Điểm mấu chốt?
Tống Khanh nhanh chóng động não, tiến hành phân tích dựa trên những thất bại đã trải qua trước đây cùng với lần thành công này.
Những bước trên không có gì thay đổi, sự thay đổi thực sự hẳn là ở bước cuối cùng: sấm sét!
Sấm sét lần này có gì khác so với những lần trước nhỉ?
Vài tia chớp hơi yếu thoáng xoẹt qua trong đầu gã, Tống Khanh cả người run lên, nói một cách kích động: “Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!”
“Hứa Ninh Yến, ngươi quả thật là một thiên tài luyện kim thuật ghê gớm.”
“Tuy rằng ngươi chưa từng thấy những lần thất bại của bọn ta, nhưng ngươi đã sớm biết rồi đúng không? Ngươi đã sớm biết nguyên nhân chính khiến bọn ta thất bại.”
Không, ta chỉ biết rằng tư tưởng của ngươi đang dần dần bị dẫn dắt thôi… Hứa Thất An chỉ cười mà không đáp.
“Mấu chốt là gì vậy? Tống sư huynh, huynh biết gì rồi?”
“Tống sư huynh à, huynh đừng có thừa nước đục thả câu nữa mà, mau nói đi, thứ luyện kim thuật này sắp thành tâm ma của đệ rồi đấy.”
Đám luyện kim thuật sư áo trắng liên tục truy hỏi.
Tống Khanh hắng giọng một cái, nhìn đám sư đệ xung quanh, trầm giọng nói: “Là cường độ sấm sét.”
Nói xong, gã nhìn Hứa Thất An với ánh mắt mong được xác nhận.
Hứa Thất An mỉm cười gật đầu: “Ta đặt tên cho nó là điện áp(hiệu điện thế).”
Để điều chế kim loại Natri cần phải khống chế điện áp ở mức 6 - 15V
Điện áp ư?
Lại thêm một cụm từ chưa từng nghe qua làm Tống Khanh sững người. Điện thì gã biết, chứ còn điện áp là cái thứ gì thì gã chịu.
Trong tiềm thức, gã cảm thấy đây là một thứ tri thức ghê gớm, thâm ảo giống như bản chất của vạn sự vạn vật được viết trong quyển sách bìa xanh kia.
Một tên luyện kim thuật sư áo trắng bước lên một bước, chắp tay với Hứa Thất An: “Xin huynh đài hãy giảng giải thêm về điện áp.”
“Xin hãy giảng cho chúng tôi.” Những luyện kim thuật sư áo trắng khác cũng đồng loạt chắp tay.
Chử Thải Vi đứng bên cạnh hâm mộ đến phát điên. Nàng thích nhất là loại cảm giác làm tiên sinh dạy đồ đệ này. Tiếc rằng nàng chỉ mới là một phong thủy sư, còn chưa đủ tư cách để dạy đồ đệ.
Điện áp hay còn gọi là hiệu điện thế, là công thực hiện được để di chuyển một hạt điện tích trong trường tĩnh điện từ điểm này đến điểm kia… Ta mà nói đến những thứ này, mấy người nghe hiểu được mới lạ. Hứa Thất An hắng giọng, sắc mặt nghiêm túc:
“Điện cũng giống như dòng nước, nó sẽ đổ về nơi thấp hơn.”
Hứa Thất An giơ chén trà lên, đổ hết nước bên trong xuống: “Số nước này đổ vào người ai cũng chẳng có hề hấn gì cả. Nhưng nếu có người đứng dưới một thác nước lớn, người đó có thể sẽ bị lực nước đập vào làm gãy xương, thậm chí là mất mạng. Điện cũng giống thế, ta gọi hiện tượng này là điện áp.”
Hắn dùng một ví dụ thông tục dễ hiểu để giải thích điện áp.
Đám áo trắng Ty Thiên Giám cau mày lại, rơi vào trầm tư. Bọn họ vẫn chưa hiểu lắm những gì Hứa Thất An nói.
Tuy bọn họ là luyện kim thuật sư, ai cũng có năng lực khống chế sấm sét, nhưng điều đó không có nghĩa là họ hiểu rõ bản chất của điện.
