Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi thu hắn dưới trướng mình, đúng là phải biết cấp bậc đánh giá của hắn." Ngụy Uyên ngữ khí ôn hòa: "Có điều đừng có nghĩ quá nhiều, đừng để ý quá, cứ giữ tâm tình bình tĩnh là được. Đương nhiên, phải nhớ, không được đi khoe khoang khắp nơi."

Câu đầu còn đỡ, câu sau làm Lý Ngọc Xuân có chút hoang mang.

Ngụy công nói thế là có ý gì? Cố giữ mình bình thường, đừng để ý quá. . . . là sợ Hứa Thất An được đánh giá quá thấp, sẽ khiến ta vì thế mà không thích hắn, bỏ mặc hắn?

Nhưng nếu thế thì sao lại còn bảo ta không được đi khoe khoang khắp nơi?? Với thân phận của Ngụy công, không thể nào tự nhiên có ý đi bảo vệ một đồng la nho nhỏ như vậy. . . . Lý Ngọc Xuân khẽ nhíu mày, không đoán ra ý của thượng cấp.

Ngụy Uyên mở hộ tịch, đẩy nó ra sát mép bàn: "Tự xem đi."

Lý Ngọc Xuân nhìn xuống hộ tịch, thấy hai chữ đỏ tươi: Giáp thượng!

... Xuân ca suýt nữa mất khả năng kiềm chế bản thân, sợ hãi: "Ngụy công?"

Giáp thượng!

Sao có thể là Giáp thượng.

Ta làm cho Đả Canh Nhân hơn mười năm, chưa bao giờ thấy ai được đánh giá là Giáp thượng, dù ngay cả kim la, tư chất chỉ là Giáp mà thôi.

Giáp thượng là cấp bậc thế nào!?

Hèn gì muốn cấm miệng của ta, nếu việc này để lộ ra ngoài, vậy chính là muốn giết tiểu tử Hứa Thất An kia.

Có Đả Canh Nhân nào chịu phục!?

Đồng thời, Lý Ngọc Xuân còn nhìn ra một điểm không đúng. Kiểm tra tư chất có ba ải, theo thứ tự là "Trí", "Lực", "Vấn tâm".

Hứa Thất An là Luyện Tinh Cảnh, không có tư cách được kiểm tra chiến lực.

Nói cách khác, hắn chỉ dựa vào hai cái kiểm tra, đã lấy được đánh giá Giáp thượng.

Như vậy, nếu còn thêm thiên phú Luyện Khí, đánh giá này còn tăng thêm không? Đã vượt qua bảng thang đánh giá Ngụy công định ra rồi. . . . Ngụy công có khi nào vì vậy mà cho ra thêm một đánh giá mới, hay vẫn giữ nguyên đánh giá này?

Nghĩ tới đây, đầu Lý Ngọc Xuân hơi nóng lên.

Ngụy Uyên khép hộ tịch vào, giọng tùy ý: "Nhớ giữ kín cho ta, ngươi có chuyện gì muốn báo với ta?"

Lý Ngọc Xuân thở ra, cố tìm từ ngữ cho phù hợp: "Ta đã giúp Hứa Thất An mở Thiên Môn, theo đúng quy củ, thu hắn bốn trăm lượng."

Ngụy Uyên: "Trả lại cho hắn."

Nhân tài tư chất Giáp thượng, vốn là được hưởng tài nguyên đặc biệt, mở Thiên Môn còn đi thu phí, thì cấp bậc đánh giá đó còn có ý nghĩa gì.

Lý Ngọc Xuân nhẹ gật đầu.

Ngụy Uyên nhìn hắn một cái, cười: "Thiên tư tốt hả? Mấy chu thiên mới tìm ra khí cảm?"

Nam tử âm nhu ba chu thiên đã tìm ra khí cảm và Dương Nghiên khá hứng thú với vấn đề này, nhìn Lý Ngọc Xuân chằm chằm.

"Một chu thiên. . ." Lý Ngọc Xuân đáp, quan sát kĩ lưỡng sắc mặt của ba vị cao tầng.

Ba người biểu lộ không giống nhau, cái mặt đơ muôn thuở của Dương Nghiên co quắp lại, biểu hiện một sự khiếp sợ hiếm thấy.

Nam tử âm nhu thì lạnh lẽo dò xét Lý Ngọc Xuân một hồi, cười lạnh: "Không có khả năng."

Phản ứng của hắn là kịch liệt nhất.

Ngụy Uyên lâu nay lúc nào nho nhã ôn hòa, lúc này hoảng hốt một cái.

Lý Ngọc Xuân yên lặng cúi đầu xuống, vô cùng thoả mãn với phản ứng của ba người.

