Hai huynh đệ chạy ra khỏi Á Thánh học cung, không dám đi đường chính, mà quẹo vào đường nhỏ bên hông chạy vào rừng, một hồi lâu sau mới dừng lại.
Hứa Thất An vẫn hít thở bình thường, Hứa Tân Niên vịn vào cây tùng, thở hồng hộc, vì vận động mạnh mà cái mặt trắng trẻo đỏ bừng.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Hứa Thất An hỏi thằng đệ "làm việc có kết cấu" của mình:
"Vừa rồi có tính là ta đã giúp học viện giải quyết một đề bài khó giải không?"
Hắn không ngờ chỉ một câu của mình lại tạo thành dị tượng đáng sợ như vậy, càng không biết sau đó sẽ ra sao, nên co giò bỏ chạy theo Hứa Nhị Lang.
Hứa Tân Niên thở phì phò, vừa từ từ lấy lại hơi thở, vừa kiêu ngạo "A" một tiếng: "Cũng chỉ là một đề khó hai trăm năm thôi."
Hứa Thất An gỡ túi nước, đưa qua.
Hứa Nhị Lang nhận lấy, uống một hơi, nói: "Nếu lúc mới vào học viện, thì ta đã đề nghị huynh ở lại đó, chờ thầy trò học viện tới cúng bái và cảm kích. "
"Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn nhanh chóng đưa huynh rời khỏi đây." Hắn ném trả túi nước, chờ một chút, thấy đường ca vẫn rất bình thản, chẳng có thắc mắc gì.
Có hơi thất vọng và thưởng thức.
Thưởng thức, đương nhiên là bởi vì đường ca quá có đầu óc, khác hẳn với phụ thân thô thiển của mình, làm Hứa Tân Niên luôn tự cho là mình rất cao vui mừng tự đáy lòng.
Thất vọng, là vì không thể hiển thánh trước mặt đường ca, để hắn có cảm giác ưu việt vì chỉ số thông minh của mình.
Đúng thế, dù đường ca đã nhiều lần làm ra những bài thơ làm người ta sợ hãi thán phục, dù đường ca vừa mới viết một câu như phá núi mở đường lên tấm bia đá. . . . . thì Hứa Tân Niên vẫn cho rằng mình thông minh hơn.
Không có cái suy nghĩ này, làm sao có được "Trời không sinh ta Hứa Tân Niên, Đại Phụng vạn cổ như đêm tối."
Hai huynh đệ nhanh chóng đi xuyên qua rừng, lặng lẽ di chuyển về phía chuồng ngựa.
Thời điểm này, đi không từ giã chính là lựa chọn tốt nhất.
Hứa Thất An mà ở lại hiện trường, thứ nghênh đón hắn chắc sẽ là sự biết ơn, thậm chí tôn sùng là Đại Nho của thư viện Vân Lộc. . . . mặc dù khả năng này không cao lắm.
Đây là một mặt tốt.
Mà mặt xấu thì cũng rất rõ. Thư viện Vân Lộc với Quốc Tử Giám tranh nhau về đạo thống, Hứa Thất An được thư viện Vân Lộc mang ơn, đồng nghĩa cũng sẽ khiến người đọc sách của Quốc Tử Giám căm thù hắn.
Tất cả quý nhân trong triều, đều là người của Quốc Tử Giám.
Một cái án thuế bạc đã đủ mang tới hậu họa kinh khủng, trong khi cái này còn nguy hiểm hơn án thuế bạc cả trăm lần, rất phiền.
Vô tình suy nghĩ của Từ Cựu lại giống hệt với mình. . . . Hứa Thất An cười ha ha: "Từ Cựu, ngươi mất nết thật."
Rất tốt, Nhị Lang không phải loại thư sinh cổ hủ, có lẽ đây là lý do hắn thích đọc binh pháp.
"Thô thiển." Hứa Tân Niên mỉa mai đốp lại: "Chỉ cần chúng ta đi rồi, tin là thư viện sẽ không rêu rao, giữ bí mật này giúp chúng ta."
Hắn không nói thêm gì nữa, vừa chạy đi, vừa trầm tư suy nghĩ.
...
Bãi đất trống bên ngoài Thánh Nhân học cung.
Triệu Thủ chợt có một động tác làm mọi người bất ngờ, ông quay người, nhìn về hướng phía sau học viện.
Sau đó mấy giây, ba vị đại nho cũng làm ra động tác tương tự, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía đó.
Trưởng công chúa hoang mang, theo bản năng cũng quay đầu nhìn theo về hướng kia, trời quang sáng sủa, có thấy gì đâu.
Nhưng chỉ nháy mắt sau, một luồng thanh khí mắt thường cũng nhìn thấy bắn lên trời, xuyên qua mây xanh, sau đó lơ lửng giữa làn mây trắng dày đặc của núi Thanh Vân, dưới bao nhiêu con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, từ từ tan biến.
Triệu Thủ biến mất trước tiên, ba vị đại nho cũng dùng phép thần dị, dịch chuyển ra phía sau thư viện.
Trưởng công chúa chau mày, xách váy nhanh chân đuổi theo.
Dáng nàng cao dong dỏng, đường cong uyển chuyển, lúc đi nhanh cả cơ thể trở nên kiều mị khó tả, chỉ ngầm hiểu mà thôi.
...
Á Thánh Học Cung, ngọn nến lắc lư, sáp nến chảy xuống ào ào.
Trong đại điện trống trải, thanh khí như gió xuân nhộn nhạo, nổi bật thân ảnh của Triệu Thủ. Ông nhanh chóng đảo qua từng tấc đất của đại điện, sau đó ánh mắt tập trung vào tấm bi văn bị nứt của Á Thánh Trình thị.
Cái này. . . . đôi mắt luôn tĩnh lặng của viện trưởng như biển dậy sóng to, nhanh chóng đoán ra được lý do xuất hiện thanh khí ngút trời này.
Bi văn trấn áp học cung đã nứt, hạo nhiên chính khí của Vân Lộc thư viện thoát khỏi trói buộc, tràn ngập khắp nơi, mới tạo ra cảnh dị tượng vừa thấy.
Vấn đề là, tại sao bi văn của Trình thị Á Thánh lại nứt?
Triệu viện trưởng nhanh chóng tìm được nguyên nhân. Ông nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, nhìn nội dung viết trên đó, toàn bộ thế giới xung quanh trở nên mờ dần rồi biến mất, chỉ còn những con chữ xấu xí kia khắc sâu vào mắt ông mà thôi.
Khắc sâu vào trong lòng.
Trở thành thế giới duy nhất vào lúc này.
Thân ảnh ba vị đại nho xuất hiện trong làn thanh khí nhộn nhạo như được tắm gió xuân, theo bản năng quét mắt nhìn khắp đại điện.
Khi nhìn thấy tấm bia của Trình thị Á Thánh bị nứt, đồng tử cả ba người vô thức co lại.
Đang yên đang lành, sao tấm bia lại nứt?. . . . Không, đây là chuyện tốt, có nghĩa là phong ấn số mệnh trấn áp thư viện Vân Lộc đã bị dao động. . . . Lý Mộ Bạch thầm nghĩ, sau đó nhận ra trạng thái của viện trưởng khác thường.
Giống như đang mất hồn, thất thần, đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Tấm bia đá không ngờ lại nứt, trong thời kì không xuất hiện ra Á Thánh, lại có người có thể làm tấm bia đá Trình thị rung chuyển. . . . Trương Thận với Trần Thái nhìn nhau, nhìn sự khiếp sợ và nghi hoặc trong mắt nhau.
Sau đó, họ cũng nhận ra Triệu viện trưởng dị thường, giống như Lý Mộ Bạch.
"Vì thiên địa mà lập tâm, vì sinh dân mà lập mệnh, vì hướng Thánh kế thừa tuyệt học, vì vạn thế khai mở thái bình. . . ." Trương Thận lẩm nhẩm.
