"xoẹt" cái lưỡi ướt át thè ra, liếm lên mặt, Hứa Thất An rì rì quay đầu nhìn lại, trông thấy thị nữ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng.
Con ngươi của nàng ta biến thành màu hổ phách, nhìn hắn như nhìn con mồi, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp mặt hắn.
"Khí huyết dồi dào thật, ngửi mùi của ngươi, ta đã không kìm lòng được."
Nàng ta nói không sai. Vì Hứa Thất An đã nhìn thấy nàng ta xuất hiện phản ứng sinh lý.
Đây là lần đầu tiên mình thấy ghét nữ nhân. Cả người Hứa Thất An cứng ngắc, cảm giác nguy cơ làm hắn vô cùng lo lắng.
Sức lực mới bộc phát ra, một nửa là tiềm lực kích phát, một nửa là nhờ Đại Lực Hoàn giấu dưới đầu lưỡi.
Định xuất kỳ bất ý đánh úp cho yêu nữ một đao, nhưng Hứa Thất An đã đánh giá thấp thực lực của đối phương.
Bây giờ phải làm gì? Nếu la to, nhất định sẽ bị giết ngay tức khắc.
Dùng sức lật mình? Có là thần tiên cũng khó mà lật nổi hay bỉ ra một đống vàng dẻo thơm ngào ngạt làm ả ta mắc ói.
Yêu nữ cười mỉm vươn ngón tay, nhẹ nhàng rạch rách lớp vải lụa trên người Hứa Thất An. Chợt, ả ta biến sắc, quay nhìn sang bên, quát: "Ai?"
"Ngươi không cần biết ta là ai, vì những kẻ biết bản tôn của ta đều đã chết."
Một bóng người chẳng biết xuất hiện trong phòng từ lúc nào, đưa lưng về phía hai người, áo trắng thắng tuyết.
Yêu nữ rít lên, nhe rắng với người áo trắng, sau đó quyết đoán phóng về phía cửa sổ, định chạy trốn.
Rầm!
Ả tông vào bức tường khí vô hình, bắn ngược trở về.
"Thật đáng buồn." Nam nhân áo trắng lắc đầu, thở dài thương cảm.
Sau đó, hắn vỗ tay một cái, trận văn dưới chân lan ra, bao lấy yêu nữ.
Từ trong trận văn xuất hiện những xiềng xích hư ảo, cuốn lấy cổ tay cổ chân của yêu nữ, trói chặt ả lại, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
"Lưu lại người sống." Hứa Thất An la lên, sợ cao nhân đầy khí chất này giết mất yêu nữ.
Cao thủ áo trắng đứng chắp tay sau lưng: "Ngươi chính là Hứa Thất An?"
"Chính là tại hạ." Hứa Thất An nói: "Tiền bối là… "
"Ty Thiên Giám Dương Thiên Huyễn, chắc ngươi cũng đã từng nghe nói về ta." Nam tử áo trắng thản nhiên nói.
Thật có lỗi, chưa nghe tới bao giờ. Hứa Thất An chợt nói: "Thì ra ngươi là Dương tiền bối, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"A?" Nam tử áo trắng giọng vui vẻ: "Là Thải Vi sư muội nói cho ngươi hả, hay là tên hoang tưởng Tống Khanh kia?"
"Đều có, đều có" Hứa Thất An đoán đối phương hẳn là một đệ tử của Giám Chính.
"Đồng liêu của ta truyền tin cho tiền bối à?"
"Đồng la nhỏ kia á?" Nam tử áo trắng gật đầu: "Ừ. Hai nén hương trước hắn đã báo tin cho Ty Thiên Giám, nói nơi này có Yêu tộc, nên ta mới luôn ở bên ngoài viện."
A? Vậy sao mi không ra tay sớm một chút? Hứa Thất An há to miệng, không hiểu.
Dường như xem thấu tâm tư của hắn, nam tử áo trắng "A" một tiếng, nói: "Anh hùng thật sự đều là lúc cuối cùng mới xuất hiện. Sao, ngươi thấy thế nào?"
Ta thấy ngươi là một tên bị bệnh thần kinh! Hứa Thất An gượng cười vui vẻ, gật đầu.
Dương Thiên Huyễn gật gù hài lòng, trầm giọng: "Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."
Hứa Thất An thở ra một hơi, run rẩy ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào yêu nữ ở trong trận pháp: "Ngươi là dư nghiệt Vạn Yêu Quốc hay là Yêu tộc phương bắc?"
Yêu nữ cười lạnh không đáp.
Xiềng xích hư ảo siết lại, những luồng khí cơ như điện chạy dọc theo cơ thể yêu nữ, làm ả đau đớn hét ầm lên, cả thân co quắp lại.
