Trở lại kinh thành, trả ngựa cho trạm ngựa, lấy lại tiền thế chấp, Hứa Thất An đi ra cửa, nói:
"Từ Cựu ngươi về trước đi, ta còn có việc."
Hứa Tân Niên gật đầu, không hỏi nhiều, một mình đi dọc con phố dài về nhà.
Hứa Thất An qua bên đường mua bánh ngọt hoa quế, vừa đi vừa ăn, không lâu sau, đã tới một cửa hàng bán đồ trang sức.
Bảo Khí hiên!
Lão bản của Bảo Khí hiên là một tú tài, người đọc sách đi buôn bán là chuyện bình thường, nhất là hậu duệ của giới hào phú quý tộc, chỉ dựa vào thu tiền ruộng thuê, thì không đủ để chèo chống chi tiêu sinh hoạt cho cả đại gia tộc.
Đằng sau những nơi kiếm ra nhiều tiền như cửa hàng, thanh lâu lớn,… trong kinh thành, đều có bóng dáng của giới quý tộc.
"Thương nghiệp của Đại Phụng rõ ràng là không phát triển, lúc nào thuế má nặng nề cũng dồn hết lên vai người nông dân. . . . ta nghi đây là trò của đám quý tộc."
"Làm ruộng thì kiếm ra được bao nhiêu bạc, muốn giàu, thì phải cạo lông của thương nhân mới đúng."
"Muốn làm dân chúng sống sung sướng, làm quốc khố Đại Phụng giàu có, thì nhất định phải cải cách, nhưng trên triều đình có biết bao quan to quan nhỏ, làm gì tới phiên một tiểu quan nho nhỏ như ta. Ừ, làm cái mục tiêu nhỏ thôi, trước tiên bồi dưỡng Nhị Lang thành thủ phụ (tể tướng) Đại Phụng. . ."
Tưởng tượng tiểu lão đệ kiêu ngạo tương lai trong bộ dáng cực phẩm kia, khóe môi Hứa Thất An vô thức cong lên.
Hứa Thất An bước vào cửa hàng, lướt mắt qua quầy hàng, những món trang sức bày trên lụa đỏ ánh vào trong mắt.
Sai (cài tóc), điền, kê, trâm, bộ diêu, hoa thắng. . . . nhìn hoa cả mắt.
Trong đó, đồ bằng vàng là đắt nhất, đồ bằng ngọc thì tùy chủng loại, ngọc quý thì còn mắc hơn đồ vàng, ngọc thường thì chỉ bằng đồ bạc.
Hứa Thất An sờ mấy đồng bạc trong túi, lòng thầm mắng, chút tiền này cơ bản là không mua được đồ gì quý cả.
Hắn đang cảm khái thiếu tiền, thì bàn chân dẫm phải cái gì đó cứng cứng cộm cộm, rất tự nhiên cúi xuống nhặt lên, mặt không đổi sắc cất vào trong túi.
Chắc vì hắn làm quá tự nhiên, nên không có ai để ý tới.
"Một đồng bạc làm được cái trứng gì, một đồng vàng còn coi được."
Hắn có cảm giác giống như kiếp trước đi dạo cửa hàng bán đồ xa xỉ, đều là không mua nổi, có khác chăng là chủ tiệm hiện giờ rất rụt rè, không giống đám nhân viên bán hàng đáng ghét của kiếp trước, cứ muốn dán sát vào người ta, dụ người ta tiêu tiền.
"Chủ tiệm, chỗ này có chiết khấu không?" Hứa Thất An gõ gõ lên quầy.
Chủ quán là một lão nhân để râu dê, mặc đồ thư sinh, nghe hỏi vậy cũng không kinh ngạc.
Chủ tiệm chỉ một tấm thẻ treo trên tường, cười tủm tỉm: "Nếu khách quan giải được đố chữ, đồ trong tiệm sẽ giảm nửa giá cho ngươi."
Quy củ này là điểm đặc sắc của Bảo Khí Hiên.
Giải được đố chữ thì giảm nửa giá. . . . Thú vị. . . . . Hứa Thất An đi tới chỗ tấm thẻ, quét mắt nhìn đố chữ trên đó: Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh!
Với lượng kiến thức phong phú và khả năng suy luận logic, rất nhanh hắn đã giải ra.
"Những món vừa sáng vừa nặng thì giá cao, còn thêm tiền nhân công. . . ."
Hứa Thất An tính tính, phát hiện dù có được giảm nửa giá, thì hắn vẫn không mua nổi những món tốt.
Nhưng hắn đã nhanh chóng tìm ra biện pháp.
Nữ tử tới được Bảo Khí hiên mua đồ trang sức đều là người có gia cảnh giàu có, lại còn được đọc sách vài năm, không phải loại người dốt đặc cán mai.
Mà những nữ tử như vậy thì đều có một tật xấu: học hành nửa vời mà cứ đòi ra vẻ.
Tự thấy mình là người có văn hóa, thích học đòi văn vẻ, nên rất mê cái trò hề nho nhỏ của Bảo Khí hiên.
Cùng là một món trang sức như nhau, nhưng các nàng lại thích đến Bảo Khí hiên mua, không vì cái gì khác, chính là vì giải đố chữ.
Nếu giải được, chủ tiệm sẽ khắc lời giải đúng lên thẻ, sau đó tặng luôn nó cho khách cùng với món đồ khách mua.
Không giải được cũng không sao, nhưng nếu giải được một hai câu đố, thì có thể vênh mặt với đám khuê trung mật hữu của mình.
