Kinh thành Đại Phụng có tổng cộng 134 nha môn lớn nhỏ, không tính những quan viên không nằm trong biên chế và hệ thống quân đội, chỉ tính quan viên ăn cơm quan gia, là hơn vạn người.
Trong này, số lượng quan viên, huân quý, tôn thất có thể tham gia tảo triều chỉ có một phần mười, số lượng có thể đi vào Kim Loan điện, nói chuyện trực tiếp với Hoàng Đế tính hết chỉ hơn một trăm người.
Giờ Dần các quan viên đã có mặt ở ngoài Ngọ môn chờ chực, tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện với nhau, kể ít chuyện nhà, lời lẽ trong bông có kim.
"Bệ hạ dạo này vào triều càng ngày càng chăm chỉ."
"Sắp tới kinh sát rồi mà."
"Kinh sát năm ngoái, bệ hạ đâu có chịu khó như vậy."
"Đương nhiên là bởi vì Tang Bạc án rồi, ài, thời buổi rối loạn a. Hôm nay bệ hạ lại sẽ lên cơn, các ngươi bớt chọc vào nha."
"Bổn quan chỉ là thần, Tang Bạc án đâu có liên quan gì tới bổn quan và chúng ta."
"A, thế thì liên quan tới ai?"
Mọi người nhìn nhau cười cười.
Liên quan tới ai á hả?
Đương nhiên là liên quan tới thống lĩnh ngũ vệ kinh thành, đương nhiên là liên quan tới Đả Canh Nhân chịu trách nhiệm bảo vệ kinh thành và hoàng thất.
Đương nhiên, liên quan tới thủ lĩnh Đả Canh Nhân nha môn, Ngụy Uyên Ngụy thanh y.
Trước cửa Ngọ môn, Ngụy Uyên mặc áo xanh, đứng đó một mình, hoàn toàn tách biệt với các quan lại xung quanh.
Ngụy Uyên là một người rất đặc biệt, trong triều, không hoạn quan nào có quyền lực lớn hơn ông ta, ngay cả đại thái giám cận thân của hoàng đế, quyền hành nắm trong tay cũng không nhiều.
Chỉ có một mình Ngụy Uyên là khác biệt, ông ta là thủ lĩnh Đả Canh Nhân nha môn, là Đô Sát viện Đô Ngự Sử.
Hai nha môn này, đều có quyền đôn đốc quan lại.
Ý của Nguyên Cảnh Đế vô cùng rõ ràng, Ngụy Uyên là đao của ta, các ngươi người nào không nghe lời, đao sẽ rơi vào cổ người đó.
Ngụy Uyên chẳng những là đao để Nguyên Cảnh Đế răn đe các quan, mà còn mang tác dụng kéo thù hận.
Quan lại văn võ không dám thù hận Hoàng Đế, nhưng có thể phát tiết với Ngụy Uyên.
Hiện giờ, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy, Nguyên Cảnh Đế biếng nhác đã lâu hôm nay lại vào triều, hiển nhiên là đang đầy lửa giận muốn phát tiết.
Ngụy Uyên nhất định sẽ là người đứng mũi chịu sào.
Các quan văn võ đều mừng rỡ ăn dưa.
Đầu giờ Mẹo, tiếng chuông trầm trầm quanh quẩn trong bầu trời còn tối, mang tới cảm giác hoang vắng tiêu điều.
Các quan đi vào từ cửa đông, tôn thất vương thân thì vào bằng cửa tây.
Nguyên Cảnh Đế ngồi trên long ỷ, mặt không cảm xúc nhìn quan lại đi vào từ Ngọ môn, phân ra hai hàng văn võ.
Hơn một trăm quan viên, huân quý, tôn thất tiến vào Kim Loan điện.
Tấu chào xong, một cấp sự trung của Hình bộ bước ra, cất cao giọng nói: "Đêm trước, có kẻ trộm xâm nhập Tang Bạc, nổ hủy Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu, quả thật là sỉ nhục Đại Phụng ta. Ngụy Uyên thân là đầu lĩnh Đả Canh Nhân, hộ vệ Hoàng Thành không chu toàn, thần mời bệ hạ chém đầu người này, để bình ổn tức giận của mọi người."
