Khương Luật Trung vẫn còn không phục, nhưng không dám làm càn nữa.
Ngụy Uyên ung dung: "Sở dĩ giao hắn làm thuộc hạ Dương Nghiên, không phải là vì Dương Nghiên, mà là vì Lý Ngọc Xuân."
Lý Ngọc Xuân?
Ba kim la không hiểu. Lý Ngọc Xuân chỉ là một ngân la nho nhỏ, ừ thì cũng coi như là một nhân tài, nhưng người này tính cách bảo thủ, không biết linh hoạt uyển chuyển, nhận định cứng ngắc.
Chẳng lẽ là Lý Ngọc Xuân và Hứa Thất An kia có quan hệ gì đó? Khương luật Trung nghĩ.
Ngụy Uyên không nhanh không chậm giải thích: "Lý Ngọc Xuân có thể kiểm tra ra phẩm tính của Hứa Thất An, Hứa Thất An cũng cần có một người có tính tình khắc chế làm lãnh đạo. Nếu đổi thành một ngân la nào khác, đều sẽ sinh ra mâu thuẫn với hắn."
Trong mắt Lý Ngọc Xuân không chứa được hạt cát, vừa vặn dùng để dẫn dắt, khuyên nhủ Hứa Thất An. Mà với tính cách và quan điểm suy nghĩ Hứa Thất An để lộ ra khi vấn tâm cho thấy, hắn mà làm thuộc hạ ngân la khác, sẽ đều khó có khả năng tha hồ vùng vẫy, như cá gặp nước.
Thậm chí còn có thể gây ra mầm tai vạ.
Thấy ba người trầm ngâm suy nghĩ, Ngụy Uyên ôn hòa: "Còn ngươi, sao lại chọn trúng khối vàng này?"
Khương Luật Trung không hề giấu giếm: "Án Bình Viễn Bá có hơi khó giải quyết, căn cứ manh mối hiện giờ suy đoán, rất có khả năng là bị nhân sĩ giang hồ trả thù. Nhưng người thì đã chạy mất, nếu muốn bắt được, thì rất khó khăn. Vừa vặn Hứa Thất An này giỏi xử án, nên ta muốn xách hắn về dưới trướng, làm việc cho ta."
Lý do này hợp tình hợp lý, ba người Ngụy Uyên gật đầu.
Khương Luật Trung nói tiếp tục: "Nhưng lý do thật sự mà ta xem trọng hắn, lại là cái khác."
Dương Nghiên lập tức nhìn qua.
"Đêm hôm Bình Viễn Bá bị giết, ta mang mấy Vọng Khí Sư của Ty Thiên Giám theo để truy tung hung đồ, mấy áo trắng khi nhìn thấy Hứa Thất An thì vô cùng hưng phấn, nhào qua nói chuyện với hắn.
"Vừa đối mặt một cái, lập tức cung kính chắp tay hành lễ. Các ngươi có thấy Ty Thiên Giám áo trắng khách khí như thế với võ phu bao giờ chưa?"
Khương Luật Trung lắc đầu, nói tiếp: "Thuộc hạ cho ngân la đi hỏi, mới biết người này có giao tình với Thuật sư luyện kim Ty Thiên Giám khá sâu."
"Có giao tình với Thuật sư Ty Thiên Giám khá sâu?" Nam Cung Thiến Nhu tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắc một tiếng:
"Ta nhớ trong án thuế bạc, hắn đã dùng luyện kim thuật tạo ra bạc giả, gỡ được bí ẩn của vụ án. Dùng luyện kim thuật lấy lòng Ty Thiên Giám áo trắng, quả đúng là thông minh. Chỉ là Thuật sĩ Ty Thiên Giám từ trước đến nay đều xem thường võ phu, không ngờ tiểu tử này lại co được dãn được."
Dương Nghiên nhíu mày.
Hắn là loại võ phu coi trời bằng vung, coi tu hành giả của những hệ thống lớn khác là con sâu cái kiến, luôn nghĩ cao phẩm võ phu nhất định phải như vậy mới đủ khí thế.
Coi thường tất cả, mới có thể không sợ hãi.
Nếu đúng là Hứa Thất An uốn mình nịnh bợ Thuật sĩ Ty Thiên Giám, vậy cả đời Dương Nghiên cũng sẽ không bao giờ có cảm nhận tốt về hắn.
"Không, không phải như vậy." Khương Luật Trung thở dài, bác bỏ: "Đám Vọng Khí Sư đó rất là cung kính với hắn, hận không thể lấy lòng hắn ấy chứ. Thậm chí, còn nói Ty Thiên Giám Tống Khanh, còn khen Thất An là "Thầy của ta" ."
"Nói năng bậy bạ!" Nam Cung Thiến Nhu không tin.
Tống Khanh là đệ tử thân truyền của Giám Chính, làm sao có thể nói ra những lời như thế, thế thì đặt Giám Chính ở chỗ nào?
