Ba ngày đi tuần ngày cứ thế trôi qua, đêm nay, Hứa Thất An và Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu lập đội đi tuần đêm, mặc đồng phục đen, áo choàng ngắn, ngực cột chiêng đồng, eo gài bội đao, nhẹ nhàng đi tuần trên các con đường nội thành.
Trời đêm dần dần trở lạnh, những cánh hoa rơi xuống đất bị đông thành màu trắng.
Ban đêm kinh thành vắng lặng, vào mùa đông, một tiếng trùng kêu chim hót cũng không, sự yên tĩnh làm Hứa Thất An thấy mình như đang ở nơi hương dã nhàn nhã.
Thi thoảng mới nghe thấy tiếng bước chân đều nhịp và âm thanh mảnh giáp va lách cách vào nhau.
Là tiếng của Ngự Đao Vệ đi tuần thành.
Tuần phố được nửa canh giờ, Tống Đình Phong dẫn hai đồng liêu, nhảy lên nóc một tòa lầu nhỏ, quan sát đường sá xung quanh.
"Dò xét mặt đường là việc của Ngự Đao Vệ, chúng ta chủ yếu chịu trách nhiệm đám gia hỏa võ nghệ cao cường." Tống Đình Phong đứng trên nóc nhà, nghênh đón gió đêm, mắt híp lại:
"Đầu phải nhìn lên trên nóc nhà, trừ phi có án lớn, nếu không thì đừng có ra vẻ võ nghệ cao cường đi lại lung tung. Nước ở kinh thành rất sâu, cao thủ ngoài sáng trong tối nhiều vô số kể, đi loạn trên nóc nhà, coi chừng bị một thanh kiếm từ góc nào đó bay ra, giết ngươi chết ngắc."
Dừng một chút, sau đó bổ sung: "Đương nhiên, Đả Canh Nhân nhất định sẽ báo thù cho ngươi, nhặt xác ngươi, và chu cấp tiền trợ cấp."
"Tiền trợ cấp được bao nhiêu?" Hứa Thất An hỏi.
"Đồng la là ba trăm lượng bạc." Tống Đình Phong: "Rất có lương tâm đúng không, ba trăm lượng bạc, đủ cho thê nhi ngươi sống cả đời sung túc."
Nhưng mà, ba trăm lượng bạc, bây giờ chỉ đủ để ngủ Phù Hương với giá trị con người tăng vọt có năm lần. . . . . Hứa Thất An trêu ghẹo: "Đúng vậy, rồi sau đó thê tử ngươi tái giá, để nam nhân khác xài tiền của ngươi, ngủ với nương tử của ngươi, còn đánh con của ngươi."
". . . ." Tống Đình Phong nhìn hắn không nói một lời, một hồi sau, mới rặn ra một câu: "Đột nhiên ta thấy mình may mắn khi còn chưa thành gia lập nghiệp."
Chu Quảng Hiếu trầm trầm gật đầu.
...
Giữa trưa ngày thứ hai, Hứa Thất An chỉ ngủ có năm canh giờ tinh thần vô cùng phấn chấn rời giường.
Dùng lông lợn quẹt chút bột đánh răng, hắn ngồi xổm dưới mái hiên đánh răng.
Bột đánh răng là kem đánh răng phiên bản cổ đại, làm bằng chín loại thuốc đông y là sinh khương, tạo giác, thăng ma, địa hoàng, hạn liên, hòe giác, tế tân, hà diệp, thanh diêm.
Ngoài ra, còn có một loại thành phần mà kiếp trước Hứa Thất An chưa từng tiếp xúc bao giờ, gọi là trừ cấu hoàn (viên tẩy bẩn).
Thứ này làm răng sạch sẽ, trắng đẹp, giúp miệng thơm tho lên hẳn.
Kem đánh răng kiếp trước phải nói là thua xa cái bột đánh răng của thời đại này.
Không nghi ngờ gì, đây chính là tác phẩm luyện kim của Thuật sư Ty Thiên Giám.
Thuật sư luyện kim tồn tại, giúp cuộc sống của dân chúng dưới tầng chót thoải mái hơn, tiện hơn, mạnh khỏe hơn.
Bọn họ thật sự rất cường đại, chỉ là lịch sử ra đời của hệ thống thuật sĩ hơi ngắn, chưa kịp hình thành một bộ tài liệu lý luận học toàn diện.
Và lý luận khoa học của Hứa Thất An vừa vặn bù ngay vào chỗ còn thiếu sót đó.
Leo tường đến chủ viện, giờ này, thẩm thẩm và các muội muội đã ăn cơm trưa rồi.