"Thần tán thành!"
"Thần tán thành!"
Lập tức, nhiều cấp sự trung của các bộ khác nhảy ra tán thành, yêu cầu Nguyên Cảnh Đế chém đầu chó Ngụy Uyên.
Trên triều đình tiến công tiêu diệt nhau, cũng giống với cái việc la to quảng cáo mua bán đồ ăn, bình thường chỉ cần hét cho to, động một cái là đòi chém đầu, xét nhà.
Không quan tâm chuyện đó có lớn hay không, cứ đòi chém đầu là được.
Nếu Hoàng Đế không đồng ý, thì trả giá dần xuống, từ chém đầu xuống lưu vong, từ lưu vong xuống cách chức.
Dù sao cũng không được gợi ý là cách chức, mà phải cho hoàng đế không gian để trả giá. Bằng không Hoàng Đế sẽ không vui, đám tiểu lão đệ các ngươi không cho ta cơ hội trả giá à?
Trả nữa sẽ thành vô tội.
Không ngoài dự đoán của các quan viên, Nguyên Cảnh Đế bác bỏ ngay lời vạch tội Ngụy Uyên, ngược lại còn lên tiếng ca ngợi công tác của Ngụy Uyên.
Điều này làm các quan lại không hiểu, châu đầu ghé tai vào nhau.
"Yên lặng!"
Đại thái giám bên cạnh Nguyên Cảnh Đế quát lên, thanh âm bén nhọn cảnh cáo các quan lại.
Việc này báo hiệu một bước ngoặt, không phải là dừng vạch tội Ngụy Uyên, mà là thay đổi đối tượng bị vạch tội.
Một quan viên Hình bộ bước ra, nói: "Đả Canh Nhân Hứa Thất An, công khai sát hại thủ vệ ngay tại cửa nha môn Hình bộ, coi thường hoàng quyền, thần khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị tên tặc này tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội."
Ngụy Uyên vẫn luôn thờ ơ khi mình bị vạch tội, lúc này lại nheo mắt, cũng bước ra khỏi hàng: "Bệ hạ, Hình bộ sai thị vệ, quấy nhiễu Đả Canh Nhân phá án, bụng dạ khó lường, thần nghi ngờ Hình bộ Tôn Thượng Thư cấu kết với kẻ tặc, nổ hủy Tang Bạc, mời bệ hạ đem cách chức, giải vào Thiên Lao, từ thần đến thẩm vấn."
Ngự sử Đô Sát viện nhao nhao tán thành.
"Lời nói một phía, nói bậy nói bạ!"
"Bệ hạ, Ngụy Uyên đây là vu oan, rắp tâm hại người."
"Bệ hạ, Hình bộ có vấn đề lớn, bọn thần tán thành, cách chức quan viên Hình bộ điều tra."
Hai bên lập tức bắt đầu cuộc chiến nước miếng, quan viên các đảng phái khác thi thoảng lại xen thêm vào, châm ngòi thổi gió. Trên triều đình, các phái cùng gia nhập vào cuộc chiến tranh kịch liệt.
Các đại lão trong triều như Thủ phụ, Thượng Thư lục bộ, Ngụy Uyên thì nhắm mắt dưỡng thần.
Nguyên Cảnh Đế không hề nổi giận, đến khi chúng quan viên đã hoàn toàn hỗn loạn, mới ra hiệu cho đại thái giám quát lên, để Kim Loan điện trở lại yên tĩnh.
"Đồng la Hứa Thất An, vốn đã là người đang mang tội, làm việc khó tránh khỏi cực đoan, các ngươi phải hỗ trợ nhau phá án, chứ không phải quấy nhiễu lẫn nhau. Nếu còn có lần sau, trẫm sẽ nghiêm trị không tha." Nguyên Cảnh Đế trầm giọng nói.
Ngụy Uyên mở mắt ra, mặt hiện vẻ kinh ngạc.
Ông ta đã đoán trước Hứa Thất An vô sự, chỉ là không ngờ Nguyên Cảnh Đế lại tự mình lên tiếng cho đồng la nhỏ đó.
