Sóng xung kích hóa thành con sóng, rung chấn lan rộng ra, xoáy bụi đất và đá vụn lên, khiến nhà cửa phía xa vỡ toang, vô số sinh mệnh lặng lẽ tan biến.
Bốn kim la rên lên, sử dụng cách thức phòng ngự của mình, mượn lực đẩy lực, lướt ra xa, không dám ở lại trong trung tâm vụ nổ.
Đến khi tất cả gió êm sóng lặng, thì nam tử áo đen cũng đã biến mất, bốn kim la vừa thở phào, liền nổi giận.
"Cái thứ đó có lai lịch gì? Ý ta là cái cánh tay đó." Thuật sĩ áo trắng đột ngột xuất hiện, đưa lưng về phía mọi người.
"Cánh tay?" Kim la sử dụng kiếm hỏi ngược lại.
"Theo ta quan sát, cánh tay đó không phải là của hắn, ma khí đáng sợ như vậy, ta rất là ít thấy." Thuật sĩ áo trắng nói.
Khương Luật Trung nhìn chằm chằm vào lưng của Thuật sĩ áo trắng "Dương Thiên Huyễn, mắt ngươi mọc ở trên lưng hả?"
Thuật sĩ áo trắng Dương Thiên Huyễn: "Trước khi hắn đi, ta có quay đầu lại nhìn lén một cái."
"!!!" Khương Luật Trung bất đắc dĩ: "Cứ quay người lại nói chuyện dễ hơn mà, trước kia ngươi đâu có thế."
"Nhưng ta không muốn. Dương mỗ ta làm việc là tùy tâm sở dục, không quan tâm cái nhìn của người khác." Thuật sĩ đáp, xong giải thích:
"Ta đã cẩn thận quan sát Giám Chính lão sư với Ngụy Uyên, các ngươi không thấy à, hai người đó một người rất thích đứng ở vọng sảnh, đưa lưng về phía các ngươi; người còn lại rất thích ngồi ở bát quái đài, đưa lưng về phía chúng ta.”
"Mà chúng ta còn cảm thấy, Ngụy Uyên và lão sư đều vô cùng có phong phạm cao nhân."
Bốn kim la đều thấy muốn ói, mà ói không ra.
Khương Luật Trung lắc đầu, trở về vấn đề chính: "Như vậy xem ra, theo tin tức hiện có, cái tay kia chính là thứ bị phong ấn ở dưới Tang Bạc."
Vật bị phong ấn ở dưới Tang Bạc? Dương Thiên Huyễn nhíu mày, hắn mới hồi kinh hôm qua, hôm nay đã đại diện cho Ty Thiên Giám tới đây hỗ trợ vây bắt cuồng đồ.
Hắn có biết tin Vĩnh Trấn Sơn Hà Miếu bị phá hủy, nhưng hắn không có chú ý, ai chẳng biết Thuật sĩ chỉ cần có phòng luyện dược và phòng thí nghiệm luyện kim thuật, đúng giờ đưa thức ăn tới, là có thể mười năm cũng không ra khỏi cửa.
"Hòa thượng kia, hơn phân nửa chính là Hằng Tuệ." Kim la dùng kiếm nói.
Nghe đám kim la nói chuyện với nhau, Dương Thiên Huyễn hoàn toàn ngơ ngác, càng thêm hiếu kỳ.
"Nếu mà bắt được hắn, là có thể biết tung tích của Bình Dương quận chúa." Khương Luật Trung nói.
Bình Dương quận chúa? Cái cô quận chúa mất tích hơn một năm trước? Dương Thiên Huyễn nhớ lúc nàng quận chúa đó mất tích, Thuật sĩ Ty Thiên Giám hầu như đều bị xuất động hết, gây nên động tĩnh rất lớn.
Nghe tới đây, hắn không nhịn được nữa, nghiêng người lại hỏi:
"Án Tang Bạc mới xảy ra có mấy ngày, mà Đả Canh Nhân các ngươi đã điều tra rõ ràng tới vậy rồi? Sao ta không nghe đám sự đệ Ty Thiên Giám nói gì cả, đừng có nói là các ngươi không mời bọn họ tới hỗ trợ phá án. Đả Canh Nhân các ngươi dâu có khả năng phá án mạnh như vậy."
