Hắn có thể đoán ra được vị trí của yêu vật sau khi xuống nước. . . . sau đó chuẩn xác bắn thủng đại não. . . . sự nhạy cảm và sức phán đoán khủng khiếp này quả thực là đáng sợ. . . . Lữ Thanh xưa nay luôn kiêu ngạo mình là nữ tử mà đảm nhiệm chức vị đầu mục bắt người của phủ nha, lực mạnh áp quần hùng.
Nhưng giờ này khắc này, nhìn thấy thần kĩ của Hứa Thất An, nàng tâm phục khẩu phục, cam bái hạ phong.
Ừ, chẳng những thực lực cường đại, còn vô cùng khiêm tốn ít khi ra vẻ, mạnh hơn cái đám nam tử luôn coi thường nữ tử kia nhiều.
Phù. . . . Nếu không phải quái vật bị thương, trúng độc, còn cách một tầng nước chảy, thì chưa chắc mình đã bắn trúng nó. . . . Hứa Thất An thu quân nỏ, có chút tiếc hận, cây quân nỏ này chỉ bắn được ba lần, tính bền quá kém.
Ba lượt bắn xong, sẽ biến thành quân nỏ bình thường.
Vốn dùng để bảo vệ tính mạng, giờ lại lấy ra đối phó yêu vật, đúng là đáng tiếc.
Lữ Thanh nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn xuống thanh quân nỏ có ngoại hình bình thường kia, song vừa nhìn một cái, liền kinh hãi.
Trên quân nỏ có khắc trận văn rất phức tạp, nhớ lại khí cơ bị đánh động khi mũi tên bắn ra, không khó đoán ra, đây là một thanh Pháp Khí.
Đả Canh Nhân chỉ có chiêng đồng là pháp khí. . . . đây là tài sản riêng của hắn? Hắn có thể mời thuật sĩ Ty Thiên Giám thật, thì ra đúng là không phải khoác lác. . . . ấn tượng của Lữ Thanh về nam tử này lại thay đổi, độ thiện cảm lại tăng lên.
Hứa Thất An nghiêng người, không cho nàng tiếp tục nhìn bảo bối của mình, cười:
"Còn không kéo lên, nó sẽ bị cuốn đi đó, một khoản công lao rất lớn đấy."
Lữ Thanh rụt rè khẽ hé miệng cười, gật đầu.
Hai người cùng nhảy xuống sông, kéo thi thể quái vật lên bờ.
Lúc này, Tống Đình Phong đỡ Chu Quảng Hiếu, lảo đảo chạy ra khỏi rừng.
"Các ngươi đã giết nó?" Tống Đình Phong không nén được vui vẻ, như trút được gánh nặng.
Chu Quảng Hiếu phun ra một hơi trọc khí thật dài.
"Ngươi thế nào rồi?" Hứa Thất An ân cần hỏi Chu Quảng Hiếu.
Chu Quảng Hiếu lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, bị gãy hai cái xương sườn."
Bốn người ngồi bên bờ sông nghỉ ngơi một lúc, hai bộ khoái Luyện Tinh Cảnh dẫn lý trưởng xuống núi.
Lý trưởng nhìn thấy thi thể yêu vật, vừa tức vừa sợ, cẩn thận đi tới, đá nó một cái, sau đó dùng một tốc độ mà một lão già họm hẹm không nên có bỏ chạy.
Đợi vài giây, thấy nó không có phản ứng, yên tâm quay lại quyền đấm cước đá, thể hiện cơn giận điên cuồng.
Phát tiết đã đời rồi, lý trưởng quỳ phụp xuống, dập đầu với đám người Hứa Thất An.
Hứa Thất An vội vẫy tay: "Ta hỏi ngươi, cái động ở phía nam được khai thác lúc nào?"
Lý trưởng suy nghĩ một chút: "Cái hầm lò đó là hồi trước lưu lại, phía nam đá vôi nham thạch không nhiều, đường lại khó đi, nên rất nhiều năm trước đã bị bỏ hoang. Lão hủ, không biết nó được khai thác lại từ lúc nào nữa."
Hứa Thất An hỏi tiếp: "Bên đó trước kia thường có người qua không?"
Lý trưởng đáp: "Dấu chân cũng có thường xuyên."
Sao mi không nói thẳng là có luôn đi, văn vẻ với ta làm gì hả. . . . Hứa Thất An oán thầm: "Ngươi trước đi, đợi phủ nha gọi."