Nguyên Cảnh Đế quét ánh mắt lợi hại một vòng, nói tiếp: "Từ ngày hôm nay, giải trừ phong cấm cửa thành, quan trong triều từ lục phẩm trở lên, đều không được rời khỏi kinh thành."
"Bãi triều!"
...
Đầu giờ Mẹo, Hứa Thất An đúng giờ tỉnh lại, rửa mặt mặc quần áo, qua nhà Nhị thúc ăn sáng.
Trước kia hồi còn làm tiểu khoái thủ ở huyện Trường Nhạc, đầu giờ Mẹo hắn bắt đầu đi làm, cuối giờ Mẹo tới nơi, là đủ thời gian đi làm.
Nhưng thành Đả Canh Nhân, cân nhắc tới việc đồng la Hứa Thất An không mua nổi nhà trong nội thành, nên giờ điểm danh được đổi từ đầu giờ Mẹo thành giờ Mẹo ba khắc.
Nghĩa là cho hắn nửa giờ để di chuyển.
Điểm này, Đả Canh Nhân nha môn khá là linh hoạt.
Đã bắt đầu mùa đông, sáng sớm trời rất lạnh, người ta khó tránh khỏi việc cứ muốn nằm mãi trong tấm chăn ấm áp.
Thẩm thẩm đầy đặn đẹp đẽ đã bị dính chặt vào giường, chưa thức dậy, muội muội mặt trái xoan xinh đẹp cũng thế.
"Ngươi đi gọi Linh Âm dậy, bé mà đã đơ lười, lớn lên khó uốn nắn." Hứa Nhị thúc nói.
Hứa Thất An nghi là ông thấy bàn ăn không náo nhiệt mà thôi, vì chưa tới giờ Mẹo, Hứa Nhị Lang đã về thư viện Vân Lộc rồi.
Nói sáng nay viện trưởng sẽ mở đường giảng bài, nên đầu giờ Mẹo hắn đã ra khỏi thành, thì mới về kịp.
Nên là, trên bàn ăn chỉ còn có Hứa Nhị thúc và Hứa đại lang.
Hứa Thất An đi qua nội viện, gõ cửa phòng Hứa Linh Âm, người mở cửa là nha hoàn hầu Hứa Linh Âm.
Tiểu nha hoàn nửa chờ mong nửa cảnh giác nửa ngượng ngùng hỏi: "Đại, đại lang định làm gì?"
Trời còn tối thui, mà tới gõ cửa, chả lẽ đại lang muốn nhân cơ hội làm gì người ta ư?
Hứa Thất An nói: ta tới gọi Linh Âm rời giường.
Nhấc chân vào nhà, trông thấy Hứa Linh Âm đang co người trong chăn dày, chỉ nhìn thấy mỗi đỉnh đầu nho nhỏ dưới lớp chăn.
Hứa Thất An vỗ bốp một cái vào mông bé, làm bé tỉnh giấc.
Hứa Linh Âm mơ hồ mở mắt ra, chùi nước miếng, giọng mơ màng: "Là đại oa (nồi lớn) nha. . . ."
"Dậy đi ăn sáng!"
"A. . ."
"Ngươi dậy!!"
"Khò khò khò. . ."
"Sáng nay có thịt dê non chưng, chân gấu chưng, đuôi lộc quay, vịt hoa nướng, ngỗng nướng, heo kho, vịt kho, gà hầm. . . ."
Rầm rầm rầm. . . Hứa Linh Âm vặn qua vặn lại, tay chân đạp loạn lên, đầu óc của nàng còn đang ngủ, nhưng cơ thể thì không chờ nổi, muốn đi ăn sáng rồi.
Nha hoàn hầu tiểu đậu đinh rửa mặt đánh răng, Hứa Thất An ôm nàng đi lên tiền sảnh, Hứa Linh Âm gối cằm lên vai hắn, cái mông tròn tròn cong lên, muốn ngủ mà không dám ngủ, sợ bỏ lỡ đồ ăn ngon.
"Đừng ngủ nữa, đại ca hát cho ngươi nghe."
"Úc. . ."
"Bé thỏ con ngoan ngoan, mở cửa ra ra ra, nhanh nhanh mở cửa, ta muốn đi vào. Không mở không mở là không mở, phu quân còn chưa về, ai cũng không mở đâu."
