua nhìn, thấy một hàng xe ngựa đang kéo nhau chạy ra.
Gỗ lim tơ vàng chuyên dụng của hoàng thất, mui dùng lụa vàng, nạm sợi vàng và ngọc thạch, xa hoa lộng lẫy.
Thuần một kiểu xe thể thao cao cấp. . . . Hứa Thất An thầm nghĩ.
Thủ vệ nhận của hắn ba đồng bạc, thấy thế, nở nụ cười: "Cỗ xe ngựa thứ hai chính là trưởng công chúa, ngươi nhìn chữ “Khánh” thêu trên lớp lụa vàng ở thân xe kìa. Xem ra không cần phải thông truyền rồi."
Thủ vệ trả lại bạc cho Hứa Thất An.
"Khách khí, khách khí. . ." Hứa Thất An đẩy trở về: "Sau này còn có lúc làm phiền lão ca."
Hắn định đứng bên chiến tuyến của trưởng công chúa, ôm lấy cái đùi to này, không chừng tương lai sau này thỉnh thoảng còn chạy tới tạo “cảm giác liên lạc”, nên lập quan hệ tốt với thủ vệ là chuyện vô cùng cần thiết.
Tục ngữ nói, khói lửa có thể cạy miệng nam nhân, tiền có thể nối tới lòng nam nhân, cùng chí hướng với nhau sẽ khiến ngươi với hắn trở thành đồng đạo.
Ba yếu tố xã giao!
Thủ vệ rất thưởng thức Hứa Thất An, chỉ dẫn: "Cỗ xe đầu là Thái tử điện hạ, chiếc thứ ba là Nhị hoàng tử, chiếc thứ tư là Nhị công chúa. . . . Xem chừng là đi đâu đó tham gia yến hội, nếu ngươi có thể tham gia, nhớ phải biểu hiện cho tốt, không chừng sẽ được một bước lên mây."
"Trưởng công chúa, ty chức Hứa Thất An có việc cầu kiến!" Hứa Thất An cao giọng hô.