Tống Khanh đột nhiên hiểu ra gì đó, phấn khởi nói: "Do đó mà những ngày mưa, sấm sét sẽ đánh vào cây cối, bởi vì cây cối là một nơi thấp hơn (cây có điện trở thấp, nên sẽ hút sét. Do đó đừng trú mưa dưới gốc cây nhé.) đúng không? Đánh trúng người cũng là nguyên lý như vậy ư? Ngoài ra, nếu chỉ là dòng điện yếu thì cùng lắm chúng ta chỉ cảm thấy tê mà thôi. Còn nếu như bị thiên lôi đánh, sẽ thân tử đạo tiêu (người chết, đạo cũng mất)."
"Sự thật là điện áp của thiên lôi quá mạnh vượt qua sức chịu đựng của phàm nhân, giống như thác nước lớn vậy. Còn dòng điện yếu chỉ như chén nước, nên có thể chịu đựng được.”
Nghe Tống Khanh nói, đám luyện kim thuật sư áo trắng lập tức sáng tỏ thông suốt, có cảm giác kích động khi tiếp thu được chân lý mới, cùng nhau dùng ánh mắt mong được xác nhận mà nhìn sang Hứa Thất An.
Ặc, thật là nguyên lý đó ư? Cây cối bị sét đánh không phải là vì tính dẫn điện của nước mưa sao? Giáo viên trung học của mình có nói rõ đâu… Chính bản thân Hứa Thất An cũng không dám xác định, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Điều này cũng viết trên bản bí tịch luyện kim kia ư?” Một tên thanh niên áo trắng hỏi, trên mặt gã tràn đầy khao khát học hỏi.
“Đúng vậy, bản bí tịch luyện kim đó chỉ có ta đã đọc và nghiên cứu qua. Nội dung trong cuốn sách mà ta nhờ người đưa đến Ty Thiên Giám chỉ như giọt nước trong đại dương.” Hơi ngừng lại, Hứa Thất An trầm giọng nói tiếp:
“Trong bản bí tịch cổ về luyện kim đó không chỉ ghi lại tri thức, mà còn có rất nhiều luyện kim thuật chưa từng được biết đến.”
Luyện kim thuật chưa từng được biết đến… Những người có mặt ở đây đều hít vào thật sâu.
Hứa Thất An vừa cười vừa tung thêm một hứa hẹn khiến đám áo trắng sôi trào: “Ta quyết định sẽ chia sẻ bí tịch luyện kim cho Ty Thiên Giám.”
Xôn xao!
Gần hai mươi tên luyện kim sư kích động không thôi.
“Ta cho Ty Thiên Giám quyển sách bìa xanh kia là để cảm tạ các ngươi cứu ta. Còn việc chỉ điểm cho các ngươi để hoàn thiện luyện chế bạc giả và tri thức về điện áp vừa mới dạy các ngươi không phải là miễn phí.” Hứa Thất An chậm rãi nói:
“Đương nhiên là bao gồm cả bí tịch luyện kim sau này nữa.”
“Đừng bao giờ quên rằng, nguyên tắc của luyện kim thuật là trao đổi đồng giá!”
Tống Khanh gật gù, đồng ý với đạo lý mà Hứa Ninh Yến nói, lập tức đại diện các sư đệ đặt câu hỏi:
“Ngươi muốn bao nhiêu bạc?”
“Thô tục!” Hứa Thất An trầm giọng nói: “Luyện kim thuật sao lại có thể đong đếm bằng bạc.”
Vô giá mới là quý nhất… Hắn thầm bổ sung trong lòng.
… …
Phòng chờ, nha huyện Trường Nhạc.
Hứa Linh Nguyệt ôm muội muội đang ngủ say trong lòng, cầm khăn tay, khóc nức nở.
Trông thấy tiểu mỹ nhân đang khóc như mưa, lòng của đám bộ khoái cũng tan nát. Không tưởng tượng được, Hứa Ninh Yến lại có cô muội muội xinh đẹp như thế.
Ngay cả người đã đi qua Giáo Phường Ty là Vương bộ đầu cũng phải kinh hãi với sắc đẹp của tiểu mỹ nhân.
Bầu không khí của phòng chờ có chút ngột ngạt, sắc mặt đám bộ khoái ủ rũ, hết sức khó coi.
Vương bộ đầu rót một chén trà, đặt trước mặt Hứa Linh Nguyệt. Tiểu mỹ nhân này đã khóc sướt mướt cả nửa ngày rồi, mà nước mắt vẫn chảy không ngừng, đúng là phụ nữ làm từ nước mà.
“Hứa tiểu thư đừng lo, bách hộ đại nhân sẽ nghĩ cách cứu Ninh Yến ra mà.”
Những tên bộ khoái khác cũng vội mở lời an ủi, ra sức chửi mắng tên Chu công tử.
Xem ra quan hệ giữa đại ca và đồng liêu rất tốt… Hứa Linh Nguyệt hơi kinh ngạc, vẻ mặt phẫn nộ của đám bộ khoái không giống đang làm bộ.
Dường như thấy nàng kinh ngạc, Vương bộ đầu cười nói: “Ninh Yến là một người đáng để người khác tôn kính.”
Tôn kính ư? Hứa Linh Nguyệt ngẩn người, sau một lúc thút thít mới nhỏ giọng hỏi: “Vương bộ đầu, có thể kể cho ta nghe chuyện của đại ca chăng?”
Vương bộ đầu im lặng một lúc, bất giác hạ giọng kể: “Thực ra, những người như bọn ta, nào có ai sạch sẽ?”
“Không ra tay với bách tích phổ thông đã xem như là có lương tâm rồi. Còn những phú thương kia, vơ vét bọn chúng không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa ư.”
“Nhưng đại ca cô lại không như vậy, với bình dân cũng thế, mà với phú thương cũng thế, hắn chưa bao giờ đi bắt chẹt dọa nạt. Lúc trước, thấy Hứa gia vừa gặp đại nạn, ta quyết định dẫn hắn đi kiếm một mớ…” Vương bộ đầu nói đến đây thì vẻ mặt rất kỳ lạ, có lúng túng, có xấu hổ, cũng có kính phục:
“Hắn cười hề hề đồng ý, rồi ta chia cho hắn 5 chỉ bạc, nhưng sau đó hắn lại lặng lẽ đi trả cho người ta.”
“Nếu nói hắn hiểu chuyện, thì đạo lý nước quá trong ắt không có cá chẳng lẽ hắn không rõ ư? Còn nếu nói hắn không hiểu chuyện, thì hắn lại rất biết điều, quan hệ với ai cũng vô cùng tốt, là một tên lém lỉnh. Thế nên, khi hắn xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu."
Hứa Linh Nguyệt nghe một cách si mê, hình tượng đại ca trong lòng nàng bất giác trở nên vừa cao lớn, vừa sáng chói, lại vừa vĩ đại.
Từ nhỏ, nàng đã rất sùng bái Hứa Tân Niên, bởi vì quan niệm tất cả đều hạ phẩm chỉ có đọc sách cao. Thêm việc mẫu thân lúc nào cũng rót vào đầu nàng tư tưởng: Nhị ca là hạt giống đọc sách duy nhất, là trụ cột của Hứa gia.
Sự sùng bái này đạt đến đỉnh điểm khi Hứa Tân Niên đậu cử nhân trong kỳ thi Hương năm nay.
Nhưng lúc vụ án thuế ngân ập đến, cả nhà bị bỏ tù, khi tất cả hy vọng bị dập tắt, thì đại ca lại mở ra một con đường sống cho cả nhà.
Thế nên, Hứa Linh Nguyệt dời sự chú ý sang đại ca, bắt đầu cảm thấy tò mò về hắn.
Mãi đến hôm nay, nàng mới nhận ra đại ca của mình đáng tin cậy đến cỡ nào, giống như lần cứu cả nhà ra khỏi lao ngục một tháng trước.
Mà lần ấy, cảm giác không khắc sâu như lần này.
Trong khoảnh khắc trông thấy đại ca cứu tiểu muội muội, hình tượng của đại ca ở trong lòng Hứa Linh Nguyệt đã sánh ngang với nhị ca.
Lúc nãy, được nghe Vương bộ đầu kể thêm về đại ca, thì hình tượng một người có đức độ, có nguyên tắc, có lập trường tự nhiên hình thành trong lòng nàng, nó ngày càng cao lớn hơn và đã vượt xa nhị ca mà nàng sùng bái xưa nay.
Ánh sáng ở cửa phòng chợt dao động. Cuối cùng thì cha con Hứa Bình Chí cũng về đến nha huyện Trường Nhạc. Trông thấy muội muội (nữ nhi) vẫn bình an vô sự, hai cha con như trút được gánh nặng.
Hứa Linh Nguyệt ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, nói một cách bi thương: “Cha, cha phải cứu đại ca. Nếu như đại ca không về, nữ nhi cũng chẳng thiết sống nữa.”