Dương Nghiên không nói gì, nhưng rõ ràng là cũng không tin.
Ngụy Uyên như có điều suy nghĩ.
...
Hứa Thất An đi tuần xong trở về Đả Canh Nhân nha môn, theo thường lệ đi viết báo cáo, rồi chuẩn bị đi về.
Hôm nay là ngày hưu mộc, hay là không về nhà, đi Giáo Phường Ty chơi.
Độ tuổi này của hắn, đang là khí huyết đầy tràn, chính là độ tuổi dương cương mãnh liệt nhất, hôm nào cũng khó kiềm nổi sự bạo động trong người.
Dùng hình tượng để so sánh, thì chính là: hôm nào cũng muốn mình là Thân Công Báo.
Hôm nay ở Ảnh Mai Tiểu Các không mở tiệc trà, khách tới uống rượu chỉ nghe hát xem múa, trong bữa tiệc Phù Hương có ra mặt một lần, khách tới uống rượu đã cảm thấy là mỹ mãn.
Kinh sát thật là tốt, các đại lão thật sự đều không tới Giáo Phường Ty. . . . Hứa Thất An theo thường lệ được mời đi uống trà.
Trong phòng ngủ có đốt chậu than, Phù Hương mặc váy dài hoa mỹ cúi đầu đánh đàn, đoan trang ưu nhã, toàn thân toát lên khí chất của tiểu thư khuê các.
Hôm nay ăn mặc rất kín đáo, không lộ ngực, không đề nghị hầu hạ ta tắm rửa. . . . Hứa Thất An ngồi trong thùng tắm, hưởng thụ nha hoàn hầu hạ.
Hứa Thất An cách bình phong nhìn mỹ nhân.
Nàng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, cười với hắn, ôi chao, phong tình vạn chủng.
Mị hoặc vô hình vô chất đó làm Hứa đại lang nóng cả người.
Nhưng cảm xúc khó tả kia chỉ thoáng qua một tích tắc đó rồi biến mất, Hứa Thất An còn tưởng mình nhìn nhầm.
Sáng sớm hôm sau, lúc Hứa Thất An tỉnh lại, nhìn đồng hồ nước bên giường, phát hiện thời gian là giờ Thìn hai khắc, hắn đã ngủ quên một cách hiếm thấy.
Tư thế Phù Hương nằm ngủ lười nhác, tóc xanh che khuất gương mặt xinh đẹp, nàng ta như một đóa mẫu đơn đầy đặn đêm qua bị bão tố tàn phá, cả người run rẩy đón nhận công kích, nụ hoa bị hạt mưa dày đặc vỗ vào.
Nên sáng nay khá là uể oải, cần phải ngủ bù để khôi phục tinh thần.
Nha hoàn hầu hạ rửa mặt ăn sáng xong, đại nha hoàn của Phù Hương cười ngượng nghịu: "Công tử thân thể cường tráng, nhưng cô nương chỉ là nữ nhi gia yếu ớt mảnh mai, mong công tử thương tiếc."
Không chờ Hứa Thất An trả lời, nàng ta đã đỏ mặt, xấu hổ: "Bình nhi nguyện ý thay nương tử chia sẻ mệt nhọc." =))
Đây là chuyện ngươi có nguyện ý hay không mà được à, nó còn tùy ta có muốn hay không.
Hứa Thất An nhìn kỹ nhan sắc của đại nha hoàn. Ừ, bộ dáng cũng thanh tú, nhưng thua xa Phù Hương một trời một vực.
. . . . .
Hắn nhận lấy cương ngựa từ tay “nhân viên phục vụ” của Giáo Phường Ty, đang leo lên lưng ngựa, thì nghe thấy những tiếng cười đùa.
Theo tiếng nhìn lại, mấy nam nhân mặc trang phục Ngự Đao Vệ, đang cùng nhau đi về hướng chuồng ngựa.
Một người trong đó có mặt chữ quốc, dáng người ngang tàng, còn ai khác ngoài Hứa Nhị thúc.
Hứa Bình Chí và đồng liêu tới Giáo Phường Ty phong lưu một đêm, nói nói cười cười, đi vào chuồng ngựa, nhìn thấy ở đó có một người trẻ tuổi đang ngồi trên lưng ngực, mặc trang phục của Đả Canh Nhân, ngực buộc chiêng đồng, lưng đeo bội đao.
". . . ." Tiếng cười của Nhị thúc kẹt lại trong cổ họng.
Thúc cháu im lặng nhìn nhau, lúc này im lặng còn hơn ồn ào.
Vài giây sau, thúc cháu cùng quay đầu đi, giả vờ không biết đối phương.
Mấy tiểu đầu mục Ngự Đao Vệ không để ý, vẫn còn đang cười đùa:
"Kinh sát lần này, không biết lại có bao nhiêu gia quyến của các đại lão gia sẽ được sung nhập vào Giáo Phường Ty nữa."
"Chúng ta thật là có phúc, ha ha ha."