"Đi xuống đi!" Ngụy Uyên đưa mắt nhìn theo Lý Ngọc Xuân rời đi, quay lại nhìn hai nghĩa tử, "Có suy nghĩ gì?"

Dương Nghiên trầm tư: "Cần được chiếu cố đặc biệt?"

Ngụy Uyên lắc đầu: "Không cần đốt cháy giai đoạn, cứ để đó chờ xem."

Ông ta quay qua nhìn nam tử âm nhu, cười: "Niên kỉ của ngươi gần bằng với hắn, hiện giờ hắn còn chưa thể so với ngươi, nhưng mà sau này thì không chắc. Rất tốt, làm cho ngươi có chút động lực."

Nam tử âm nhu tuấn mỹ nhẹ gật đầu.

Lý Ngọc Xuân rời khỏi Chính Khí Lầu, trên đường đụng phải mấy ngân la.

"Lý đại nhân, chuyện gì mà cười thành như vậy?"

Lý Ngọc Xuân theo bản năng đưa tay lên sờ mặt, phát hiện khóe miệng mình thiếu chút nữa đã ngoác ra tới tận mang tai.

"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi. . . ." Lý Ngọc Xuân vẫy vẫy tay, vừa cười to vừa đi.

. . . . .

Hứa Thất An nhờ người báo tin về nhà, còn mình thì ở lại Đả Canh Nhân nha môn, không ngừng thổ nạp, vận chuyển khí cơ.

Hắn rõ ràng phát giác được điểm tốt vận chuyển khí cơ mang lại, làm cho tế bào càng thêm sinh động, làm cho tinh thần càng thêm sung túc.

Cả thân thể lẫn sức mạnh đều có một sự tăng vọt làm cho người ta mừng rỡ.

Trạng thái này tiếp tục kép dài tới hoàng hôn mới dừng lại, có nghĩa phúc lợi khi bước vào Luyện Khí Cảnh của hắn đã chấm dứt.

"Mình cảm giác bây giờ có thể đánh nhau với mười bản thân mình lúc trước. Thì ra lúc Nhị thúc luận bàn với mình, ông ấy chẳng nghiêm túc chút nào, còn giả vờ là mình rất thật lòng, nếu ông ấy mà xuất toàn lực, chắc mình đã chết ngay tại chỗ. . ."

Hứa Thất An tùy ý đánh mấy bộ quyền, mạnh mẽ sinh gió, trạng thái tốt chưa từng có.

Hắn ngưng tụ khí cơ vào song quyền, trầm hông, cách không đánh xuống đất.

Phanh!

Mặt đất vang lên âm thanh trầm đục, nứt chằng chịt như mạng nhện, đất bụi văng tung tóe khắp nơi.

. . . . .

Hứa phủ.

Hứa Tân Niên cau mày, ở hậu sảnh không ngừng đi qua đi lại. Hứa Bình Chí thì sầm mặt ngồi trên ghế, không nói một lời.

Thẩm thẩm nhìn đại nữ nhi mình tay xoắn xoay mép váy, mắt ửng đỏ, mày cau lại.

Thấy mẫu thân nhìn mình, Hứa Linh Nguyệt méo miệng, bật khóc nức nở: "Nương. . ."

"Ngươi đừng đi tới đi lui nữa, làm ta đau cả đầu." Thẩm thẩm bực bội mắng nhi tử, thăm dò: "Lão gia?"

"Chờ tin tức đi, bị Đả Canh Nhân đưa đi, không làm gì mới là lựa chọn tốt nhất." Hứa Nhị thúc trầm giọng.

Thẩm thẩm cắn cắn môi hồng, bỗng vỗ chân, giọng tức giận: "Chàng đi chạy quan hệ một chút đỡ hơn là ngồi không chờ."

Hứa Tân Niên cau mày: "Chạy quan hệ cái gì, Đả Canh Nhân mang đại ca đi làm gì còn chưa biết, bây giờ không phải là lúc gây ra chuyện."

"Thật là biết gây chuyện, đúng là biết gây chuyện." Thẩm thẩm mắng.

Bàn tay giấu trong tay áo nắm lại thành quả đấm.

Lão Trương gác cổng chạy vào, người còn chưa bước vào phòng, giọng đã tới trước: "Lão gia, đại lang nhờ người đưa tin tới."

Hứa Tân Niên bước ra trước nhất, người một nhà từ trên ghế đứng lên.

Hứa Linh Nguyệt bổ nhào ra cửa, bất an nhìn lão Trương.

Lão Trương đứng ngay đầu bậc thang dẫn lên sảnh, hô: "Đại lang, đã trở thành Đả Canh Nhân, đêm nay sẽ không về nhà, mọi người không cần thấp thỏm nhớ mong."