Xế chiều nay còn phải thổ nạp Luyện Khí, nghiên cứu Thiên Địa Nhất Đao Trảm, nên không đi câu lan nghe hát ăn cơm. Hứa Thất An bảo phòng bếp hâm lại đồ ăn còn thừa, ăn đại cho có để đối phó cái dạ dày.
Hắn không đi tu luyện liền, mà qua nội viện đùa giỡn với Hứa Linh Âm một lát, sau đó tìm muội muội mười bảy tuổi xinh đẹp mắt to, nói chút việc nhà, thảo luận một chút chuyện Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
"Sau này rảnh ta sẽ chép cho muội một ít, để khuê phòng có thêm cái mà đọc." Hứa Thất An cười.
"Cũng là kiểu truyện tình yêu như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài à?" Hứa Linh Nguyệt cười tươi như hoa.
"Không, kích thích hơn hai người đó."
"Là cái gì?" Nghe thấy hai chữ kích thích, Hứa Linh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt.
"Duyên chi không." (Không có duyên)
Đáng tiếc văn chương của mình không tốt, kiếp trước coi nhiều lắm, nhưng giờ chẳng nhớ được mấy. . . . Bằng không bây giờ có thể viết truyện tha hồ kiếm bạc trắng rồi. . . . Hứa Thất An bất đắc dĩ thở dài.
Đi ngang qua phòng Hứa Từ Cựu, nghe thấy bên trong có tiếng đọc sách vọng ra.
"Từ Cựu, ngươi không phải ở thư viện hả?" Hứa Thất An đứng bên cửa sổ, hỏi.
"Đang định đi tìm đại ca." Hứa Từ Cựu cầm một quyển tập trên bàn, đi ra cửa sổ, đưa cho Hứa Thất An:
"Đây là lão sư và Mộ Bạch tiên sinh, cả Ấu Bình tiên sinh bảo ta giao cho đại ca đấy, hồi sáng lúc ta về, huynh còn đang ngủ."
Hứa Thất An tò mò mở ra xem, lật đại vài tờ, phát hiện nội dung trong quyển tập này rất kỳ quái.
Có rất nhiều văn tự, với nhiều nội dung khác nhau, cứ như đang tập hợp đủ thứ linh tinh vào một chỗ vậy.
Hứa Tân Niên âm u giải thích: "Trong đó là ghi lại tuyệt học của các hệ thống tu hành lớn, ba Đại Nho ghi những gì mà họ thu thập được vào chung trong đó, tặng cho ngươi."
Hình như ta ngửi thấy mùi chua. . . . mắt Hứa Thất An sáng ngời.
Hứa Tân Niên tiếp tục: "Nho gia lục phẩm gọi là Nho Sinh, hạch tâm của cảnh giới này là "Học tập", có thể ghi lại những pháp thuật mình đã nhìn thấy, kèm theo bút pháp, ghi vào trên giấy. Đại ca chỉ cần dùng khí cơ đốt trang giấy là có thể thi triển pháp thuật được ghi trên đó."
Nho gia đúng là hệ hỗ trợ vô địch. Hứa Thất An cố nén nụ cười sung sướng, kiềm chế vui vẻ trong lòng, gật đầu: "Đa tạ, thay ta truyền lời ba Đại Nho, ngày khác ta sẽ đến nhà bái tạ, và cùng nghiên cứu thảo luận thi từ với họ."
Cái câu có qua thì phải có lại, ba Đại Nho khi không đi tặng quà, nhất định là có lý do.
Hứa Tân Niên "Ừ" một tiếng, phất tay: "Đại ca đi đi, đừng quấy rầy ta đọc sách, ngày mai ta còn về thư viện."
Từ Cựu đừng có ăn dấm mà, đại ca còn phải nhờ ngươi đó!
Hứa Thất An vui vẻ rời khỏi.
. . . . .
Hoàng hôn, Hứa Thất An thay đồ đồng phục, ngựa không dừng vó chạy tới nha môn.
Trước giờ đóng cửa nội thành, kịp đến nha môn, gặp hai đồng liêu Tống Đình Phong, bắt đầu sự nghiệp của đám nhân viên cắm đầu hy sinh vì công việc.
Nội thành ban đêm khá là tĩnh lặng, mãi tới khuya, ba người Hứa Thất An chỉ bắt được hai tên tiểu tặc may mắn tránh được Ngự Đao Vệ tuần tra.
Theo lời Tống Đình Phong, loại thành tích nhỏ này quá lắm chỉ được năm đồng bạc.
Hứa Thất An đứng trên nóc một tửu lâu, quan sát kinh thành buổi đêm.
Tống Đình Phong nhai đậu xào, hỏi: "Ninh Yến, tuyệt học của ngươi là cái gì, có đặc điểm gì?"
