Nha hoàn đun nước nóng xong, Hứa Thất An bị bàn tay nhỏ bé của các nàng hầu hạ làm mê muội, từng món áo quần cởi ra, hiện ra trong mắt hai tiểu nha hoàn là một cơ thể dương cương cao ráo, khỏe đẹp cân xứng.
Những đường cong cơ bắp lưu loát, sung mãn, ẩn chứa sức mạnh bên trong, tỏa ra mị lực của một nam nhân cường tráng.
Hai tiểu nha hoàn cũng chẳng phải chim non, họ đều có kinh nghiệm lão luyện, đã từng hầu hạ rất nhiều đại quan nhân. Có bụng phệ, có thon gầy, có cơ bắp từng cục. . . . . nhưng mà cơ thể đẹp cân đối, ẩn chứa sức mạnh bộc phát như Dương công tử thì các nàng gặp rất ít.
Đây là thần dị do Luyện Tinh cảnh đỉnh phong ban cho, thân thể luôn ở trong trạng thái thích hợp nhất cho chiến đấu, không có mỡ thừa, không khiến cơ bắp quá gồ ghề, ảnh hưởng tới tính dẻo dai.
Hứa Thất An chỉ mặc quần trong, ở trần đi tới bên giường, hoa khôi nương tử chỉ khoác sa y sơ sài đã ngồi sẵn ở đó, ánh mắt tức khắc trở nên mê ly, si ngốc nhìn chằm chằm vào cơ ngực và cơ bụng của Hứa Thất An.
Đám nha hoàn tự giác rời khỏi phòng ngủ chính, Hứa Thất An xốc cái mền uyên ương bằng gấm, vừa chui vào, Phù Hương đã xán tới, đưa cả hai tay lên ôm cổ hắn, thân hình đầy đặn yêu kiều dán chặt vào người hắn, thở hơi thở thơm như lan vào tai hắn, nũng nịu: "Quan nhân."
Mùi thơm chui vào xoang mũi, làm người thành thật đã lâu không đi câu lan Hứa Thất An nghiêm mặt, cả người căng lên.
Hoa khôi nương tử kinh ngạc, cười duyên: "Chẳng lẽ công tử chưa rành việc đời?"
Vừa nghĩ tới khả năng này, cả người nàng ta nhũn ra.
Không, kiếp trước ta cũng từng ngủ với con gái rồi. . . . . Chỉ là chưa từng ngủ với mỹ nhân tuyệt sắc như ngươi thôi. . . . . Hứa Thất An trầm ngâm: " Phù Hương cô nương, ngươi có từng nghe tới một loại thần kỹ chưa?"
"Thần kỹ gì?"
"Dính gối ba giây, là ngủ say."
". . . . Ha ha, không tin."
"Vậy ngươi dời ra cách ta một chút, ta biểu diễn cho ngươi xem."
Hoa khôi nương tử mỉm cười khẽ lùi người ra, thầm nghĩ, hẳn là hắn muốn chơi tình thú.
Ba giây sau. . . .
"Khò khò khò..."
Phù Hương đẩy hắn: "Dương công tử. . . ."
"Khò khò khò. . . ."
Phù Hương: "? ? ?"
...
Giữa đêm, Hứa Thất An giật mình tỉnh lại. Im lặng thở dài một cái, nghe tiếng hít thở của người bên cạnh, cảm nhận được cơ thể mềm mại như lụa kề sát người mình, hắn phải dùng ý chí rất lớn để buộc mình lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, giờ mẹo, Hứa Thất An theo đồng hồ sinh học tự nhiên tỉnh giấc, thấy trên người mình bị thứ gì đè rất nặng, mở mắt ra nhìn qua, hoa khôi nằm cạnh đang ngủ say, một cái chân dài trắng muốt vắt qua hông hắn, cánh tay trắng như tuyết ôm trên ngực hắn.
Hứa Thất An cẩn thận từng li từng tí lấy tay chân nàng ta ra, rời giường xuống đất, nhanh chóng mặc quần áo vào. Lúc chỉnh lại áo quần, phẫn nộ phát hiện ngân phiếu đựng trong túi tiền của mình đã biến mất.
Trong túi tiền chỉ còn tấm kính ngọc thạch to bằng bàn tay.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thất An là nha hoàn trong Ảnh Mai Tiểu Các thừa lúc hắn ngủ, trộm ngân phiếu đi, chuyện này không phải là không có khả năng.
