Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối ấy, Uy Vũ Hầu phủ.

Uy Vũ Hầu trung niên phúc hậu, sắc mặt khó coi ngồi trên ghế.

Trong sảnh còn có hai vị phu nhân xinh đẹp, một người đang quỳ, khóc tới lê hoa đái vũ, thương tâm muốn chết.

Người còn lại đang nhẹ giọng an ủi.

Nhị nữ nhi hôm nay ly kỳ mất tích, kết hợp với chuyện xe ngựa va chạm trước đó, Uy Vũ Hầu đi đến kết luận nữ nhi mình bị người ta bắt cóc.

Trong đầu ông ta lướt qua một loạt những người có khả năng là kẻ thù, nếu bảo là kẻ thù chính trị, thì không có khả năng, vì thừa kế tước vị võng thế, đến thế hệ này của ông ta, gia tộc ông ta đã dần bị đẩy khỏi vũ đài quyền lực của đế đô.

Đương nhiên, không thể bỏ qua nhóm kẻ thù vì lợi ích chung của tập đoàn những nhà huân quý.

Nhưng tập thể và cá nhân vẫn có chỗ khác nhau, Uy Vũ Hầu không nhớ mình có kẻ thù chính trị nào tới mức phải bắt cóc nữ quyến trong nhà bằng bất cứ giá nào.

Còn kẻ thù cá nhân với gia đình, thì gần đây cũng không có kết thù với người nào cả.

"Lão gia đã báo quan rồi, cũng đã truyền tin cho Kim Ngô Vệ thủ cửa thành, ngươi đừng vội, sẽ tìm được Anh nhi về thôi."

"Tỷ tỷ, Anh nhi chỉ là một nữ tử yếu ớt, nếu nó gặp phải chuyện gì. . . . dù có tìm được về cũng không sống nổi."

Uy Vũ Hầu dài mặt ra, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Lúc này, hạ nhân chạy vội vào, hô: "Hầu Gia, tiểu thư đã về. . ."

Uy Vũ Hầu và hai vị phu nhân vội chạy ra phòng trước, nhìn thấy nữ nhi nhà mình thần dung tiều tụy, nước mắt chưa khô, và toán Ngự Đao Vệ đưa người về.

Sai quản gia lấy bạc thưởng cho Ngự Đao Vệ xong, Uy Vũ Hầu mới nhìn kĩ nữ nhi, giọng hơi tức giận: "Anh nhi, chuyện gì xảy ra?"

Trương Ngọc Anh bị mẫu thân khóc thút thít kéo vào lòng, khóc lóc kể: "Là tên công tử nhà Chu Thị Lang kia bắt cóc ta, hắn, chẳng những muốn làm bẩn sự trong sạch của nữ nhi, mà còn định giết nữ nhi diệt khẩu."

Nàng ta kể lại tất cả những gì mình thấy mình nghe, sinh động như thật, rồi kể thêm chuyện làm sao thừa lúc hai tên canh giữ lơ là sơ suất, chạy thoát khỏi ổ sói.

"Hầu Gia, người phải làm chủ cho thiếp thân, làm chủ cho Anh nhi." Sinh mẫu của Trương Ngọc Anh giận run người.

"Hầu Gia, Chu Lập đó nhiều lần khi nhục Anh nhi, cũng là khi nhục hầu phủ ta." Chính thê trầm giọng .

Uy Vũ Hầu nổi giận, một chưởng đập vỡ bàn, tức giận toàn thân phát run: "Họ Chu khinh người quá đáng!"

Hôm sau.

Ngọ môn, cửa phía đông.

Văn võ bá quan vào triều đều kinh ngạc, Uy Vũ Hầu hôm nay mặc giáp đi chầu, chỉ là bên hông không giắt vũ khí.

. . . . .

Hôm nay, trên triều đình đã xảy ra một chuyện thú vị.

Uy Vũ Hầu mặc giáp lên điện, lôi công huân của tổ tiên ra, khóc lóc lên án Chu Thị Lang.

Hô to: Tổ tiên vì hoàng vượt mọi chông gai, vào sinh ra tử, vậy mà nữ nhi hậu nhân lại bị người ta khi dễ, bệ hạ không bảo vệ, không phải làm lạnh lòng tướng sĩ hay sao. . . . .

Chuyện ầm ĩ rất to.

Đầu sỏ gây chuyện Chu Lập ngơ ngác, ta bắt cóc Trương gia Nhị tiểu thư hồi nào, sao ta không biết?

Nguyên Cảnh Đế giận dữ, giao Đại Lý Tự, Hình bộ, Đô Sát viện xử lý vụ án, trong vòng hai ngày phải giao ra ra kết quả.

Là người hiềm nghi của vụ án, Chu Lập Chu công tử liền bị tóm tới Đô Sát viện.

Người chịu trách nhiệm thẩm vấn hắn chính là tuần thành Ngự Sử.