Hồi nãy ông già họm hẹm này bị Chu Quảng Hiếu đá một cước, đã bị chút thương tích nhẹ, Hứa Thất An thấy ông cứ ôm lấy eo.
Lữ Thanh không có ý kiến gì với hướng xử lý của Hứa Thất An, bảo một đồng liêu đưa lý trưởng trở về.
Những người còn lại ngồi tại chỗ thổ nạp điều chỉnh, khôi phục thể lực, bổ sung nước và đồ ăn.
Một khắc sau, ba con ngựa kéo thi thể yêu vật rề rề chạy trên quan đạo.
Trên đường, Lữ Thanh kể lại thao tác như thần của Hứa Thất An cho mọi người nghe, miêu tả sinh động như thật, ngôn ngữ đầy vẻ khâm phục.
Tống Đình Phong giục ngựa tới gần Hứa Thất An, giọng nhỏ như muỗi: "Nàng ta có vẻ rất có thiện cảm với ngươi nha."
Hứa Thất An nhỏ giọng đáp lại: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tống Đình Phong: "Lữ bộ đầu cũng có chút tiếng tăm trong giới Lục Phiến Môn ở kinh thành, tới nay vẫn chưa kết hôn. Nam tử nào cũng muốn là người độc hành trên một con đường, không phải hả."
Ở thời đại này là thuộc dạng nữ nhân ế rồi. . . . . Hứa Thất An nở nụ cười: "Vậy ngươi cố lên."
Tống Đình Phong híp mắt, thở dài lắc đầu: "Người như ta, chỉ thích hợp Giáo Phường Ty thôi."
Hứa Thất An cười: "Dù lúc nào ngươi cũng muốn đi vào đường nhỏ rậm rạp, mỗi ngày sáng sớm và hoàng hôn đều giăng đầy sương trắng hả?"
Chu Quảng Hiếu nhíu mày, nghe hai tên đồng liêu đánh võ mồm với nhau mà không hiểu gì.
"Đúng rồi, một chiêu vừa rồi kia của ngươi tên gì?" Hứa Thất An hỏi.
"Khiếu Phong kiếm pháp." Tống Đình Phong đáp.
Kiếm pháp. . . . vừa rồi lúc chiến đấu, Lữ bộ đầu kia hình như là dùng đao pháp, là một loại tuyệt học. . . . . ... khoan khoan, kiếm pháp? !
Hứa Thất An nhìn chằm chằm vào thanh đao bên hông Tống Đình Phong.
Tống Đình Phong nhún vai: "Tuy đao không thể thi triển kiếm pháp."
Ờ ha ờ ha, ai nói cán thương đầu tròn thì chọc không chết người? Hứa Thất An thầm mắng.
Đang nói chuyện, cả đám nhìn thấy một nhóm dân chúng đi tới, tụ lại quan đạo bên này.
Người dẫn đầu chính là lý trưởng và cả viên bộ khoái Luyện Tinh đưa ông ta về.
Bộ khoái bất đắc dĩ lắc đầu: "Bọn họ muốn đi qua cảm tạ chúng ta."
Lý trưởng cầm một rổ trứng gì đó, giơ cao lên trước mặt Hứa Thất An, "Đây là trứng gà của thôn cạnh thôn chúng ta, đại nhân, người nhận lấy đi.
Nửa năm nay, chúng ta thật sự sắp không sống nổi nữa, nếu không phải mấy vị đại nhân diệt trừ yêu nghiệt giúp, nói lời không hay, không nộp nổi thuế, chúng ta chỉ có thể bỏ trốn đi làm lưu dân thôi."
Hứa Thất An nhìn chăm chú lý trưởng đang cảm xúc kích động, rồi đảo mắt qua những khôi hộ mặt mày xanh xao gầy gò.
"Được!" Hắn cười nhận rổ trứng gà, treo bên yên ngựa.
Dân chúng thấy vậy đều cười, đến lúc này, họ mới dám ồn ào bàn tán với nhau, chỉ vào thi thể yêu vật mà thi nhau chửi mắng.
Nếu mình cứ từ chối không nhận, lớn tiếng nói với họ rằng: không lấy một xu một hào nào của bách tính!
Chắc sẽ dọa họ chết mất.
Hứa Thất An yên lặng thở dài.
...
Trở về kinh thành, thi thể quái vật được lao dịch ngoài cửa phủ nha ở ngoài thành đón nhận, kéo lên xe ba bánh, phủ vải trắng lên, xử lý tàn tích xong mới vào thành.
"Chuyện quặng mỏ tiêu thạch không phải nhỏ, phải báo cho thượng cấp." Tống Đình Phong cắn quả trứng gà, nuốt sống dịch trong trứng.