. . . . .
Đi vào tiền sảnh, Hứa Linh Âm trợn mắt há hốc mồm nhìn bánh bao sữa đậu nành bánh quẩy, uất ức khóc òa.
"Đây đâu phải thứ ta muốn ăn, thịt dê non chưng, chân gấu chưng, đuôi lộc quay, vịt hoa nướng, ngỗng nướng, heo kho, vịt kho, gà hầm. . . . của ta đâu?"
Mi nhớ hết được luôn? ! =)) Hứa Thất An liếc mắt: "Đại ca gạt ngươi thôi."
Hứa Linh Âm "Oa" lên khóc, tay đưa ra sau lưng, cơ thể nghiêng về phía trước, phát ra sóng âm công kích về phía Hứa Thất An.
. . . .
Cơm nước xong xuôi!
"Sớm biết vậy đã không gọi nó, khóc om sòm làm lão tử phát bực." Hứa Nhị thúc ôm mũ trụ trên đầu, nhanh chân bỏ chạy.
"Đúng vậy, cuối cùng ta đã cảm nhận được khó khăn và nỗi khổ của thẩm thẩm rồi." Hứa Thất An cũng vội vã chạy theo.
Chỉ còn lại Hứa Linh Âm được nha hoàn hầu hạ, vừa khóc vừa ăn.
Dù không có thịt dê non chưng, chân gấu chưng, đuôi lộc quay, vịt hoa nướng, ngỗng nướng, heo kho, vịt kho, gà hầm, làm nàng rất đau lòng, nhưng nàng vẫn có thể vừa đau lòng vừa ăn.
. . . . .
Ngụy Uyên rời khỏi Kim Loan điện, trong lòng đang thầm nhớ lại thế cục trên triều hôm nay, chợt nghe sau lưng có tiếng gọi: "Ngụy công, chờ... chờ chúng ta."
Quay đầu nhìn lại, là Lưu công công.
Trước khi Ngụy Uyên phát đạt, ông ta làm việc trong cung, có giao tình với Lưu công công vô cùng tốt, nên cười hỏi: "Lưu công công, chuyện gì?"
Lưu công công nhìn quanh một cái, móc từ trong tay áo mấy tờ giấy Tuyên Thành, kín đáo đưa cho Ngụy Uyên: "Chúng ta trộm được, Ngụy công thử nhìn."
Ngụy Uyên ngầm hiểu, cười nói: "Ngày khác tiến cung mời công công uống xoàng mấy chén."
Ra khỏi Ngọ môn, trèo lên xe ngựa, Dương Nghiên không nói tiếng nào, đánh xe đi về nha môn.
Ngụy Uyên móc giấy ra xem, xem một hồi, khóe miệng cong lên vui vẻ.
"Nghĩa phụ đang xem gì thế?" Nam Cung Thiến Nhu lười biếng tựa vào thùng xe để làm hộ vệ, tò mò hỏi.
"Còn tưởng hôm nay sẽ bị bệ hạ chỉ trích, không ngờ thuận lợi vượt qua kiểm tra." Ngụy Uyên cười đáp.
"Thuận lợi vượt qua kiểm tra?" Ở ngoài thùng xe, Dương Nghiên kinh ngạc hỏi lại.
Trên đường vào triều, trong đầu Ngụy Uyên đã mô phỏng cục diện trong triều hôm nay, ông ta có thói quen này, trước khi vào triều sẽ mô phỏng trước tình hình sẽ xảy ra.
Lúc ấy, ông ta đã nghĩ, hôm nay vào triều nhất định sẽ bị vạch tội, Nguyên Cảnh Đế sẽ thuận thế, chỉ trích ông ta một trận, có khi còn có trừng phạt nhất định.
Ngụy Uyên đoán không sai, án Tang Bạc đã trở thành cái cớ để kẻ thù chính trị tấn công hòng tiêu diệt ông ta.
Nhưng ông ta không ngờ, sự việc lại được lướt qua nhẹ nhàng như vậy.
Nam Cung Thiến Nhu nhíu mày: "Không có ai thừa cơ tấn công nghĩa phụ à?"
Ngụy Uyên cười, đưa mấy trang giấy đã có nếp nhăn qua.