"Mà nói này, bây giờ muốn thấy mặt Phù Hương cô nương cũng khó ghê ấy."
"Phù Hương bây giờ nổi tiếng khắp kinh thành, sau này sẽ còn truyền tới những tầng cao hơn nữa."
"Nhưng mà, tối hôm qua Phù Hương cô nương có tiếp khách đó. Ban nãy đi ngang qua Ảnh Mai Tiểu Các, vừa lúc thấy tiểu quy công vừa mới gỡ cái bảng treo trên cửa viện xuống."
"Kẻ nào có phúc thật."
Nhị thúc theo bản năng quay qua nhìn Hứa Thất An, bụng nghĩ kẻ các ngươi hâm mộ ghen ghét căm hận chính là chất nhi ta.
Hai thúc cháu giả vờ không quen nhau, rời khỏi Giáo Phường Ty, Hứa Bình Chí ra khỏi ngõ thì chắp tay cáo biệt đồng liêu, thúc ngựa đuổi theo Hứa Thất An, trầm giọng: "Ninh Yến . . ."
"Nhị thúc ngươi quá đáng!" Hứa Thất An ngôn từ chính nghĩa, oán giận: "Thẩm thẩm xinh đẹp như vậy, gả cho người, người còn không biết quý trọng, chạy tới Giáo Phường Ty lêu lổng."
Thẩm thẩm rất đẹp, đến nỗi thúc thúc vẫn luôn cảm thấy mình được ông trời chiếu cố, mới lấy được một nương tử đẹp như vậy.
Thời đại này, chủ yếu hôn nhân đều là do cha mẹ sắp đặt nên mới được như vậy, chứ nếu mà đổi thành kiếp trước của Hứa Thất An, thì dạng cực phẩm như thế chỉ có nhân sĩ thượng tầng xã hội mới được hưởng.
Hứa Bình Chí há to miệng, bất đắc dĩ: "Ba ngày nữa, là tới ngày bệ hạ tế tổ, nên dạo này phải xã giao hơi nhiều. Ngươi đừng có nói cho thẩm thẩm. . . ."
"Nên hồi trước Nhị thúc không đi Giáo Phường Ty, là để dụ người thôi chứ gì." Hứa Thất An lại bổ thêm một đao, sau đó hỏi: "Nhị thúc muốn ta nói gì?"
"Không, không có nói gì hết." Hứa Nhị thúc dẹp luôn suy nghĩ muốn giáo huấn chất nhi.
Đánh đòn phủ đầu thành công, Hứa Thất An khẽ vuốt cằm.
Tới gần Hứa phủ, Hứa Nhị thúc đại khái là trong lòng thấy áy náy, nhìn thấy cách đó không xa có bán quýt xanh, quay đầu qua: "Ta đi mua mấy quả quýt, ngươi ở nơi này chờ ta."
. . . . Hứa Thất An thình lình bị chiếm tiện nghi, nhưng không cãi được, bất đắc dĩ gật đầu.
Trên đường, Hứa Bình Chí lột một quả quýt, cố ý chà chà tinh dầu quýt lên lên người.
Khách làng chơi lão luyện. . . . Hứa Thất An thầm bội phục: "Nhị thúc, xong đừng vứt vỏ, cho ta."
Hứa Nhị thúc đưa vỏ quýt cho hắn, tò mò: "Ngươi đâu có cần dùng."
Ngươi giấu giếm lão bà ngươi, ta giấu giếm nữ nhi của ngươi a!
Hai người bôi trét mùi quýt lên người xong, mới vào phủ.
Thẩm thẩm ngửi mùi trên thân hai người, một hồi chịu không nổi, hàng mày thanh tú nhăn lại.
"Mới mua quýt ăn, vừa mới lạ vừa ngọt." Hứa Nhị thúc đưa trái quýt đã bị bóc vỏ qua.
Thẩm thẩm gật đầu, ngón tay lột lấy một múi, bỏ vào miệng, mặt không cảm xúc đưa lại cho Hứa Nhị thúc.
Hứa Nhị thúc thấy lão bà chia sẻ, cũng lột một múi ăn, sau đó mặt không cảm xúc đưa qua cho Hứa Thất An.
Một quả quýt mà cũng phải chia cho cả nhà ăn, ấm áp ghê ha. . . . Hứa Thất An cười nhận lấy, ăn một múi, sau đó đưa cho Hứa Linh Nguyệt.
Hứa Linh Nguyệt cũng ăn một múi, vẫy tay gọi Hứa Linh Âm đang chạy loạn khắp nơi tự tìm thú vui.
Hứa Linh Âm nhận quả quýt, ngón tay nho nhỏ tách ra một múi, nhét vào miệng, chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn cả lại, chua tới rùng mình.
Tiểu đậu đinh vừa nhăn nhó mặt mày vừa ăn hết múi quýt.
Cả nhà yên tâm, đưa hết túi quýt cho Hứa Linh Âm xử lý.