Vị quan chính lục phẩm này, ngồi trước án, chưa nói gì, đã cho người đánh Chu công tử một trận trước.

Chu Lập bị đánh tới kêu cha gọi mẹ, mới đập mạnh kinh đường mộc một cái: "Chu Lập, tiểu viện giam giữ thứ nữ Uy Vũ Hầu là chỗ ở riêng của ngươi đúng không?"

"Đúng!" Chu Lập chỉ có thể thừa nhận.

Quý tộc có quyền thế mua nhà riêng trong nội thành là chuyện bình thường, lúc Chu Lập mua tiểu viện, không hề nhờ qua ai hết.

Trên khế ước mua bán nhà là tên của hắn, chỗ phủ nha cũng có ghi chép lại việc mua nhà.

"Đã là tiểu viện của ngươi, vậy thì không cần hỏi nữa, cho hắn kí tên!"

Hai nha dịch tiến lên, một người cầm tờ khai nhận tội, một người nắm tay Chu Lập ép hắn kí tên.

Theo quá trình tra xét của ba ty phủ, sau khi Đô Sát viện tra xét xong, án được giao sang Hình bộ. Hình bộ không đồng ý với kết quả của Đô Sát viện, đòi phúc thẩm.

Vì vậy Chu công tử bị đưa đến Hình bộ, ở nơi này, đãi ngộ dành cho hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Rượu thịt bao ăn no, Hình bộ lang trung chịu trách nhiệm thẩm án rất tri kỉ tìm đại phu, bôi kim sang dược lên hai cái mông be bét cho Chu công tử.

Sau vài giờ "thẩm vấn", Hình bộ bác bỏ kết quả của Đô Sát viện, phán định Chu Lập là trong sạch, hắn bị người ta vu oan giá họa.

Hồ sơ chuyển sang Đại Lý Tự.

Đại Lý Tự không nói hai lời, lại cho người đánh Chu Lập một trận, sau đó qua một phen thẩm vấn "nghiêm mật", Đại Lý Tự bác bỏ phán quyết của Hình bộ, cho rằng Chu Lập có tội.

Ngày hôm sau, thấy Đại Lý Tự, Đô Sát viện, Hình bộ bên nào cũng cho là mình đúng, không ra được kết quả sau cùng, Nguyên Cảnh Đế hạ lệnh cho ba ty hội thẩm vụ án này, đã được thăng cấp.

Đại Lý Tự phái một tự chính, hai tự thừa; Hình bộ phái hai lang trung, bốn chủ sự; Đô Sát viện phái hai tuần thành Ngự Sử.

Tổng cộng mười một quan viên, cùng thẩm tra xử án.

Trong trận doanh ba ty hội thẩm, Hình bộ cho rằng Chu Lập vô tội, là có kẻ khác bắt cóc, vu oan hãm hại. Đại Lý Tự và Đô Sát viện thì nhất trí nhận định Chu Lập có tội.

Hai bên cãi suốt một ngày, không phân thắng bại, nên đương nhiên là không có có kết quả.

Mãi tới chiều tối, một người áo trắng của Ty Thiên Giám được điều tới nha môn.

"Nhận ý chỉ bệ hạ, đến đây hiệp trợ phá án." Ty Thiên Giám áo trắng nói xong, nhìn Chu Lập đang quỳ gối trước đường, quát:

"Chu Lập, ngươi có bắt cóc thứ nữ Uy Vũ Hầu Trương Ngọc Anh không?"

Chu Lập lắc đầu liên tục: "Ta không có, không phải ta, ta bị oan uổng."

Đám quan viên đều nhìn Ty Thiên Giám áo trắng chằm chằm.

Vị áo trắng này dõng dạc, ngôn từ chính nghĩa: "Hắn nói dối!"

Chu Lập mặt không còn chút máu.

. . . . .

Ba ngày sau, Chu Thị Lang vì tham ô tiền lương quốc khố, dạy con không nghiêm, bị bãi quan sung quân. Con hắn Chu Lập bị đày đi Nam Cương.

. . . . .

Năm mươi kỵ binh chạy rì rì trên quan đạo, Hứa Nhị thúc cưỡi ngựa làm đầu lĩnh, vui tươi hớn hở không thôi.

Tin Chu Thị Lang rơi đài truyền về, Hứa Bình Chí lôi kéo Hứa Thất An và Hứa Nhị Lang uống rượu cả đêm. Vừa sảng khoái vì báo được thù, vừa nhẹ cả người khi đã trừ bỏ mối lo canh cánh.

Hai huynh đệ cưỡi ngựa đi theo Hứa Bình Chí, Hứa Nhị Lang nói: "Có một chuyện muốn thỉnh giáo đại ca."

Hứa đại lang nghiêng đầu nhìn hắn: "Tò mò vì sao Chu Lập bị phán có tội hả, hoặc phải nói là, tại sao đại lão trong triều như Uy Vũ Hầu mà lại không nhìn ra sự vu oan giá họa không phải cao minh gì này?"