Dương Lăng chỉ là một cái tú tài, tuy địa vị xã hội không thấp (giả thôi), nhưng Giáo Phường Ty là cái nơi nào, là kĩ viện của triều đình, đằng sau có Lễ bộ làm chỗ dựa.
Chỉ là một tú tài, người ta trộm tiền của ngươi, đánh chết không nhận, Hứa Thất An có thể làm gì?
Giáo Phường Ty không quan tâm thứ gọi là danh dự.
Giáo Phường Ty không quan tâm danh dự, nhưng Phù Hương cô nương quan tâm nha, nếu việc này lan truyền đi ra ngoài, còn khách nhân nào dám tới chỗ nàng ăn chơi. . . . Hứa Thất An đoán, hẳn là hoa khôi nương tử không biết chuyện này, là nha hoàn thấy hơi tiền nổi máu tham, không chống nổi sự mê hoặc của ngân phiếu.
Hắn vừa ảo não bản thân sơ ý chủ quan, không giữ kỹ ngân phiếu, vừa đi lại giường, định đánh thức Phù Hương.
Nhưng ngay lúc này, mắt hắn vô tình lướt qua cái kính, Hứa Thất An đột nhiên cứng đờ.
Trên mặt kính trong veo mơ hồ có thêm cái gì đó, tập trung nhìn kĩ lại, mới thấy đó là mấy tấm ngân phiếu như ẩn như hiện.
Hoa văn nhàn nhạt, như vẽ lên gương.
What? Trong đầu Hứa Thất An hiện một loạt hình người da đen với dấu chấm hỏi (???).
Sao ngân phiếu lại chạy vào trong gương? Đó là tiền mồ hôi nước mắt ta khổ cực lắm mới kiếm được. . . . Ngươi nhổ nó ra cho ta, bằng không lão tử đập vỡ ngươi. . . .
Hắn nắm cái kính ngọc thạch nhỏ, không ngừng lắc mạnh, làm nó lắc lư.
"xoạt xoạt xoạt. . ." trong thanh âm, ngân phiếu hiện ra giữa không trung, nhẹ nhàng bay là đà, rơi xuống đất.
Trong căn phòng yên tĩnh, Hứa Thất An nắm chặt cái gương, thật lâu không nói gì.
Cho nên, cái gương này là bảo bối cực kì đặc biệt thật? Là do số mệnh vua gặp may của ta, hay do đạo sĩ kia đã tận lực tặng cái gương này cho ta?
Nếu là cái sau, vậy thì mục đích của ông ta là gì? Sao ông ta lại tặng bảo bối của mình cho ta? Phát hiện ra ta là người có số mệnh không hiểu được hả?
Chuyện này không có khả năng. Chử Thải Vi Ty Thiên Giám tinh thông Vọng Khí Thuật như vậy mà còn không phát hiện ra điểm đặc biệt của ta mà . . . Đạo sĩ, ta không biết gì nhiều về hệ thống Đạo Môn đâu.
Một hồi lâu sau, răng hắn ê ê như hít phải hơi khí lạnh.
Vụ tặng đồ khó hiểu này làm hắn không yên tâm được. . . . Ahhh, trước nhặt ngân phiếu về đã.
Hứa Thất An cất gương vào ngực, bỏ ngân phiếu vào túi tiền, tách chúng ra giữ riêng. Sau đó lặng yên rời khỏi phòng, có nha hoàn hầu hạ ăn đồ ăn sáng.
"Công tử không chờ nương tử tỉnh lại sao?" Tiểu nha hoàn hỏi.
Bình thường, khách nhân rời giường, nương tử hầu hạ hắn cũng sẽ rời giường theo, nhưng vị khách nhân này có chút cổ quái, lại một mình lén lén đi ra.
Không, không cần, ta sợ nàng mắng ta không bằng cầm thú. . . . =)) Hứa Thất An thần thái tự nhiên: "Ta có việc gấp."
. . . . .
Mấy tiếng về sau, Hứa phủ.
Hứa Bình Chí và Hứa Từ Cựu ngồi trong thư phòng, bên tay là trà nóng hổi, Hứa Bình Chí cực kì phấn chấn, không thấy mệt chút nào.
Hứa Nhị Lang thì hơi uể oải.
Hai cha con không nói gì, ăn ý không nhắc tới chuyện tối qua, cứ như hai người chưa từng tới Giáo Phường Ty.
Không khí trầm mặc hơi cứng ngắc, mãi tới khi Hứa Thất An tới mới phá vỡ bầu không khí lúng túng giữa hai cha con.
"Sao đi lâu thế, vừa về là nhào đi tắm, ở Giáo Phường Ty không tắm được à?" Hứa Nhị thúc nhướng mày phàn nàn.
Hứa Tân Niên ho khan một tiếng, không muốn nghe phụ thân nhắc tới Giáo Phường Ty: "Có thu hoạch phải không?"
Hứa Nhị thúc lập tức dừng cằn nhằn, bày vẻ nghiêm túc lắng nghe.
Hứa Thất An kể lại tin tức lấy được từ chỗ Phù Hương cho hai người nghe, tiếp đó là kế hoạch của mình.
"Điểm chính của kế hoạch này là ở chỗ, làm sao huynh bắt được thứ nữ Uy Vũ Hầu kia?" Hứa Tân Niên chỉ đúng ngay chỗ hiểm, một phát thấy máu:
"Nếu không giải quyết được điểm này, kế hoạch này không thành công được."
Hứa Nhị thúc trầm ngâm: "Cho người theo dõi nàng ta trước, sau đó tìm cơ hội ra tay, thứ nữ của Uy Vũ Hầu khi ra đường nhất định sẽ có tùy tùng đi theo, nhưng sẽ không nhiều lắm, dù sao nàng ta cũng không phải là đích nữ. Chúng ta có thể gây ra hỗn loạn, sau đó thừa cơ bắt người."
Hai người Hứa Thất An nghe, về mặt kinh nghiệm xử lý sự vụ như này, Hứa Nhị thúc đúng là có quyền lên tiếng.
"Nhưng mà ra tay ban ngày, rất khó bắt được người dưới bao nhiêu con người nhìn thấy, lỡ bị Ngự Đao Vệ đang tuần thành bắt được, chúng ta sẽ thành là người lãnh hậu quả, nếu làm buổi tối, chỉ với hai người chúng ta, không có khả năng ban đêm xông vào hầu phủ."
Hứa Thất An cười thần bí: "Nếu ta giải quyết được vấn đề này thì sao?"
...
Tiền viện Hứa phủ, lúc lão Trương đi ngang qua vườn hoa, thấy một người hầu nằm im trong vườn hoa, vội bước tới xem, phát hiện chỉ là bị ngất xỉu.
Lão Trương lay người kia dậy, hỏi: "Sao ngươi lại nằm ở đây?"
Người hầu ngơ ngác một lúc, sau đó như mới nhớ ra mình là ai, mình đang ở đâu, gãi đầu:
"Ta mới nấu nước cho đại lang xong, ngài ấy ngâm tắm trong phòng, ta nhớ đột nhiên nghe thấy tiếng đại lang gọi ta vào. . . . . Sau đó thì không nhớ gì cả."
Lão Trương gác cổng nhìn kĩ người kia, "Giờ ngươi thấy thế nào?"
"Hơi đau đầu."
"Hậu môn có đau không?"
". . . . Không."
Hai người nhìn nhau, thở phào. =))
. . . . .
Ty Thiên Giám, Tống Khanh mắt quầng thâm nặng, nằm bên cạnh bàn, trên bàn là đống bình lọ bày bừa, lộn xộn.
Hôm nay hắn không làm thí nghiệm luyện kim, mà ngồi bên bàn múa bút thành văn.
"Tại sao cây ghép lại có năng suất tăng lên? Trong đó là quy tắc thiên địa gì? Nếu đúng là ghép cây cho ra kết quả tốt hơn nguyên bản, ta ghép ngựa với người lại với nhau, vậy Đại Phụng không cần phải sầu vì chuyện chiến mã khan hiếm nữa."
"Mỗi chiến sĩ cũng là một con ngựa, vừa có thể chạy nhanh cả một quãng đường dài, mà còn có thể chiến đấu dũng mãnh, cái này sẽ tăng cường khả năng tác chiến của quân đội Đại Phụng. . . ."
Hắn càng viết càng hưng phấn, mặt mày sáng bừng.
Một người mặc đồ trắng đi vào, vui vẻ kêu: "Tống sư huynh, kì tài thuật luyện kim Hứa Thất An tới, muốn gặp ngài."
Kì tài thuật luyện kim là danh xưng đám người áo trắng của Ty Thiên Giám đặt cho cục cưng Hứa Thất An.