Hứa Thất An trả lời khá là chi tiết: "Tính thực chiến cực mạnh, sức bật càng siêu mạnh, có điều không duy trì được lâu... Ừ, chém ra một đao xong, ta sẽ rơi vào một khoảng thời gian suy yếu."
Trên đời không có gì mà một đao chém không đứt, nếu có, vậy thì bỏ chạy... Lúc đầu, Hứa Thất An còn tưởng tác giả nói đùa.
Không ngờ đó lại là lời vàng ngọc, bản chất của bộ tuyệt học này chính là giây trước rất đàn ông, chém xong là hết sức.
Chỗ tốt là sức bật rất mạnh mẽ, Hứa Thất An ngờ rằng nếu tu hành đến mức cao thâm, có thể giết người cấp cao hơn mình.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cùng nghiêng mắt liếc qua. Tống Đình Phong cười ha hả: "Lực bền của ngươi không được? Phù Hương cô nương có biết chưa?"
Hứa Thất An là một tên thô bỉ, dựng ngay ngón tay lên, cảm khái: "Dạo này chúng nó chai hết lên rồi."
Chu Quảng Hiếu nghe không hiểu, Tống Đình Phong ngớ ra hai giây, mắng: "Con bà nó, tiểu tử ngươi đúng là đồ thô bỉ!"
Nói qua nói lại mấy câu, hắn thừa dịp Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu không chú ý, đổ quyển tập được Đại Nho tặng ra khỏi kính nhỏ, xé một trang.
Trên trang giấy vẽ một đôi mắt chiếu ánh sáng xanh, pháp thuật tương ứng là Ty Thiên Giám Vọng Khí Thuật.
Loại pháp thuật cấp thấp này ở trong quyển tập rất nhiều, thuộc về pháp thuật phụ trợ, không quý lắm.
Hứa Thất An định chơi cho đỡ buồn, tập làm quen sử dụng.
"Xoẹt!"
Khí cơ đốt cháy trang giấy, ánh lửa trong nháy mắt sáng lên, làm Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong chú ý.
Hứa Thất An cảm thấy mắt tê rần, trong tầm mắt, xuất hiện rất nhiều màu sắc, cả thế giới như biến thành một bức tranh toàn là màu sắc.
Trong đó, màu trắng là nhiều nhất, dày đặc nhất, lan tràn khắp nơi. Tiếp theo là màu đỏ, chia ra thành màu đỏ hồng và đỏ thẫm; sau đó là màu tím.
Đỏ ánh tím, tím nhạt, tím đậm. . . . màu tím đậm là tới từ hướng Hoàng Thành.
Đây là “khí” nhỉ. . . Thiên địa vạn vật đều có khí. Hứa Thất An chợt hiểu ra.
Lúc này, hắn nhìn thấy một luồng màu sắc kì lạ, cũng là tới từ hướng Hoàng Thành. Luồng màu ấy rất mỹ lệ, như một dải cầu vồng.
"Năm màu rực rỡ. . . . không giống màu tím của hoàng gia, thế nhưng lại ở trong Hoàng Thành. . . . Kim Liên đạo trưởng từng nói, ta và nữ tử ngồi cỗ xe hoàng gia kia sẽ có một đoạn nhân duyên. Mà đạo trưởng từng đánh giá nữ tử đó là, khí tượng mỹ lệ thế gian hiếm thấy. . . ."
"Thanh khí. . . . . Cũng ở hướng Hoàng Thành. Ta nhớ Thải Vi từng nói, thanh khí đại biểu cho Nho gia hoặc Đạo Môn. . . Ừ, đó là Nhân Tông?"
"Ồ, sao màu của Giáo Phường Ty lại là màu xanh biếc. . . nhiều nữ tử Giáo Phường Ty là gia quyến của tội thần. . . . Hẳn là ta đã nghĩ nhiều, để về đi hỏi Thải Vi, ánh sáng xanh đại biểu cho cái gì. . . . Ồ, không thấy nữa?"
Hắn thấy trong Giáo Phường Ty có một luồng khí màu xanh biếc, nó chỉ lóe lên một cái, rồi biến mất.
Cuối cùng, hắn chuyển ánh mắt về phía Ty Thiên Giám, nhìn vào Quan Tinh Lầu dưới chân núi Nhất Kiến Chúng.
"A. . . ." Hứa Thất An bỗng kêu lên thảm thiết, ngã nhào khỏi nóc quán rượu.
Hắn đau đớn lăn lộn dưới đất, tay ôm mắt, kêu thảm thiết không ngừng.
Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong đều giật mình, nhảy xuống nóc nhà, một người rút đao đề phòng, một người vượt lên xem xét.
"Ngươi làm sao vậy." Tống Đình Phong vội hỏi.