"Hắc, trận pháp tra vấn này là ta tự nghĩ ra, có thể vặn xoắn lại làm tổn thương cơ thể và nguyên thần, có rất ít người hoặc yêu có thể chịu đựng được nỗi đau như thế." Nam tử áo trắng đứng chắp tay, thản nhiên nói.
Đôi mắt màu hổ phách của yêu nữ vô cùng sợ hãi.
"Vạn, Vạn Yêu Quốc, ta là hồ nữ của Vạn Yêu Quốc." Nàng nói.
"Án Tang Bạc là các ngươi làm?"
"Phải."
"Hằng Tuệ cũng là người của các ngươi?"
"Phải."
"Mục đích của các ngươi là gì?"
"Nổ hủy Tang Bạc, thả thứ bên dưới ra."
"Thứ bên dưới đó là cái gì?"
"Không biết! Ta thật sự không biết."
Hứa Thất An nhìn nam tử áo trắng, thấy hắn không nói gì, thì tin lời yêu nữ, hỏi tiếp: "Ta còn ba câu hỏi:
"Câu hỏi thứ nhất: nếu đã thả vật bị phong ấn ra, sao còn sai khiến Hằng Tuệ làm loạn, sát hại Bình Viễn bá, đánh lén phủ Binh Bộ Thượng Thư?
"Câu hỏi thứ hai, kẻ hợp tác với các ngươi là ai?
"Câu hỏi thứ ba, tại sao phải nhằm vào ta?"
Yêu nữ do dự một chút, khẽ nói: "Hai câu hỏi đầu ta không biết, ta tiềm phục tại Kinh thành, nghe lệnh làm việc, những chuyện khác ta đều không biết.
"Về phần đối phó ngươi, trước đây không lâu ta nhận được lệnh, chỉ cần đồng la Hứa Thất An đến Giáo Phường Ty, phải nghĩ cách lấy mạng của hắn."
Nam tử áo trắng không nói gì, Hứa Thất An nhíu mày, nói như vậy, Yêu tộc núp trong Giáo Phường Ty chính là yêu nữ này chỉ nhận được lệnh là giết mình, vì mình đã tiến sát tới gần chân tướng, nên để xóa đi uy hiếp, diệt trừ mình?
Ít nhất cũng không phải là không có thu hoạch, Hằng Tuệ quả nhiên là cửa khẩu để đột phá.
"Câu hỏi cuối cùng. Minh Nghiên cô nương có phải đồng mưu với ngươi không?."
Yêu nữ cười lạnh: "Ta muốn nói phải lắm đấy!" khí cơ hồ quang nổ tung, ả ta biến sắc, lắc đầu: "Nàng ta không biết gì hết."
"Tiền bối, ta hỏi xong rồi." Hứa Thất An nói.
Có thể giữ lại yêu nữ này làm công huân cho ta không? Trong lòng vừa nghĩ vậy, đã nghe nam tử áo trắng nói: "Được rồi. Yêu nữ này là chiến công của ta, nên ta mang đi."
A? Không phải, người không phải là cao nhân sao, sao không giống với câu trả lời ta nghĩ vậy? Hứa Thất An ngơ ngáo: "Ừ, được. Với lại, ở đây còn Yêu tộc nào ẩn núp nữa không?"
"Bản tôn đã đến, núi đao biển lửa cũng sẽ biến thành cõi yên vui." Dương Thiên Huyễn ngữ khí kiêu căng, nói thêm: "Giáo Phường Ty rất an toàn."
Tuy cảm thấy đầu óc của cái tên này hơi có vấn đề, nhưng thực lực thì không tệ. Hứa Thất An yên tâm gật đầu.
"Ngươi cúi đầu hai hơi thở." Dương Thiên Huyễn bỗng nói.
Hứa Thất An mờ mịt nghe theo, hai hơi thở sau, hắn ngẩng đầu lên, phát hiện nam tử áo trắng đã biến mất.
Kiểm tra nhịp thở của Minh Nghiên bình thường xong, Hứa Thất An rời khỏi Thanh Trì Viện, trong đầu quanh quẩn một câu hỏi: Tại sao ta phải cúi đầu hai hơi thở?
Hứa Thất An lê tấm thân mệt mỏi đi tới Ảnh Mai Tiểu Các, được dẫn vào phòng ngủ chính, trông thấy Phù Hương mắt đã khóc thành quả đào.
Hoa khôi nương tử ngồi ở bên giường, nghiêng người, quay mặt đi.
Hứa Thất An liếc nàng ta một cái, không muốn giải thích, xốc chăn lên, ngủ.
Hắn không muốn ngủ ở Thanh Trì Viện, hơn nửa đêm rồi cũng không thể quay về, chỉ có thể tới Ảnh Mai Tiểu Các nghỉ ngơi.