Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gặm xong bánh bao, Hứa Thất An bảo Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong đi báo tin những người khác ra tiền viện tập kết.

Hiện giờ Hứa Thất An có người của Kim Ngọc Đường, Trấn Tà Đường, Xuân Phong Đường, Ty Thiên Giám Chử Thải Vi, và sáu bộ khoái của phủ nha.

Tổng cộng hai mươi bốn người.

Hai ngân la Mẫn Sơn và Dương Phong chịu trách nhiệm xác minh dữ liệu sản xuất và ra vào hỏa dược của Công bộ, đây là công việc rườm rà tốn thời gian nhất.

Hứa Thất An đã xác định, hỏa dược kia không phải xuất ra từ Công bộ, nhưng vì cẩn thận, nên vẫn không cho dừng điều tra.

Hôm nay phải rời kinh, sau khi biết trong án Tang Bạc dính dáng tới nhiều thế lực, Hứa Thất An vì bản thân, cố gắng mang theo thật nhiều nhân thủ.

Hắn đi Hoàng Thành trước, mọi người đều bị chặn lại ở ngoài hoàng thành, chỉ có Chử Thải Vi là vào được cùng với hắn.

Cô nương này là khách quen của Hoàng Thành, muốn đi đâu thì đi, địa vị rất không tầm thường.

"Trưởng công chúa có cho ngươi một tấm ngọc bội phải không?" Hứa Thất An hỏi.

Chử Thải Vi gật đầu.

"Ta cũng có." Hứa Thất An móc ra miếng ngọc của Lâm An công chúa, đắc ý khoe khoang.

"Nhìn hơi quen quen. . . . Nha, là của Lâm An công chúa hả?" Chử Thải Vi ồ lên.

"Ta bây giờ là người của Lâm An công chúa, nàng ta khá là thưởng thức ta. Thấy trưởng công chúa không ban ngọc bội cho ta, nàng ta liền ban cho ta một cái, tỏ vẻ bản thân còn coi trọng ta hơn trưởng công chúa, đáng để ta đầu nhập vào." Hứa Thất An kể lại chuyện hôm đó cho cô nương mắt to nghe.

"Nàng ta thật là ngốc." Chử Thải Vi bật cười.

Đại ca thì không nên cười nhị ca, ngươi lấy tự tin ở đâu mà đi cười nhạo Phiếu Phiếu. . . . Hứa Thất An phụ họa: "Đúng thế, không phải nữ tử nào cũng vô cùng thông minh như Thải Vi cô nương."

Mặt ngỗng của Chử Thải Vi cười càng thêm ngọt ngào.

Không lâu sau, cuối cùng cũng tới Hoài Phủ thân vương. Phong hào của Trấn Bắc vương là Hoài Vương, lại là thân đệ đệ của Nguyên Cảnh Đế, nên phủ đệ được gọi là Hoài Phủ thân vương.

Trước cửa có hai con sư tử đá, cửa cao hai trượng, cánh cửa màu vàng, vòng đồng gõ cửa to hơn hẳn so với phủ đệ của những vương công quý tộc bình thường.

Ngoài mấy từ cao to hùng vĩ, Hứa Thất An không còn tìm được từ hình dung nào khác.

Ngoài cửa đứng một hàng giáp sĩ cầm vũ khí, thần sắc nghiêm túc.

"Bổn quan Hứa Thất An, là quan chủ sự án Tang Bạc do bệ hạ khâm điểm, có việc muốn bái kiến Vương Phi, nhanh đi thông truyền." Hứa Thất An lộ ra kim bài.

Một giáp sĩ liếc Hứa Thất An, trầm giọng nói: "Vương Phi không gặp bất kì ai, mời về."

Hứa Thất An nhướng mày, đang định vặn lại, đã nghe giáp sĩ kia cười khẩy bổ sung: "Cũng đều là lệnh của bệ hạ, nhưng dù có là trưởng công chúa muốn thấy vương phi, cũng phải xem vương phi chúng ta có cho hay không.

"Mau xéo đi, đừng có mà cầm lông gà lại tưởng là lệnh tiễn."

Hứa Thất An bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng, cười: "Thì ra kim bài bệ hạ ban cho là lông gà. . . . Người này không tôn trọng bệ hạ, đã phạm vào tội đại bất kính."

Hắn ấn mạnh tay vào chuôi đao, cười dữ tợn: "Giờ bổn quan đang truy nã phạm nhân, ai dám quấy nhiễu, giết bất luận tội!"

Bang...!

Hắc kim trường đao ra khỏi vỏ nửa tấc, khí cơ chấn động truyền ra.

Thị vệ nói mỉa Hứa Thất An biết mình đã nói sai, mặt trắng bệch.

Thị vệ đầu lĩnh trừng mắt nhìn tên cấp dưới không biết giữ miệng, đi về phía Hứa Thất An, mảnh giáp va vào nhau lanh canh khi hắn bước.

"Vị đại nhân này, Vương Phi không có ở trong phủ."

"Đi nơi nào?" Hứa Thất An ngồi trên lưng ngựa, bễ nghễ nhìn hắn.

"Ty chức chỉ là thủ vệ, sao biết được hành tung của vương phi. Nhưng đúng là vương phi không có ở trong phủ, sáng nay mới ra thành, chỉ cách các ngươi tới chừng nửa canh giờ." Thị vệ đáp rất đàng hoàng lễ độ.

Hứa Thất An khẽ vuốt cằm, thái độ cường ngạnh nói: "Bổn quan hiện đang truy nã phạm nhân, nếu các ngươi không muốn bị phán là bao che đồng liêu, thì bắt người này lại cho ta."

Hắn chỉ vào giáp sĩ đã buông lời giễu cợt.

"Đại nhân!" Thị vệ đầu lĩnh nóng nảy, trong lòng thì tức muốn chết, nhưng không dám lộ ra ngoài, thành khẩn nói: "Vương Phi xác thực không có ở trong phủ."

Đường đường là thị vệ của vương phủ, bình thường vương công quý tộc tới đây, còn có thể không cho đám người kia thể diện.

Nhưng trong tay đối phương có kim bài, lại bắt được nhược điểm của thuộc hạ, thị vệ đầu lĩnh chỉ có thể dĩ hòa vi quý.

Hứa Thất An lúc này mới chịu thôi, quay đầu ngựa, dẫn Chử Thải Vi bỏ đi.

"Vương Phi này của chúng ta thú vị thật, ngay cả trưởng công chúa mà cũng không được gặp." Hứa Thất An cười với giọng thăm dò.

Chử Thải Vi không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn toàn không phát giác được ý đồ thăm dò của Hứa Thất An, thành thật trả lời: "Vương Phi có thân phận rất đặc thù."

"Đặc thù làm sao?"

"Đây là bí mật." Chử Thải Vi nhe răng cười: "Những chuyện này ngươi ít nghe ngóng đi, đối với ngươi không có lợi."

Nói xong, nàng nghiêm mặt, cảnh cáo nói: "Không được dùng đồ ăn hối lộ ta."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta sợ nhịn không được. . . ." Nàng uất ức nói.

. . . . .

Hôm nay có ba nhiệm vụ, việc điều tra Triệu Huyện lệnh tử vong tối hôm qua đã có kết quả khá là chuẩn xác. Hai nhiệm vụ còn lại, thì nhiệm vụ đi gặp Vương Phi đã thất bại.

Xuất sư bất lợi, Hứa Thất An rất không cam tâm!

Hắn là một người làm việc nghiêm túc, hắn không vui không phải vì thèm muốn sắc đẹp của vương phi, muốn gặp nàng ta.

Vương Phi có đặc thù? Đặc thù này nhất định không phải là nhan sắc, mà là một thứ khác. Nếu nàng ta đã đặc thù như vậy, sao năm đó Nguyên Cảnh Đế lại phải tặng nàng ta cho Trấn Bắc vương. . . . . Hay là, chính vì cái đặc thù này, mới khiến Nguyên Cảnh Đế chuyển tặng mỹ nhân?

Hứa Thất An chỉ nghĩ lung tung một chốc, rồi quẳng luôn chuyện vương phi đi.

Bản án đã khó thế này, không thể vì chút chuyện vặt không quan trọng như thế mà lãng phí tế bào não.

. . . . .

Núi Bạch Phượng ở phía tây ngoại ô, đi khỏi cửa thành hơn nửa canh giờ là tới.

Nguốn gốc tên gọi của núi Bạch Phượng là do trong núi có một loại chim rừng màu trắng, có lông đuôi rất dài, tựa như Phượng Hoàng, nên được đặt là như vậy.

Có điều bây giờ, bạch phượng trên núi hầu như đã tuyệt tích, đều do Ty Thiên Giám.

Tháng nào trong năm, cũng có thầy thuốc của Ty Thiên Giám chạy lên núi Bạch Phượng hái thuốc, thuận tay bắt vài con Bạch Phượng, mang về nhà nghiên cứu, sau đó phát hiện ra, thịt của Bạch Phượng có thể giúp tráng dương. . . .

Đi tới chân núi Bạch Phượng, Lữ Thanh có kiến thức rộng rãi đã kể cho mọi người nghe chuyện này.

Tống Đình Phong giật mình, do dự mở miệng: "Lão đại, ta có người bằng hữu thân thể không tốt, ta muốn bắt vài con Bạch Phượng cho hắn."

Mẫn ngân la trợn mắt: "Giờ là lúc nào rồi, mà còn muốn đi bắt món ăn dân dã, chính sự quan trọng hơn, nếu làm trễ nải tình tiết vụ án, ai chịu trách nhiệm?"

Lý Ngọc Xuân nhíu mày không đáp.

Hứa Thất An liền cười: "Lần này tới núi Bạch Phượng, chủ yếu là để tìm hiểu một chuyện năm xưa, thật ra cũng không gấp lắm, Đình Phong ngươi nhớ đi nhanh về nhanh."

Mẫn Sơn nghe xong, mặt e ngại nghiêm lại: "Hứa đại nhân, hay để ta đi cùng với Tống đồng la, có gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Đi bắt chim mà cũng phải chiếu ứng lẫn nhau? Hứa Thất An liếc hắn ta một cái: "Ngươi cũng có bằng hữu?"

Mẫn Sơn có cảm giác tất cả nam nhân trong đội đều nhìn mình chằm chằm với ánh mắt cổ quái.

Mẫn ngân la liền nóng vội, cả buổi mới rặn ra được một câu: "Có tráng dương hay không cũng không sao cả, chủ yếu là muốn thử giống chim sắp tuyệt chủng nó ra sao thôi."

Mọi người cười ồ lên, Hứa Thất An cười xong, nghiêm mặt nói: "Vừa rồi ta chỉ là đùa thôi. Án Tang Bạc vô cùng phức tạp, ở kinh thành các ngươi đi đâu ta mặc kệ, nhưng mà ra ngoài kinh thành, thì đừng rời khỏi đơn vị."

Con đường núi quanh co xuyên qua rừng, dưới chân núi có một cái chùa rất to, trên treo tấm biển "Thanh Long Tự".

Thanh Long Tự không tới mức khách hành hương nhiều như mây, nhưng cũng không vắng lắm, trên đường thi thoảng lại nhìn thấy người dân gần đó đi thành những nhóm nhỏ cùng lên núi thắp hương.

Ở cạnh chùa có một cỗ xe ngựa sang trọng đang đỗ, hơn mười giáp sĩ hộ vệ mặc quân trang bảo vệ.

Chiếc xe này Hứa Thất An nhìn rất quen mắt, làm bằng gỗ lim tơ vàng, thân xe được bọc mảnh ngọc và lá vàng. Chính là cỗ xe hắn từng gặp khi đi Giáo Phường Ty hồi trước.

Chủ nhân cỗ xe còn từng nhờ Hứa Thất An ném thẻ vào bình rượu, dùng bốn trăm lượng hoàng kim đổi chuỗi ngọc bồ đề.

