Hứa Thất An quay về tiểu viện thay đồng phục ra, tắm một cái, vừa mặc thường phục xong, đã nhìn thấy lão Trương gác cổng đẩy cửa ngoài.
"Đại lang, có khách đến, lão gia gọi ngươi qua." Lão Trương kêu to.
"Đã biết, đóng cửa lại, ngươi vào đây." Hứa Thất An đáp lại.
Lão Trương giật mình, sau đó ra vẻ đề phòng.
Bảo ngươi qua chủ viện, ngươi chẳng những không đi, còn bảo đóng cửa, kêu ta vào phòng.
Ngươi muốn làm gì?
Lão Trương không phản ứng, bất động thanh sắc lùi ra khỏi tiểu viện.
Lần trước người hầu bị gọi vào phòng tắm, sau đó tự nhiên bị bất tỉnh, lão Trương vẫn còn nhớ mà. =))
Hứa Thất An đi ra khỏi phòng, thấy lão Trương đã biến mất.
Hắn vốn định xách lão Trương nhảy tường, đặng bớt việc ông ấy phải đi đường vòng trở về.
Thả người phóng qua tường cao, đi về phía tiền sảnh. Nhị thúc sai người đến gọi hắn, cho thấy khách tới phủ hơn phân nửa là có liên quan tới hắn.
Đi vào tiền thính, một bộ váy vàng xuất hiện trong tầm mắt, là Chử Thải Vi đã lâu không gặp.
Váy dài vàng nhạt, tóc để xõa.
Hông có đeo một cái bọc nhỏ bằng da hươu, giắt bàn phong thủy tám cạnh, mắt hạnh thanh tịnh sáng ngời.
"Sao lại tới nhà ta vậy?" Hứa Thất An kinh ngạc.
Chử Thải Vi ngồi ở chủ vị, Nhị thúc ngồi bên cạnh. Nàng đang ăn một bao to bánh ngọt của Quế Nguyệt Lâu, rề rề uống trà, nuốt xong mới đáp:
"Ngươi mà còn không tới Ty Thiên Giám, lần sau đến đây sẽ là Tống sư huynh đó."
Hứa Thất An hiểu ngay, nhớ ra mình đúng là chưa thực hiện lời hứa.
Chuyện Chu Lập đã giải quyết xong, mà tới giờ vẫn chưa giao bảng tuần hoàn nguyên tố cho Ty Thiên Giám.
Lúc đầu do lo chuyện Chu Thị Lang có rơi đài hay không, sau đó thì bị Đả Canh Nhân lôi tới nha môn.
Sau đó nữa thì quang vinh trở thành một đồng la, bắt đầu cuộc sống bán mình cho ông chủ, ngày đêm đảo lộn.
Quên mất tiêu chuyện Ty Thiên Giám, Hứa Thất An thề, không phải do hắn lo chơi gái mà quên đâu.
"Hôm khác đi, hôm khác ta sẽ tới." Hứa Thất An hứa.
"Không phải ngươi chưa chuẩn bị đó chứ?" Chử Thải Vi chất vấn.
"Ta đang chuẩn bị mà."
Mắt to của Chử Thải Vi lóe ánh sáng xanh: "Ngươi nói dối."
". . . ."
"Tống sư huynh nói, khất nợ lâu như vậy, giờ phải tính cả vốn lẫn lời. Tri thức ngươi viết trong quyển sách bìa trắng hơi thâm ảo quá, đám Thuật sư luyện kim của Ty Thiên Giám đoán không ra." Chử Thải Vi lại cắn một cái:
"Cuối năm rồi, Tống sư huynh muốn ngươi đi Ty Thiên Giám một chuyến, giảng bài cho các thuật sư luyện kim lục phẩm và thuật sĩ dưới lục phẩm."
"Được được!" Hứa Thất An gật đầu, thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên: "Nhưng phải cho ta chuẩn bị nửa canh giờ."
Chử Thải Vi hớn hở: "Ta giám sát ngươi."
Nói xong, nàng vui vẻ nhìn Hứa Linh Âm đang đứng ngoài cửa nhìn mình thèm thuồng: "Tiểu muội muội, có muốn ăn bánh ngọt với tỷ tỷ không?"
Hứa Linh Âm gật gật gật.
"Vậy cho ngươi ăn một chút nè." Chử Thải Vi bật dậy, váy áo bay lên đuổi kịp Hứa Thất An.
Cô bé con này nãy giờ ngấp nghé bánh ngọt của nàng, lòng muông dạ thú, Chử Thải Vi vốn không định cho bé ăn, nhưng Hứa Thất An đã đồng ý với nàng nhanh như thế, khiến nàng vui vẻ, dù sao cũng chỉ là một cô bé con, ăn đâu có được bao nhiêu.
Hai người tới tiểu viện của Hứa Thất An, Chử Thải Vi vịn cửa, nhón chân, thăm dò nhìn quanh phòng bếp.
"Hôm đó ngươi bảo sẽ làm đồ ăn ngon cho ta."
". . . . Lần sau đi." Hứa Thất An thầm nghĩ, cái này mà ngươi cũng nhớ?
Chử Thải Vi mất hứng, mặt trứng ngỗng ngọt ngào đáng yêu phồng lên như cái bánh bao, vô cùng đáng yêu.
Có phải đệ tử của Giám Chính hay không cũng không sao. . . . Cô nương này coi cũng được. . . . Hứa Thất An có chút kinh diễm.
Trong số các mỹ nhân hắn từng gặp, thẩm thẩm xinh đẹp đầy đặn, muội tử thanh lệ thoát tục, hoa khôi bề ngoài tiểu thư khuê các kì thực bên trong quyến rũ đa tình, Chử Thải Vi là cô nương đáng yêu và ngọt ngào nhất.
"Để làm xong bản tóm lược những điểm chính, ta làm cho ngươi ăn." Hứa Thất An nói.
Nửa canh giờ sau, Hứa Thất An viết xong bản thảo, cùng mỹ nhân mắt to trở lại tiền thính chủ viện.
Hứa Linh Âm ngồi trên ghế của Chử Thải Vi, đôi chân ngắn vô lực buông thõng, bụng nhỏ tròn căng.
". . . . ." Chử Thải Vi há to miệng, nhìn chằm chằm vào cái bàn trống rỗng.
Bánh của ta đâu? Bánh ngọt ta tốn hai lượng bạc mua đâu?
Cả một bao bánh to như thế!
Mắt Chử Thải Vi ngấn lệ, chớp chớp.
"Đa tạ tỷ tỷ, bánh ăn ngon thật." Hứa Linh Âm ợ một cái, rất lễ phép nói lời cảm ơn.
Mỹ nhân mắt to đành phải ngậm bồ hòn mà im, oán hận nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ kia, uất ức theo Hứa Thất An đi ra.
Móng ngựa gõ lốp cốp, Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn Chử Thải Vi đang điên tiết, phồng mang trợn má trên lưng ngựa.
"Ngươi có thấy xấu hổ không, muội muội ta chỉ ăn có tí bánh ngọt của ngươi, mà giận tới như vậy." Hứa Thất An cười khẩy.
Chử Thải Vi vặn vẹo cái eo: "Ta chuẩn bị để lúc ngươi giảng bài thì ăn mà."
Hứa Thất An suy nghĩ một chút: "Không phải chỉ là bánh ngọt à, ta mua cho ngươi, bao nhiêu tiền?"
Chử Thải Vi nở nụ cười: "Hai lượng bạc."
"Đừng để Tống sư huynh chờ sốt ruột nữa, giá, giá. . . ."
Ngựa ơi, mi chạy nhanh lên đi.
Chử Thải Vi liếc mắt, cười hì hì giục ngựa đuổi kịp.
. . . .
Ty Thiên Giám.
Hứa Thất An vừa bước vào Quan Tinh Lầu, lập tức được đám áo trắng đón chào nhiệt liệt, một hơi kéo lên lầu bảy, thấy Tống Khanh đang chủ trì thuật sư luyện kim.
"Cuối cùng ngươi cũng tới, nếu không ta sẽ tự tới nhà ngươi." Tống Khanh nhìn chằm chằm vào hai con mắt quầng thâm, bộ mặt túng dục quá độ kia.
Hắn rất bất mãn việc bị Hứa Thất An kéo dài việc trả nợ.
Mình đã vi phạm nguyên tắc làm việc "quang minh lỗi lạc", làm việc xấu giúp hắn, thế mà mình đợi quá trời, hắn vẫn không chịu tới.
"Dạo này có hơi nhiều việc." Hứa Thất An rút bản thảo trong ngực: "Giờ không phải tới rồi sao, Tống sư huynh, dạo này nghiên cứu ghép cây thế nào."
"Phải đợi tới đầu xuân sang năm mới làm được. Giờ hướng ta đang nghiên cứu chủ yếu là động vật. Ngươi chờ một chút. . . ." Tống Khanh nói tới đây, vội chạy mất, một lát sau, cầm một xấp bản thảo trở về.
"Đây là lý luận ghép cây gần đây ta tìm ra, nghe nói ngươi gia nhập Đả Canh Nhân, tìm giúp ta một tử tù đi."
Hứa Thất An nhìn qua, vẽ hình một nhân mã, nét vẽ cũng không tệ lắm.
Hắn chắp tay với Tống Khanh: "Cái này bàn sau, giờ ta muốn đổi lại lời đã hứa."
Hứa Thất An không muốn bị Giám Chính tát một phát chết đâu.
"Luyện kim thuật của Tống Khanh sư huynh đi lệch đường rồi. . . . mình phải dùng tri thức khoa học phong phú của mình đưa hắn về con đường đúng."
Địa điểm dạy học được chọn luôn ở đại sảnh lầu bảy.
Các thuật sĩ áo trắng mang bàn dài tới, như đệ tử ngồi ngay ngắn lắng nghe. Từ cửu phẩm đến lục phẩm, tổng cộng bốn mươi sáu người, không tính những áo trắng đang ra ngoài làm việc.
Hứa Thất An biết, thứ họ thèm là tri thức lý luận khoa học của mình, chứ nói về khả năng chiến đấu, ai trong số thuật sư lục phẩm cũng dư sức treo hắn lên mà đánh.
"Ta có dự cảm, lần này giảng bài xong, danh tiếng của ta ở Ty Thiên Giám sẽ lại tăng lên. Chờ ta chôm thơ lấy lòng các đại nho thư viện Vân Lộc xong, ôm được đùi Ngụy ba ba, không lâu nữa, ta có thể đi ngang ở kinh thành này rồi nhỉ?"
Trong đầu Hứa Thất An hứng khởi bừng bừng.
Có ba thế lực này làm chỗ dựa, chỉ cần không làm chuyện đại nghịch bất đạo, hắn sẽ vững như chó già.
Nhị Lang, đại ca thương ngươi lắm đó, đi trải đường cho ngươi làm thủ phụ đây này.
Mà ngươi còn keo kiệt không chịu cho đại ca một câu hứa hẹn.
Hứa Thất An đảo qua đám thuật sĩ áo trắng: "Chư vị, đã hiểu gì về luyện kim thuật? Trước khi vào học, chúng ta luyện thử một chút."
. . . . .
Hai chiếc xe ngựa xa hoa chạy tới, dừng bên ngoài Quan Tinh Lầu.
Xa phu Dương Nghiên nhảy xuống, lấy ghế gỗ nhỏ, đón Ngụy Uyên đi xuống.
Nam Cung Thiến Nhu cũng từ trong xe ra theo.
Từ cỗ xe thứ hai làm bằng gỗ lim tơ vàng, một nữ tử đi xuống, dáng cao dong dỏng, dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt lạnh nhạt, gương mặt trắng trẻo, tuyệt đại giai nhân.
Gió nhẹ lướt qua, dáng người lả lướt uyển chuyển khó mà tả nổi.
"Công chúa!" Ngụy Uyên cung kính hành lễ.
Hai nghĩa tử cũng hành lễ chào.
"Ngụy công cũng tới tìm Giám Chính?" Trưởng công chúa khẽ cười, gương mặt không nén nổi khí chất cao quý.
"Phải." Ngụy Uyên thở dài: "Ở Thái Khang huyện phát hiện quặng tiêu thạch, nhưng đã bị khai thác hết, hình như do dư nghiệt Vạn Yêu Quốc làm. Thần nghi còn có Yêu Tộc ẩn núp ở kinh thành, muốn mời Giám Chính mở Thiên nhãn, tìm giúp yêu ma quỷ quái."
Ông ta không định nói với công chúa chuyện Địa Tông và mảnh vỡ Địa Thư.
Ai cũng có con đường khai thác tin tức của mình, không thể làm mình lộ sớm.
Thông tin dư nghiệt Vạn Yêu Quốc khiến trưởng công chúa nghiêm mặt, đôi mắt lộ ra vẻ uy nghiêm.
"Trưởng công chúa thì sao?" Ngụy Uyên hỏi.
"Ta tới tìm Thải Vi." Trưởng công chúa đáp, rồi như thuận miệng hỏi: "Ngụy công cảm thấy, Bình Viễn Bá chết có liên quan với Yêu Tộc không?"
Ngụy Uyên lắc đầu: "Bình Viễn Bá không tạo quan hệ được với Yêu Tộc, hắn không có cái giá trị đó."
Hai bên cùng vào Quan Tinh Lầu, kinh ngạc phát hiện trong lầu không có một bóng người, cũng không có ai tới đón tiếp.
Lầu hai lầu ba cũng giống thế.
Trưởng công chúa nhíu mày: "Ty Thiên Giám đã xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Uyên trầm ngâm không đáp.
Tiếp tục lên lầu, đến tầng thứ năm, cuối cùng cũng nhìn thấy một áo trắng đang bận bịu.
Áo trắng nhìn thấy Ngụy Uyên và trưởng công chúa, không nhanh không chậm đi qua hành lễ.
Trưởng công chúa hỏi: "Bổn cung từ bên dưới lên đến tận đây, chỉ thấy có một mình ngươi. Ty Thiên Giám xảy ra chuyện gì?"
Áo trắng nghe xong, tức giận: "Ta cũng không muốn thấy trưởng công chúa đâu. . . . A không phải, ta cũng muốn đi lầu bảy, nhưng ta còn việc chưa làm xong, các sư huynh không cho ta đi, tức chết ta, đúng là không phải con người!"
Hắn phát tiết xong, giải thích: "Hứa công tử đang mở đường giảng bài ở lầu bảy, truyền thụ tri thức luyện kim thuật, các sư huynh đều đi nghe giảng hết rồi."