Hứa Nhị Lang im lặng, Hứa Bình Chí nhìn nam nhân trung niên, lắc đầu: "Tiện tay viết một câu vè mà thôi, ta nghe vị công tử đó nói thư pháp mình không thạo, chữ viết ra không đẹp, mới làm phiền vị công tử này hỗ trợ viết dùm."
Hứa Nhị thúc là người từng trải, bày ra dáng vẻ mình chỉ là người ngoài đứng xem mà thôi, phủi sạch quan hệ với chất nhi và nhi tử.
Mọi người lập tức quay qua nhìn Hứa Tân Niên, Hứa Nhị Lang a một tiếng, bày dáng vẻ người lạ chớ gần, khinh thường không thèm trả lời bọn họ.
Thái độ đó của hắn làm nam tử trung niên hỏi kia tức giận, lúng túng, phất tay áo đi về chỗ mình.
Hứa Bình Chí vốn định ngủ lại, lén đánh mắt cho nhi tử, hai người một trước một sau rời khỏi Ảnh Mai Tiểu Các.
"Ở lại nữa không hay, lỡ để người ta nhìn ra ba người chúng ta có quan hệ thì không ổn." Hứa Bình Chí dạy nhi tử.
"Ta hiểu." Hứa Tân Niên gật đầu, gió lạnh làm hắn run cả người.
Trong phòng có lò than sưởi ấm, nhưng vừa đi ra ngoài này, chênh lệch nhiệt độ quá lớn, khiến người ta phải run lên.
Hứa Bình Chí nhìn nhi tử: "Ta còn định ngủ lại ở Ảnh Mai Tiểu Các, đám thị nữ đó. . . Chỉ cần một lượng bạc là đủ rồi.”
"Nhưng bây giờ chỉ còn cách đi biệt viện khác tìm nữ tử khác thôi. . . . Ấy, không phải thị nữ, chỗ khác chỉ tốn có năm lượng bạc, mà đã gồm cả phí chầu chay."
Nói đến đây, Hứa Bình Chí dừng lại, thấy nhi tử vốn quen ăn nói cay độc lần này lại không hỏi ông vì sao biết rõ thế.
Ông vừa thấy kì quái, vừa thầm thở phào.
Hứa Nhị thúc moi ra một thỏi quan bạc, cách thức chế tạo một thỏi là năm lượng.
"Nhị Lang, cầm đi."
Vì án thuế bạc, Hứa gia táng gia bại sản, hơn một tháng nay, Hứa Bình Chí thông qua con đường riêng kiếm được cũng kha khá, nhưng về cơ bản vẫn khá là túng thiếu.
Hứa Nhị thúc nghĩ nhi tử mình không thể kiếm đâu ra được năm lượng bạc.
Mặt Hứa Tân Niên khẽ động, hỏi nhỏ: "Cha, vậy còn ngươi?"
Hứa Nhị thúc cười với vẻ ‘chỉ là chuyện nhỏ’: "Từ khi đạt Luyện Tinh cảnh cha đã không còn sợ nóng lạnh, dù có ngủ ở ven đường cũng không sao, nhưng thể cốt của ngươi không chịu nổi gió rét ban đêm."
Tay Hứa Tân Niên đút trong tay áo, lưng hơi khom xuống chống đỡ gió đêm se lạnh, có chút hoảng hốt nhìn chằm chằm năm lượng bạc kia, sau cả nửa ngày, mới khàn khàn đáp:
"Ta không lấy."
Hứa Nhị thúc ép con phải nhận.
Hai bên giằng co, cạch một tiếng, từ trong ngực Hứa Tân Niên rơi ra một thỏi quan bạc, không nhiều không ít, vừa đúng năm lượng.
. . . . . Hai cha con nhìn thỏi bạc dưới đất, rơi vào trầm mặc.
Bên kia, nha hoàn đẩy cửa phòng ngủ chính, ý bảo Hứa Thất An đi vào, còn mình thì không vào.
"Dương công tử, mời vào!"
Cửa gỗ vừa mở, hơi ấm thơm thơm ập vào mặt, dưới đất lót một lớp địa y bằng tơ đắt đỏ, không những quý giá, còn rất tốn kém công sức mới làm được.
Trên địa y thêu những đóa sen xanh, và những cụm mây lành.
Nữ tử bước đi trên đó, như từng bước nở hoa sen, còn đại quan nhân bước lên, như một bước lên mây.
Tâm tư rất là khéo léo hiểu lòng người.
Một chuỗi ba bức bình phong vẽ danh họa《 mưa rơi trên lá chuối 》ngăn nơi ngủ với khu vực sảnh đẹp đẽ, một nữ tử trẻ tuổi tư thái tuyệt luân ngồi trên giường nhỏ phía trước bình phong, trên giường nhỏ có một chiếc phượng cầm.
Nàng mặc sa mỏng sơ sài, làn da nõn nà như ngọc ẩn hiện, đang cười mỉm nhìn về phía cửa ra vào.
Hai người giao mắt với nhau, nàng hơi hơi cúi đầu, khóe môi giữ nguyên nụ cười ngượng ngùng vui vẻ.
Cái cúi đầu vô cùng dịu dàng kia, như đóa sen nước e thẹn trước cơn gió mát. . . . trong đầu Hứa Thất An chợt nảy lên câu thơ này.
Lúc đi tửu lệnh thì văn nhã như tiểu thư khuê các, về bên sập thì vũ mị khơi lên dục vọng không ngừng của người ta.