"Đúng rồi, Kim Liên đạo trưởng đã từng nói, nữ tử trong xe sẽ có một sự dính dáng với ta. . . . . Là ai vậy nhỉ, gỗ lim tơ vàng là đồ chuyên dụng của hoàng thất, trưởng công chúa và nhị công chúa không dùng cái này, chả lẽ là quận chúa nào đó trong tông thất? Hay là, phi tử của hoàng đế?"

"Không không không, nhất định không phải là phi tử, không nên tự dọa mình."

Mà dù có là phi tử, thì cũng phải đẹp cỡ thẩm thẩm mới được. . . . Hắn thầm bổ sung.

Cột ngựa vào cọc gỗ, lưu một khoái thủ của phủ nha và một đồng la ở lại coi chừng ngựa, Hứa Thất An dẫn Đả Canh Nhân lên núi.

Đi chưa được mấy bước, dưới chân Hứa Thất An chợt mềm nhũn, đã dẫm vào một cái túi thơm.

Hôm nay không dẫm phải bạc, mà đổi thành túi thơm à?

Hắn tự nhiên cúi xuống nhặt lên, cầm trong tay nhìn kĩ lưỡng, trên túi thêu hình mây phức tạp, chế tác rất tinh tế, dùng tài liệu đắt đỏ, tuyệt không phải đồ nhà phú hào bình thường có được.

Một mặt túi thêu chữ "Nam" màu vàng, mặt kia thêu chữ "Chi", những đường thêu màu vàng kết vào nhau vô cùng đẹp mắt.

Hứa Thất An ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, vừa giống mùi hoa, vừa giống mùi đàn hương, vừa giống mùi thơm cơ thể chỉ nữ nhân mới có.

"Người phía trước, các ngươi chờ đã. . . ." Từ phía sau vọng lên một giọng nói thanh thúy.

Một thiếu nữ mặc áo choàng ngắn màu lam nhạt đuổi theo, thấy đồng phục của Đả Canh Nhân cũng không hề sợ, chỉ vào túi thơm trong tay Hứa Thất An, thở phào nói: "Đó là đồ của nương nương nhà chúng ta."

Nàng này chải búi tóc nha hoàn, chất vải áo nàng ta mặc còn tốt hơn cả vải áo của nhà phú hộ.

Hứa Thất An theo bản năng nhìn cỗ xe ngựa xa hoa dưới chân núi: "Nương nương nhà các ngươi?"

"Đừng hỏi nhiều, mau trả túi thơm lại đây." Thiếu nữ giọng rất cứng.

"Túi thơm nào?" Hứa Thất An cất túi thơm vào trong ngực.

"Ngươi. . . ." Thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi chờ đó cho ta."

Nàng ta xách váy, dọc theo thềm đá chạy xuống băng băng. Hứa Thất An đứng đó chờ, nhìn nàng ta chạy tới gần xe ngựa, đứng bên cửa sổ xe nói gì đó.

"Ninh Yến, đừng gây chuyện, đó là xe ngựa chuyên dụng của hoàng thất." Lý Ngọc Xuân cau mày nói.

Hứa Thất An chỉ là phụng chỉ tra án, trong lòng Xuân ca, hắn vẫn là thuộc hạ của mình. Xuân ca không muốn Hứa Thất An vì tra án mà tạo ra quá nhiều sự cố, như vậy dù tương lai có lập được công chuộc tội, thì vẫn đắc tội người không nên đắc tội, bao nhiêu cố gắng lúc này đều uổng phí.

. . . . Ngươi không hiểu, nàng kia có mắc mớ với ta!

Hứa Thất An lắc đầu, không giải thích, mắt vẫn nhìn động tĩnh của xe ngựa bên kia.

Nhưng kết quả đã làm hắn thất vọng, cửa sổ xe chỉ mở ra một khe nhỏ, vẻ như để người ở trong nhìn kỹ hắn mà thôi.

Cách quá xa, hắn không thấy rõ được người ở trong xe.

Cửa sổ xe rất nhanh đóng kín lại. Mấy giây sau, xe ngựa từ từ khởi động, chạy đi.

Xem ra duyên phận chưa tới. . . Hứa Thất An thở ra một hơi: "Đi thôi, đi gặp chủ trì Thanh Long Tự."

. . . . .

Một đám mặc đồng phục của Đả Canh Nhân tuôn vào trong chùa, một chấp sự lập tức đi ra tiếp đãi.

Chấp sự này là một hòa thượng mặt mũi đầy đặn hiền lành, tuổi hơn bốn mươi, ông ta chắp tay: "Bần tăng là Thanh Long Tự giám sát viện, pháp danh Hằng Thanh, mời các vị đại nhân vào trong."

Ông ta dẫn đám người Hứa Thất An vào tự, nhiệt tình giới thiệu lịch sử Thanh Long Tự, tự xưng là truyền thừa chính thống của Phật giáo tây phương, trong chùa tu Đại Thừa Phật pháp, thờ Phật Đà.

Hứa Thất An đảo mắt qua những tòa điện lớn, vẫy vẫy tay: "Gọi phương trượng các người ra đây, bổn quan có việc muốn hỏi."

Thanh Long Tự là ngôi chùa tu phật duy nhất ở kinh thành Đại Phụng, đúng theo lời chấp sự nói, truyền thừa Phật pháp Đại thừa tây phương.

Hứa Thất An trước khi đến đã xem qua tư liệu, phương trượng của Thanh Long Tự là Ngũ phẩm Luật Giả, đủ sức đánh văng bất kì ai trong bọn hắn.

Nhưng Hứa Thất An không có sợ, bởi vì hệ thống Phật Môn không giỏi về chiến đấu, ngoại trừ bát phẩm Võ Tăng.

Phật Môn cửu phẩm gọi là Sa Di, cảnh giới này rất là thú vị, điểm chính là thủ giới, trong ba năm không phá giới, sẽ có thể tấn chức. Thoáng nhìn thì rất đơn giản, nhưng kì thật không hề.

Phật Môn giới luật sâm nghiêm phức tạp, không chừng trong lúc vô tình sẽ phạm giới.

Bát phẩm là Võ Tăng, không khác với võ giả là mấy, rất biết đánh nhau.

Thất phẩm là Pháp Sư, lục phẩm là Thiền Sư, thì lại không biết đánh nhau, đến Ngũ phẩm Luật Giả, mới xem như có thay đổi về chất.

Có một điểm đáng nói là, trong lúc đọc tài liệu, Hứa Thất An phát hiện ra một điểm rất thú vị, là phẩm cấp ngay sau cửu phẩm sa di lại là Pháp Sư.

Nhảy vọt qua bát phẩm Võ Tăng luôn.

Trên tư liệu không viết là vì sao. Lúc ấy thời gian cấp bách, Hứa Thất An cũng lười tốn thời gian nghiên cứu hệ thống Phật Môn, chỉ đoán có lẽ trong hệ thống Phật Môn tồn tại hai lộ tuyến khác nhau.

"Phương Trượng đang tọa, không tiện quấy rầy, mấy vị đại nhân có cái gì có thể nói với ta." Hằng Thanh dẫn mọi người vào phòng trà, lệnh cho sa di dâng trà.

"Trong chùa có pháp khí qua mắt Vọng Khí Thuật của Ty Thiên Giám phải không?" Hứa Thất An ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hỏi thẳng.

"Đại nhân nói vậy là có ý gì?" Hằng Thanh chắp tay, lắc đầu: "Trong chùa không có pháp khí như vậy."

"Đại sư, người xuất gia không được nói dối." Mắt Hứa Thất An sắc lẻm.

Hằng Thanh cúi đầu, không đối mặt với Hứa Thất An, nói: "Bần tăng nói, đều là thật."

"Có phải qua cửu phẩm Sa Di cảnh, là có thể tha hồ nói dối hay không?" Hứa Thất An ngoài thì cười nhưng trong không cười.

Hằng Thanh cúi đầu, không để ý những đôi mắt lạnh băng của Đả Canh Nhân xung quanh.

Không bạo lực thì không hợp tác? Hứa Thất An có chút tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK