Lạc Ngọc Hành ghé vào trên giường, nhẹ nhàng vén lên vạt áo vũ y, góc áo lướt qua bắp chân cân xứng, đến gốc đùi tròn trịa, vừa vặn dừng lại. Nàng ngoái đầu nhìn lại, lộ ra nụ cười vô cùng mị hoặc: “Muốn song tu không?” “Ta cảm thấy nghỉ ngơi thích hợp so với song tu càng có thể điều dưỡng khí cơ hơn.” Hứa Thất An uyển chuyển từ chối nàng. Nếu nói Lạc Ngọc Hành dưới trạng thái bình thường, là hắn không thể khống chế, nhưng dám cợt nhả trêu chọc. Như vậy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.