Mị công cỡ này chỉ có nữ nhân của Giáo Phường Ty mới tu ra nổi.
Đầu Hứa Thất An căng lên.
"Công tử?" Hoa khôi cười si mê: "Công tử cớ gì lại nhìn nô gia như thế? "
Vì con gà nhà ngươi đẹp quá. . . . Hứa Thất An than thở: "Sớm nghe danh Phù Hương cô nương thiên tư tuyệt sắc, là mỹ nhân thế gian khó gặp, ta vẫn mãi không tin, bây giờ thì đã tin rồi. Giờ có bảo Phù Hương cô nương là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ta cũng tin."
"Dương công tử đừng giễu cợt nô gia." Môi Phù Hương mấp máy, thẹn thùng cúi đầu xuống, giữa mày cười nhẹ nhàng, rõ ràng là rất vui vẻ.
...
Phòng trà bên cạnh, Triệu công tử đã uống sạch một bình trà, bàng quang đã kháng nghị hai lần, đến lần thứ ba, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa.
Hắn tới để uống trà à?
Triệu công tử bực tức rời khỏi phòng trà, đi về phía phòng ngủ chính, nhưng bị nha hoàn canh cửa ngăn lại.
"Ta đợi ở phòng trà đã lâu, vì sao Phù Hương cô nương vẫn chưa gặp ta?" Triệu công tử chất vấn nha hoàn.
"Triệu công tử đừng trách, nương tử đã tuyển người khác." Nha hoàn trả lời.
"! ! !" Triệu công tử như bị trúng mấy đòn sấm sét, lửa giận bùng lên, lớn tiếng:
"Phù Hương cô nương rõ ràng đã tuyển ta, sao đột nhiên lại đổi ý? Đùa bỡn người ta phải không? Nếu ngươi không cho ta lời giải thích hợp lý, đừng trách bổn công tử không khách khí."
Dáng vẻ và lời lẽ hung dữ của hắn làm nha hoàn sợ hãi, theo bản năng định gọi người hầu trong sân tới giúp.
"Bình nhi, nếu Triệu công tử không phục, ngươi mang bài thơ này ra cho hắn nhìn."
Trong phòng vọng ra giọng nói đầy mị hoặc của hoa khôi nương tử.
Nha hoàn cẩn thận nhìn Triệu công tử, rồi khẽ hé cánh cửa chỉ đủ cho một người lọt qua, đi nhanh vào phòng.
Mấy giây sau, nàng ta vọt ra, đưa tờ giấy Tuyên Thành cho Triệu công tử.
Triệu công tử cầm tờ giấy, liếc mắt qua nhìn, sự phẫn nộ cứng đờ trên mặt, sau đó từ từ tan biến, thay vào đó là sự kinh ngạc, rung động, không tin nổi. . . .
Hắn ngây ra hồi lâu, ngón tay từ từ thả lỏng, tờ giấy Tuyên Thành là đà bay xuống.
...
Khách ở bên ngoài kinh ngạc khi nhìn thấy Triệu công tử đi ra.
Xong rồi? !
Nhưng dáng vẻ của Triệu công tử rõ ràng là không đúng, đây là vẻ bị đuổi ra ngoài.
"Triệu huynh, ngươi sao vậy?" Một vị thư sinh trạc tuổi vội bước lên, nhìn như ân cần, kì thực là đang bát quái.
Nha hoàn gọi họ Dương đi chưa lâu, Triệu công tử đã thất hồn lạc phách đi ra.
Rõ ràng, đây là bị người ta phỗng tay trên giữa đường, hái mất đóa hoa mẫu đơn đầy đặn kia rồi.
Triệu công tử chậm rãi nhìn mọi người, lẩm bẩm: "Ta thua rồi, thua tâm phục khẩu phục."
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thua ư? Là sao, nói rõ ra xem."
"Triệu huynh, người đó đã viết một bài thơ đúng không, đến cùng nó là thơ gì, mà có thể khiến Phù Hương cô nương phá vỡ quy củ vậy?"
"Ngươi nói mau đi, gấp chết người à."
Đám khách nhao nhao.
Triệu công tử ngoảnh mặt làm ngơ, vừa đi ra ngoài, vừa thì thào lẩm nhẩm: "Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên. . . ."
Mọi người giật mình, hiểu ngay hắn đang đọc bài thơ đó.
". . . . . Chiếm hết phong tình của tiểu viên."
Lúc này, Triệu công tử đã ra tới nội viện, đám khách vô thức đi theo hắn, lắng nghe.
"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn. . . . ."
Đám khách ngẩn ra, đứng sững lại, bầu không khí ngắn ngủi lâm vào yên tĩnh.
Rất rất lâu sau đó, vẫn không có ai lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, một học sinh mắt rơi lệ, môi run run: "Bài thơ này ra, khiến người vịnh mai thiên cổ phải xấu hổ mà chết. . . . Các vị, tiểu sinh xin được cáo lui trước, tiểu sinh phải tới nơi khác dự chầu chay, lan truyền bài thơ này ra ngoài."
"Tại hạ cũng cáo lui, dương danh cho thi đàn Đại Phụng, sao có thể thiếu ta."
Đám khách giải tán ngay lập tức, không chờ nổi chạy tới những chầu chay ở biệt viện khác, để tung bài thơ này ra, bỗng nhiên nổi tiếng.