Ông đã hoàn toàn bị khí phách và chí hướng ẩn chứa trong những lời này làm cho chấn động, cả người nổi da gà, nhiệt huyết trong ngực như cũng sôi trào.
"Đây mới là chuyện một người đọc sách nên làm." Môi Trần Thái run run: "Làm quan, là vì dân, vì nước, vì thiên hạ muôn dân trăm họ, chứ không phải vì một họ, vì một số ít người."
Cả người vị đại nho có tài trị quốc này run rẩy, giọng khàn cả đi: "Thể hồ quán đỉnh, thể hồ quán đỉnh a. . . ."
Lý Mộ Bạch hít sâu một cái, làm mình bình tĩnh lại: "Là ai viết?"
Ba người cùng quay qua nhìn viện trưởng Triệu Thủ, viện trưởng bế quan mấy chục năm, vì để đánh trả lý học của Trình thị, mà dốc hết tâm huyết cả đời. Đương thời nếu có người có thể khai sáng ra một lưu phái học thuật mới, thì chỉ có thể là viện trưởng mà thôi.
Nhưng viện trưởng vừa rồi đều ở chung với bọn họ, hơn nữa, thái độ của viện trưởng lúc này đã chứng minh không phải ông.
Đáp lại bọn họ là sự im lặng, một hồi lâu sau, Triệu Thủ mới nói khẽ: "Các ngươi đi ra ngoài trước, có lời gì, sau đó lại bàn."
Ông nói tiếp: "Quân tử giữ miệng."
Ba vị đại nho khom người chắp tay thi lễ, cùng nhau rời khỏi.
Cửa điện đóng lại, bốn phía yên tĩnh, Triệu Thủ trầm mặc đứng trước tấm bia, sau lưng là cửa sổ khắc rỗng, ánh mặt trời rải rác chiếu vào.
Thật lâu sau đó, ông chỉnh trang mũ áo chỉnh tề, hành một đại lễ với tấm bi văn: "Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam."
. . . . .
Trưởng công chúa xách váy cuối cùng tới được Á Thánh Học Cung, phát hiện trong phạm vi mười trượng quanh học cung, có một cái lồng khí như chén úp bao nó lại, ngăn cách trong ngoài.
Nàng không hề vội vã, trầm tĩnh đứng dưới bậc thang ngoài học cung chờ đợi, như một đóa hoa lặng lẽ nở rộ.
Ba vị đại nho cùng nhau đi ra, sắc mặt nghiêm túc, không nhìn ra được là tốt hay xấu.
"Ba vị tiên sinh, có thể nói nghe không?" Trưởng công chúa nhìn vào Học Cung.
"Công chúa chớ hỏi." Trần Thái chắp tay thi lễ, "Việc này, chúng ta tạm thời cũng chưa tìm ra manh mối."
Trưởng công chúa cười cười, gương mặt quý khí vẫn bình tĩnh như cũ.
Cáo biệt ba vị đại nho, nàng đi về nhã các, gió núi thổi váy dài bay bay, như một tiên tử hạ phàm du ngoạn.
Hai tốp lính mặc giáp cầm vũ khí vẫn đang đứng canh giữ bên ngoài nhã các, như những bức tượng.
Hai mươi bốn Kim Ngô Vệ này là đội hộ vệ của nàng, dưới núi còn có một đội bảy tên Đả Canh Nhân.
Vì thư viện rất ghét Ngụy Uyên, nên không cho Đả Canh Nhân lên núi.
Trưởng công chúa cùng đội hộ vệ xuống núi, tìm thấy đội bảy Đả Canh Nhân đứng chờ hầu trên quan đạo, khẽ nói: "Thư viện Vân Lộc thanh khí ngút trời, Á Thánh Học Cung bị phong cấm, mau báo việc này cho Ngụy công, để ông ấy cho người theo dõi thư viện, tra xét việc này."
"Rõ!" Một Đả Canh Nhân ôm quyền.
Trưởng công chúa nói tiếp: "Thay Bổn cung điều tra một người, khoái thủ của Trường Nhạc huyện, Hứa Thất An."
"Tuân mệnh."