Hứa Nhị Lang trầm ngâm: "Chỉ nghĩ ra được một phần. Đối với kẻ thù chính trị của Chu Thị Lang, dù Chu Lập có bị oan hay không, cũng không quan trọng. Bọn họ chỉ cần thừa cơ lấy việc này đánh cược, cắn chết Chu Thị Lang.”

"Còn đối với Uy Vũ Hầu, đây là một cơ hội trả thù. Trước kia ông ta đấu không lại Chu Thị Lang, là vì không có người giúp đỡ, bây giờ chính là cơ hội tốt trời cho, nên mới mặc giáp lên điện, gây ồn ào cho cả triều nghị luận.”

"Về phần nữ nhi có đúng là bị Chu Lập bắt hay không, có lẽ ông ta cũng có điểm nghi ngờ, nhưng trước khi có đủ chứng cứ, thì rõ ràng cái tên Chu đại công tử từng nhiều lần khi nhục nữ nhi của ông ta này đáng bị hận hơn.”

"Chỗ ta không nghĩ ra là, chuyện này rõ ràng không phải Chu Lập làm, Chu Thị Lang và đồng đảng của ông ta đều biết cả, lẽ ra phải tìm ra cách ứng phó chứ."

"Ngươi nghĩ vì sao hôm đó ta phải đi Ty Thiên Giám?" Hứa Thất An cười ha ha: "Còn nhớ rõ bát phẩm của Ty Thiên Giám tên gì không?"

"Bát phẩm vọng khí sư. . . ." mắt Hứa Tân Niên lập lòe, đột nhiên bừng hiểu.

"Lúc trước vụ án thuế bạc, thuật sĩ của Ty Thiên Giám có tham gia truy tung, thẩm tra xử lí, cho thấy đương kim thánh thượng có sự ỷ lại vào Ty Thiên Giám." Hứa Thất An nhìn thẳng về phía trước, vô cùng đắc ý.

"Bản án này thoáng nhìn qua thì không hợp lý, nhưng nếu đi điều tra kĩ, lại sẽ phát hiện không có một manh mối gì. . . . Ừ, về mặt này, đại ca ta là chuyên nghiệp đó. Hơn nữa, trong tình huống các đảng tranh giành với nhau, bản án này đã định trước là sẽ phiền toái và khó điều tra, cho nên, phương pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất, đương nhiên là tìm thuật sĩ của Ty Thiên Giám."

Hứa Tân Niên tâm phục khẩu phục: "Vì vậy, đại ca mới đi mua chuộc thuật sĩ Ty Thiên Giám trước."

"Thô bỉ!" Hứa Thất An gắt một cái, giọng điệu quang minh lỗi lạc: "Đối với thuật sư luyện kim, làm sao gọi là mua chuộc, là trao đổi đồng giá!"

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Từ Cựu, ngươi phải nhớ, dưới gầm trời này, trừ quan hệ huyết thống, thì dù bằng hữu hay kẻ địch, đều chỉ vì hai chữ "lợi ích" mà thôi, nhất là ở chốn quan trường."

"Không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi, cũng không có ai vô duyên vô cớ đi thù hận ngươi. Cho dù đó là hảo hữu chí giao, thì hắn kết giao với ngươi chắc chắn cũng là vì sự hiện hữu của ngươi có một tác dụng tích cực gì đó đối với hắn."

"Tương lai ngươi vào triều làm quan, đại ca hy vọng ngươi sẽ làm năng thần, chứ không phải thanh quan." Hứa Thất An truyền tuyệt kĩ của bản thân cho tiểu lão đệ, chậm rãi nhắc nhở: "Nhớ kỹ, phải giấu mình."

Muốn bồi dưỡng tiểu lão đệ trở thành thủ phụ Đại Phụng, đầu tiên phải khiến hắn trở thành người như mình. Nếu không, bồi dưỡng ra một thủ phụ có quan điểm khác mình, thì làm được gì?

Hứa Tân Niên nhìn ra xa, cao giọng: "Giấu mình. . . Nếu tương lai ta bị mất phương hướng trong sương mù quyền lực thì sao?"

"Thì đó là vận mệnh của ngươi. Đương nhiên, nếu Từ Cựu trở thành gian thần gây hỗn loạn triều cương, đại ca sẽ thanh lý môn hộ." Hứa Thất An nửa đùa nửa thật.

"Được!" Hứa Tân Niên trả đũa: "Nếu có ngày đại ca trở thành võ phu gây hại một phương, ta cũng sẽ làm như thế."

Sao có cảm giác mình dựng lên một cái flag. . . . Hứa Thất An ho khan một tiếng, nhìn Hứa Bình Chí: "Nhị thúc, người làm chứng cho bọn ta."

"Cút!" Hứa Bình Chí quay đầu lại mắng: "Há miệng ngậm miệng toàn là gà nhà bôi mặt đá nhau, coi lão tử không tồn tại hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK