Nhìn thấy Lệ Na truyền thư, trong lòng Hứa Thất An hiện lên mờ mịt, cảnh giác, kinh ngạc... các loại cảm xúc. Cảnh giác là tất nhiên, muội muội nhà mình bị Cổ Thần “nhằm” vào, mặc cho ai cũng sẽ sinh ra cảnh giác. Mờ mịt cùng kinh ngạc là vì —— Cổ Thần ăn no rửng mỡ, nhằm vào Linh Âm làm chi? Lạc Ngọc Hành buông lỏng ra đôi chân dài quắp lấy lưng hắn, sửa thành hai đầu gối chạm đất, chống đỡ thân thể, sắc mặt ngưng trọng nhắc nhở: “Cổ Thần có năng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.