Đầy ký sinh trùng đó. . . . Hứa Thất An gật đầu.
Đả Canh Nhân về nha môn, ba người chưa kịp ghi báo cáo, đi thẳng tới Xuân Phong Đường, kể lại mọi chuyện cho Lý Ngọc Xuân.
Xuân ca nghe xong, vẻ mặt trịnh trọng.
"Làm tố tlắm. Hứa Thất An, ngươi đã lập được đại công." Lý Ngọc Xuân đi tới trước mặt ba người, tự tay chỉnh lại trang phục cho họ cho chỉnh tề.
Sau đó quay về chỗ ngồi, trầm ngâm: "Các ngươi thấy thế nào?"
Ba đồng la nhìn nhau, Tống Đình Phong nói:
"Theo phân tích của Hứa Ninh Yến, yêu vật là có ý xua đuổi khôi hộ, và qua điều tra của chúng ta, trong núi phát hiện quặng mỏ tiêu thạch. . . . Đây nhất định không phải là trùng hợp."
"Có phải là cơ thể càng biến đổi nhiều, thì càng có khả năng phân tích hay không?" Lý Ngọc Xuân hỏi lại.
Tống Đình Phong giang tay ra, "Lão đại, chém người ta thành thạo, phá án. . ."
Thì chỉ bình thường thôi.
Ba người không hẹn mà cùng nhìn qua Hứa Thất An, mắt Lý Ngọc Xuân chứa chờ mong: "Ninh Yến, ngươi thấy thế nào?"
Hứa Thất An có năng lực phân tích án, ba người đã được lĩnh giáo rồi.
Tuy hắn mới chỉ bước vào Luyện Khí Cảnh, nhưng mà có hắn, tự nhiên thấy an tâm hẳn.
Cái gì người ta không am hiểu, thì theo bản năng sẽ ỷ lại vào người giỏi cái đó hơn mình.
Hứa Thất An suy tư một chút: "Để ta bổ sung. Lúc này ta có thể khẳng định, yêu vật xua đuổi khôi hộ xung quanh là vì muốn độc chiếm quặng mỏ tiêu thạch.
"Lúc ban đầu, ta chỉ nghĩ chắc nó muốn chọn lưu vực Núi Đại Hoàng để đẻ trứng, nhưng nhờ người đi đường trên đường trở lại kinh thành, ta mới biết nó là giống đực.”
"Chỉ là có một vấn đề vẫn chưa nghĩ ra, vì sao yêu vật lại để ý mỏ tiêu thạch? Thứ này ngoài làm thuốc, thì chỉ làm hỏa dược mà thôi."
Đương nhiên, tiêu thạch còn có tác dụng khác, nhưng Hứa Thất An thấy thời đại khác nhau quá lớn, không nói tốt hơn.
Hắn theo bản năng nhìn Lý Ngọc Xuân, ngạc nhiên thấy ông ta kinh hãi, cứng người, như đã nghĩ ra cái gì đó.
"Là Yêu Tộc, là Yêu Tộc. . . ." Ông ta lẩm bẩm.
Lý Ngọc Xuân không giải thích, trải giấy, xách bút viết nhanh.
. . . . .
Tống Đình Phong dẫn Hứa Thất An rời khỏi thư phòng, đi viết văn thư “bị thương”.
"Viết xong cái này, chúng ta có thể nghỉ ngơi hai ngày, ngày mai không phải đi làm." Tống Đình Phong nói: "Ngươi phải học cách lợi dụng lợi ích cho bản thân."
Cái này là tai nạn lao động trong truyền thuyết, không, là được nghỉ hưởng lương. . . . Hứa Thất An rất là đồng ý với tên đồng liêu cơ trí.
Rời khỏi thư phòng, đã là hoàng hôn, Hứa Thất An định về nhà nghỉ ngơi.
Tống Đình Phong gọi to: "Không phải đã hẹn đêm nay đi Giáo Phường Ty hả?"
Hứa Thất An ngẩn người, nhìn Chu Quảng Hiếu đi cạnh Tống Đình Phong, kinh ngạc:
"Thương thế của ngươi không sao?"
Chu Quảng Hiếu trầm giọng: "Nữ tử Giáo Phường Ty rất biết cách hầu hạ."
. . . . Ý là, các nàng ngồi lên trên tự mình động? Hứa Thất An chắp tay với Chu Quảng Hiếu.
Nói không sai. Sao chỉ vì chút thương tích nhỏ như gãy xương mà bỏ qua việc xã giao sung sướng với đồng liêu?