Vị Thuật sĩ cao phẩm này rất là thắc mắc.
Theo lý, án lớn như Tang Bạc, không có lý nào Thuật sĩ Ty Thiên Giám không nói gì với hắn. Dù gì Ty Thiên Giám cũng thường đi giúp triều đình phá án, trao đổi tin tức với nhau là chuyện thường ngày.
Nhưng Dương Thiên Huyễn lại hoàn toàn không nghe được thông tin về Hằng Tuệ hay Bình Dương quận chúa.
Dương Nghiên hiếm khi mở miệng: "Đả Canh Nhân chúng ta thậm chí còn chẳng dùng tới kim la, người phá án là một đồng la danh tiếng rất bình thường."
Cái này thì mắc mớ gì tới ngươi, mà giọng điệu ngươi đắc ý thế? Dương Thiên Huyễn không quay người, thầm mắng trong lòng, hỏi ngược lại: "Đồng la? Các ngươi nói ta nghe."
"Đồng la này chắc ngươi có biết đó, ừm, vì hắn rất nổi tiếng ở Ty Thiên Giám." Khương Luật Trung nhớ tới lời đồn về Hứa Thất An, biết hắn từng tới giảng bài cho Thuật sĩ áo trắng ở Ty Thiên Giám, "Tên hắn là Hứa Thất An."
"Hứa Thất An? !" Giọng Dương Thiên Huyễn cao lên mấy bậc.
Hắn biết cái người tên Hứa Thất An này. Vừa quay về Ty Thiên Giám đã biết người như vậy rồi, không ngờ còn từng giảng bài cho các sư đệ, thật sự là một kình địch rất có tiếng.
Không ngờ án Tang Bạc cũng là do hắn phụ trách, thoạt nhìn làm cũng không tệ lắm, lại là một kình địch có tiếng tăm đây.
"Cánh tay kia lai lịch ra sao?" Nam Cung Thiến Nhu oán hận.
"Không biết, nhưng chủ nhân của nó nhất định phải là nhị phẩm trở lên, ta không hiểu hệ thống võ phu lắm, đương nhiên, cũng khinh thường tìm hiểu." Giọng Dương Thiên Huyễn thâm trầm, như một kiếm khách vô địch cô đơn.
Cái người này mới rời kinh mấy tháng, mà bệnh đã nặng thêm rồi, đám kim la nghĩ thầm.
Qua một ngày mệt mỏi, Hứa Thất An mang theo vết thương nhẹ trên người cứ thế ngủ quên tới sáng.
Nhất định là đã qua giờ mẹo, kiểu gì thì cũng đến muộn, nên hắn cũng chẳng vội, chậm rì rì mặc quần áo rửa mặt, leo tường qua chủ viện ăn sáng.
Cách thật xa đã nghe thấy tiếng tiểu tham ăn khóc om sòm, trong tiếng khóc mang theo sự tức giận kinh người, như một con rồng đói đang gào thét.
Tiến vào tiền sảnh, Nhị thúc đã đi làm, thẩm thẩm và Linh Nguyệt dậy muộn đang ăn sáng, Hứa Linh Âm tay hơi đẩy ra sau, cơ thể nghiêng về phía trước, phát ra công kích sóng âm với nương mình.
Thẩm thẩm xinh đẹp mà đoan trang cau đôi mày thanh tú, im lặng cúi đầu ăn cơm.
Lục Nga ở bên cạnh an ủi tiểu đậu đỏ.
"Chuyện gì thế?" Hứa Thất An cười đi vào.
Hứa Linh Nguyệt sáng mắt, xoay đầu lại vui vẻ: "Hôm nay đại ca được hưu mộc (nghỉ) à?"
"Ngủ quên giờ." Hứa Thất An hổ thẹn.
"Đại ca đại ca, " Hứa Linh Âm cất cái chân ngắn chạy tới, tay nhỏ tóm lấy vạt áo của Hứa Thất An, tay kia chỉ vào nương và tỷ tỷ, giọng đầy căm phẫn: "Họ cướp đùi gà của ta, ngay cả đùi gà của con nít mà họ cũng cướp, hu hu hu."
Quá đáng vậy? Hứa Thất An nhìn thẩm thẩm và muội tử.
Thẩm thẩm hừ một cái kiêu ngạo, không thèm giải thích.
Hứa Linh Nguyệt bất đắc dĩ: "Tối hôm qua Linh Âm ăn để chừa một cái đùi gà, nó không nỡ ăn hết, nên mang về phòng. Sáng nay thức dậy không thấy đùi gà đâu, nghĩ ta với nương trộm đùi gà của nó."
Vậy hẳn là tối hôm qua sau khi mình đi công chuyện rồi, nếu không thì bây giờ hẳn là Hứa Linh Âm đã nắm áo mẹ nó, chỉ trích mình ăn trộm đùi gà của nó cho coi. Hứa Thất An xoa cái đầu dưa của tiểu đậu đỏ:
"Đại ca giỏi phá án nhất, đại ca làm chủ cho ngươi nha."
Tiểu đậu đỏ nghe xong liền rất vui vẻ, cảm thấy chỉ trừ việc thích cướp đồ ăn của mình, thì đại ca là người tốt nhất. Bé túm chặt áo của đại ca, cùng hắn cùng chung mối thù trừng mắt nhìn nương của mình.
Hứa Linh Nguyệt đón nhận ánh mắt của đại ca: "Ta đã hỏi nha hoàn chăm sóc nó. Nha hoàn nói, hồi nửa đêm, Linh Âm thức dậy, ăn hết đùi gà, nhưng mà nói nó không tin."
Hứa Thất An cúi đầu, hỏi: "Vậy ngươi có ăn không?"
Hứa Linh Âm dõng dạc: "Không có."
Hứa Linh Nguyệt: "Nha hoàn nói nó vẫn nhắm mắt lúc ăn. Chúng ta đã tìm được xương đùi gà ở đầu giường nó, gặm rất là sạch sẽ, đúng là kiểu ăn của nó."
"Đại ca, nhất định là tỷ tỷ ăn, tỷ tỷ lừa người." Hứa Linh Âm không thể chấp nhận sự thật mình đã ăn hết cái đùi gà mà mình không nỡ ăn.
"Đại ca đã biết ai ăn rồi."
"Ai?"
Miệng mi ăn đó, nhưng đầu mi không biết. Hứa Thất An: "Là quỷ."
"Quỷ ả?" Hứa Linh Âm hết hồn, sợ tới mức phát âm cũng không chuẩn nữa.
"Đừng có dọa trẻ con." Thẩm thẩm mất hứng, nói với con gái nhỏ: "Quỷ rải muối lên, cho vào dầu chiên xèo xèo, ăn còn ngon hơn đùi gà."
Hứa Linh Âm nghe xong, lại sợ hãi cũng chờ mong.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Thất An cưỡi ngựa đi vào nha môn, Tống Đình Phong nheo mắt: "Ninh Yến, Ngụy công mới phái người đến tìm ngươi tới Chính Khí Lầu."
"Ngươi không nói ta chưa tới đấy chứ?" Hứa Thất An hỏi.
"Ta nói ngươi đang bị dí, chạy vào nhà xí." Hắn híp mắt.
"!!!" Hứa Thất An gật đầu, quay đầu đi Chính Khí Lầu.
Thủ vệ thông truyền xong, hắn bước nhanh lên lầu, sau đó bị cảnh trước mặt làm cho hoảng sợ.
Trong phòng trà ngoài Ngụy Uyên, còn có bốn vị kim la, người nào cũng có thương tích. Tay Dương Nghiên bị treo băng vải, hình như bị gãy xương cánh tay.
Trán Khương Luật Trung được quấn băng kín mít, chỉ một chân đi giày, chân còn lại cũng bị băng một cục.
Nam Cung Thiến Nhu bề ngoài trông vẫn bình thường, nhưng mặt tái nhợt như người giấy.
Một kim la khác không biết tên, đầu quấn băng dày như ra đường đánh nhau bị người ta đánh vỡ đầu.
Cảnh tượng vừa hoang đường vừa buồn cười. Đường đường toàn là võ phu cao phẩm, mà chẳng khác gì một đám lưu manh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau mà còn đánh thua, ủ ê rầu rĩ.
"Phụt!" Hứa Thất An nghiêng đầu đi, không nhịn được phì cười.
"Ngươi cười cái gì?" Bốn vị kim la mặt không cảm xúc nhìn hắn.
"Ta đâu có cười" Hứa Thất An không thừa nhận.
Ngụy Uyên vẫy hắn vào, chỉ hắn ngồi vào chỗ đối diện mình, nói: "Tối hôm qua Hằng Tuệ xuất hiện, mục tiêu là phủ Binh Bộ Thượng Thư."
Hứa Thất An thu hồi vẻ trêu tức, chuyển thành nghiêm túc: "Mấy vị kim la …"
Ngụy Uyên gật đầu: "Là bị Hằng Tuệ đả thương, tối hôm qua nha môn và Thủ phụ lập trận ở Binh Bộ Thượng Thư phủ, bốn kim la, cộng với tam đệ tử Dương Thiên Huyễn của Giám Chính, năm cao thủ tứ phẩm nhưng không bắt được Hằng Tuệ."
Hứa Thất An nghe thấy kết cục ấy, vừa khiếp sợ vừa không. Khiếp sợ là vì hắn không ngờ có tới năm cao thủ tứ phẩm cùng xuất trận, còn không khiếp sợ là vì cho rằng như thế mới xứng với vật bị phong ấn ở Tang Bạc.
"Có nhìn ra được đó là gì không?" Hứa Thất An ý muốn hỏi về bản thể của vật bị phong ấn.
"Một cánh tay." Khương Luật Trung trả lời.
Quả nhiên là cánh tay cổ quái đó. Hứa Thất An nhìn về phía Ngụy Uyên: "Ngụy công, đó là mấy phẩm?"
Một cánh tay đã có thực lực như thế, chủ nhân phải tới cảnh giới gì?
"Ít nhất nhị phẩm." Ngụy Uyên đáp.
Ít nhất nhị phẩm, nhưng đại khái hẳn phải là nhất phẩm, nếu không đã giết luôn rồi chứ cần gì phải đi phong ấn. Hứa Thất An suy đoán: "Thứ bị phong ấn đó rốt cuộc có lai lịch gì, có liên quan gì với yêu tộc hay không?"
"Việc này liên quan đến một bí mật rất lớn, tình huống cụ thể ta cũng không biết rõ." Ngụy Uyên từ chối tiết lộ.
Một cánh tay, một cường giả, liên quan tới Ty Thiên Giám, hoàng thất và Phật Môn. Còn dính líu đến lịch sử năm trăm năm trước. Hứa Thất An nghĩ nghĩ, quét mắt nhìn đám kim la, định tìm manh mối từ trong mắt họ.
Đám kim la chẳng buồn nhìn đồng la nhỏ.
"Trên người Hằng Tuệ có pháp khí che giấu khí tức, hiện giờ có thể khẳng định hắn vẫn còn chưa ra khỏi thành, sáng nay ta đã báo cáo tình hình cho bệ hạ." Giọng Ngụy Uyên ôn hòa:
"Ngươi tiếp tục điều tra phần của ngươi đi."
Hứa Thất An hiểu ý ông ta ám chỉ, "Người của Binh Bộ Thượng Thư đâu?"
"Để bảo vệ danh tiếng, giam lỏng trong phủ." Ngụy Uyên uống một hớp trà.
"Vậy ty chức đi điều tra." Hứa Thất An ngầm hiểu.
Ngụy Uyên chỉ điểm: "Trương Thượng Thư là quan lớn, phải chú ý đúng mực. Tứ phẩm trở lên, không được dùng Vọng Khí Thuật, đây là quy củ, nhưng ngươi vẫn có thể đưa Thuật sĩ theo."
Ý là, tuy kết luận của Thuật sĩ không thể coi là chứng cứ, nhưng có thể giúp cho mình tham khảo, Hứa Thất An ôm quyền: "Vâng."
Hắn nhìn đám kim la uể oải, lại phì ra cười, rồi nhanh chóng rút khỏi phòng trà trước khi đám kim la nổi giận.