Đây là chiêu trò của chủ tiệm mà Hứa Thất An nghe được khi nghe hai nữ tử trẻ tuổi bên cạnh nói chuyện với nhau.
Không hổ là tú tài mở cửa hàng, rất biết cách thu hút nhóm khách hàng cao cấp.
"Ngọc tỷ tỷ, đố chữ chỗ này ta không giải được câu nào cả, khó ghê á."
"Muội muội nói không sai. Chủ tiệm là tú tài lão gia có công danh mà, ra đề đương nhiên là khó rồi, người đọc sách bình thường còn chưa chắc giải được nữa."
"Ngọc tỷ tỷ, lang quân nhà ta cũng vậy đó, ước gì ta giải được đố chữ, lấy thẻ về, để lang quân nhà ta phải lau mắt mà nhìn."
"Người si nói mộng."
"Ai nha, ngươi đáng ghét. . . ."
Hai tiểu nương tử đứng trước cây thẻ khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, ồn ào tíu tít với nhau.
Cả hai đều ăn mặc đẹp đẽ, hẳn là gia cảnh đều thuộc hàng rất tốt, cũng nhất định là được giáo dục, bằng không đã không muốn thử giải đố chữ.
"Hai vị nương tử."
Chợt có tiếng một nam nhân vang lên bên cạnh.
Hai tiểu nương tử dung mạo cảnh giác quay qua, nhìn thấy Hứa Thất An mặt mày tuấn lãng, dáng vẻ ngang tàng thì vẻ cảnh giác hơi giảm xuống, nhưng vẫn không nói gì.
Văn phong Đại Phụng vương triều khá là tự do, nhưng trên đường cái mà bắt chuyện với nam tử xa lạ thì vẫn là hành vi vô cùng thất lễ.
Hứa Thất An không thèm để ý chuyện đó, đi thẳng vào vấn đề: "Tại hạ sẽ giúp hai vị nương tử giải đố chữ, bạc tiết kiệm được, hai vị nương tử chia cho ta một nửa, tiết kiệm được năm đồng chia ta hai đồng rưỡi, tiết kiệm được bốn đồng chia cho ta hai đồng."
Nghe thấy đề nghị của Hứa Thất An, chủ quán kinh ngạc ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn kĩ hắn một hồi, sau đó xì cười, mặc kệ.
Người này tuy mặc nho sam của thư sinh, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, nhìn thể trạng và màu da, sẽ biết ngay là loại hàng giả dạng.
Ngươi có thấy thư sinh nhà ai có thân thể cường tráng như trâu, da màu lúa mì không?
Cái áo kia chẳng hề vừa người hắn.
Nghe lời đề nghị của Hứa Thất An, nữ tử nhỏ tuổi hơn mắt lóe sáng, rõ ràng đã hơi dao động.
Nữ tử hơi lớn hơn, thì đoan trang giữ ý hơn, cũng cẩn thận xa cách hơn, bình thản nói: "Công tử tuỳ tiện, nếu thật sự giải được đố chữ, ta sẽ không quỵt nợ."
Khoảng cách cảm giác rất mạnh.
"Hai vị nương tử chọn một tấm đi." Hứa Thất An cười.
Nữ tử tuổi lớn hơn hơi do dự, nữ tử nhỏ tuổi hơn thì kích động, thấy tỷ tỷ không phản đối, liền chỉ vào một tấm thẻ: "Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh."
Giọng nói mềm nhẹ dịu dàng.
Hứa Thất An đáp ngay: "Là chữ ‘năng’ trong ‘năng giả đa lao’ (Người giỏi làm nhiều)."
Hai tiểu nương tử theo bản năng quay qua nhìn chủ quán, nét mặt trân trối nghẹn họng của chủ quán đã chứng minh tất cả.
Lập tức, nương tử nhỏ tuổi hơn liền mua một chiếc trâm cài, vui rạo rực cầm chặt trong tay, ánh mắt nhìn Hứa Thất An sáng rỡ lóng lánh.
Nàng cất kĩ tấm thẻ, chớp mắt, giọng điệu trở nên thân thuộc hơn: "Công tử có thể giải tiếp giúp nô gia không?"
"Liên Nhi. . ." nữ tử lớn tuổi hơn được xưng Ngọc tỷ tỷ vội kéo tay áo nàng.
"Ngọc tỷ tỷ, hai người chúng ta đi chung, ta có, mà tỷ không, thì không tốt lắm." Nữ tử tên Liên Nhi đáp, sau đó đường hoàng nhìn Hứa Thất An với vẻ chờ mong.
Cầu còn không được. . . . Hứa Thất An nở nụ cười ấm áp: "Không thành vấn đề, nương tử chọn một tấm nữa đi."
"Đông tước đông nam phi." Nàng chỉ vào một tấm thẻ.
"Tôn!" Hứa Thất An đáp.
". . . . ." Chủ tiệm lại trợn tròn mắt.
"Tạ ơn công tử. . . ."
Hai vị tiểu nương chọn xong món đồ mình muốn, mỹ mãn rời khỏi cửa hàng.
Tai Hứa Thất An vô cùng thính, nghe thấy nữ tử gọi là Liên Nhi kia nói: "Vị công tử này thật sự có tài, lại còn cao lớn anh tuấn, nhìn khỏe mạnh hơn lang quân ta nhiều."
"Đừng có mê sảng." Nữ tử lớn tuổi hơn răn nàng.
Có lẽ sợ bị Hứa Thất An nghe thấy, nàng kia vội bước tới, kéo Liên Nhi nhanh chóng rời đi.