Không trở về nhà cũng chẳng sao. Nhị thúc đã biết Đả Canh Nhân là phải trực đêm. Còn thẩm thẩm, ừ, bà ấy đương nhiên là không thèm để ý coi ta có về nhà hay không, bà ấy cả ngày chỉ biết móc máy ta thôi.
Hứa Thất An quyết định tối nay không về nhà, đi với hai đồng liêu tiến hành một cuộc xã giao phù hợp với giới quan trường Đại Phụng.
Địa điểm: Giáo Phường Ty!
Kiếp trước hắn đã xã giao kiểu này không ít, chỉ là hình thức lúc ấy là đi liên hoan chứ không phải đi kỹ viện.
Ở Đại Phụng, hoặc nói là ở thời đại này, thanh lâu là nơi đầu tiên được chọn để đi giao tiếp.
Yêu bài của Đả Canh Nhân giúp ba người không bị lệnh cấm đi lại ban đêm của nội thành hạn chế, nhìn thấy đấy là đồng liêu Đả Canh Nhân, sẽ chỉ theo thông lệ hỏi vài câu, xong mắt nhắm mắt mở cho qua.
. . . . .
Ba người đi vào ngõ của phường ty, Tống Đình Phong cười híp mắt: "Sau này ngươi đi tuần đêm, sẽ thường xuyên thấy đồng liêu ở khu vực gần phường ty, lúc ấy nhớ một mắt nhắm một mắt mở, nhưng nếu nhìn thấy ở khu vực khác, thì tốt nhất không được bỏ qua. Ngươi không thể đảm bảo được bọn họ ra ngoài nửa đêm để làm gì."
"Ta từng được một cựu tiền bối đưa ra một ví dụ, từng có Đả Canh Nhân kết thù với người ta, nửa đêm tới nhà người ta, diệt cả nhà. Sau đó điều tra kiểu gì cũng không ra, tốn rất nhiều công sức, mới tìm ra được hung thủ là Đả Canh Nhân.
"Tình huống cụ thể, chúng ta tới tiệc trà rồi nói tiếp."
Hứa Thất An cười gật đầu.
Những chuyện nội bộ như này, là kinh nghiệm rất là quý giá. Những đồng liêu có tính ghen tị; thích lục đục với nhau chưa chắc đã chịu nói cho ngươi biết đâu.
"Đúng rồi, chúng ta đi tiểu viện nào?" Chu Quảng Hiếu tích chữ như vàng mở miệng.
"Ảnh Mai Tiểu Các."
"Tìm đại cái nào cũng được."
Hai cái trả lời, cái đầu là của Hứa Thất An, cái sau là của Tống Đình Phong.
Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong cùng quay qua nhìn Hứa Thất An, ánh mắt rõ ràng như muốn nói: Ngươi nghĩ thế nào vậy hả?
Tống Đình Phong cười, vỗ vai đồng sự mới: "Chầu chay của Phù Hương cô nương là mười lượng bạc, hơn nữa nàng ta cực ít khi tiếp khách, bình thường mấy ngày mới có tiệc trà, mà còn không chọn một ai. Đây là một loại thủ đoạn cao minh. . . ."
Hàng hiếm mới đắt hàng, ta biết mà. . . . Hứa Thất An nhớ ra, hai người này không biết chuyện hắn thiết kế hãm hại Chu Lập, loại chuyện này đương nhiên không thể đi kể lung tung, đâu có ai biết hắn với hoa khôi Phù Hương từng ngủ chung một đêm.
Chỉ có ngủ đơn thuần.
Chu Quảng Hiếu nhắc nhở: "Phù Hương cô nương chướng mắt chúng ta."
Hắn nói không nhiều, nhưng nói lời nào cũng đúng trọng tâm, hoặc là lời thật lòng, với ý tốt.
Hai vị đồng sự không muốn đi Ảnh Mai Tiểu Các lãng phí bạc, Hứa Thất An suy nghĩ một chút: "Coi như là đi mở rộng tầm mắt đi, chầu chay này ta mời."
Là người mới, mời tiền bối trong công ty đi ăn hải sản là cách thức xã giao thường dùng.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cười, không ai lại đi từ chối lời mời khách đầy thiện ý.
Không lâu sau, bọn hắn đi tới cửa viện của Ảnh Mai Tiểu Các.
Hứa Thất An nhìn tiểu viện đang vọng ra tiếng đàn sáo, lòng tự nhủ, ta đến rửa sạch hổ thẹn lần trước đây!