Đã thành Đả Canh Nhân. . . . Hứa Bình Chí và Hứa Tân Niên ngơ ngác nhìn nhau.

...

Hai đồng liêu mắt híp và mặt nghiêm túc dẫn Hứa Thất An tới phòng làm việc, đưa qua một bộ y phục không vừa người cho lắm, một tấm yêu bài, một cái chiêng đồng và một thanh trường đao đặc chế.

"Đồ vừa người thì đại khái phải đợi hai ngày. . . . . cái chiêng đồng này là pháp khí chuyên tạo cho Đả Canh Nhân." Tống Đình Phong vừa nhai đậu đường vừa nói:

"Nó có hai tác dụng: Một, cột vào ngực có thể dùng làm thuẫn, bảo vệ chỗ hiểm. Có thể ngăn cản một kích toàn lực của cao thủ Luyện Thần Cảnh. Hai, đánh vào mặt chiêng, sẽ tạo ra chấn động sóng âm, ảnh hưởng tới tinh thần kẻ địch, làm chúng mê muội, đau đầu vân vân."

Cũng chỉ bình thường, miếng hộ tâm Tống Khanh tặng mình cản được tới ba lượt công kích của Luyện Thần Cảnh, một lần của mình đồng da sắt cơ,. . . . Ồ, đó chả phải là bản tăng cường của chiêng đồng à. . . . Hứa Thất An giật mình: "Sản phẩm của Ty Thiên Giám?"

Tống Đình Phong đáp: "Đương nhiên, chỉ có trận sư tứ phẩm của Ty Thiên Giám mới luyện ra được pháp khí thôi."

"Ngày mai, đúng giờ ngươi đến điểm danh, lão đại nói sau này ngươi đi theo chúng ta. Một tiểu đội Đả Canh Nhân có ít nhất hai người, tối đa bốn người, bảo vệ những nơi khác nhau của kinh thành. Bình thường ba ngày sẽ thay phiên một lần, ta và Quảng Hiếu vừa chấm dứt tuần đêm, ít nhất ba ngày tới đều là tuần ngày."

"Chúng ta bảo vệ khu vực nào?" Hứa Thất An không muốn lắm. Cái chuyện trực ca đêm ấy mà, là thể loại không có nhân tính.

"Khu vực tạm định, mỗi lần thay phiên, sẽ được phân tới một chỗ khác nhau. Làm vậy để tránh những người có tâm tư bất chính điều tra nghiên cứu địa hình trước, giở trò biển thủ." Tống Đình Phong cười.

"Trộm bạc, hoặc là hái hoa. Đương nhiên, loại này rất ít, nhưng không thể không đề phòng."

Hứa Thất An gật đầu: "Ngành nào cũng có thành phần bại hoại."

Một quan viên vội đi tới: "Tống đại nhân, Chu đại nhân, Lý ngân la gọi các vị."

Xuân ca tìm chúng ta rồi. . . . Hứa Thất An theo hai vị đồng liêu, đi tới phòng làm việc của Lý Ngọc Xuân.

Mỗi một ngân la đều có một phòng làm việc riêng, gọi là "Đường", cái thời này, ngồi trong phòng làm việc còn được gọi là "Ngồi công đường xử án".

Ngân la bình thường không phải đi ra ngoài tuần tra, đó là nhiệm vụ của các tiểu đội đồng la.

Phòng làm việc của Lý Ngọc Xuân tên là Xuân Phong Đường.

Gian phòng sạch sẽ không có mùi gì kì quái. . . . Công văn bầy đặt chỉnh tề. . . . Hai cái ly thanh hoa có hình vẽ giống hệt nhau. . . . Bồn hoa là cùng một kiểu. . . . Xuân ca đúng là một lão nam nhân tinh tế.

Hứa Thất An nhìn lướt qua Xuân Phong Đường.

Trong nội đường rộng rãi, Lý Ngọc Xuân ngồi trước án, đặt một bộ hồ sơ lên cạnh bàn.

"Núi Đại Hoàng huyện Thái Khang xuất hiện tung tích yêu vật, đã ăn không ít người, các ngươi đi một chuyến, điều tra tình hình. Nếu cảnh giới yêu vật không cao, giết ngay tại chỗ. Người của Phủ nha Lục Phiến Môn sẽ hỗ trợ các ngươi phá án, người đã đang chờ ở ngoài nha môn rồi."

"Ừ, Hứa Thất An ngươi đi đi, tích lũy chút kinh nghiệm. Ngươi không được kiểm tra chiến lực, cái này coi như là thực chiến."

Yêu vật ăn thịt người. . . . Vừa mới nhậm chức đã đụng phải chuyện này? !

Ta rút cuộc là vua vận may hay ngược lại vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK