Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Cảnh Đế đứng mũi chịu sào, bị khí cơ chấn mạnh làm ngã ngồi xuống đất, đài cao rung chuyển kịch liệt, bài vị liệt tổ liệt tông trên bàn thi nhau ngã xuống.

Tế phẩm, đồ cúng rơi lả tả trên đất, những mảnh mái ngói vỡ rơi xuống đập vào người Nguyên Cảnh Đế.

Tình cảnh tức khắc đại loạn. Cấm quân tuần tra xung quanh vội vã tập trung, tuôn về Tang Bạc.

Đả Canh Nhân bảo vệ bên hồ chạy tới bảo vệ đội ngũ tế tự, hoàng thất và văn võ bá quan.

"Có thích khách, bảo hộ bệ hạ."

"Bảo hộ hoàng hậu, bảo hộ công chúa. . ."

"Bảo hộ thủ phụ. . . ."

Bóng người nhấp nhoáng, mười kim la của nha môn Đả Canh Nhân, cao thủ ngũ vệ cấm quân, cao thủ của tông thất, rào rào cả mấy chục người nhanh chóng bay lên trời, vọt tới đài cao, xông lên hành lang gấp khúc, nghiêm mật bảo vệ Nguyên Cảnh Đế.

Bạo động chỉ kéo dài hơn mười hơi thở, sau đó, khi làn kiếm khí phá mây xanh kia tiêu tán, hồ nước cũng trở về bình tĩnh.

Không có thích khách. Sau phong ba dẹp loạn, bốn phía đều rất ổn định, không có xuất hiện thương vong hay nhân vật khả nghi.

Ngụy Uyên là người chịu trách nhiệm bảo vệ công tác tế tự, y đi theo hành lang gấp khúc lên đài cao, cúi người hành lễ:

"Vi thần thất trách, vi thần đáng chết."

Lúc này, Nguyên Cảnh Đế đã bình tĩnh lại, nhưng trải qua chuyện này, chút tiên khí nhàn nhạt giữa chân mày cũng không còn nữa.

Ông ta không còn là đạo nhân tu đạo hơn hai mươi năm, mà là bậc đế vương uy nghiêm, tay nắm quyền hành, sâu không lường được.

Nguyên Cảnh Đế trầm giọng: "Tất cả mọi người rời khỏi tế đàn, không được tới gần."

Bao gồm cả Ngụy Uyên và các võ giả cao phẩm.

Nguyên Cảnh Đế chỉnh lại áo mũ, phủi bụi bặm trên áo, thần sắc nghiêm túc đẩy cửa miếu, đi vào trong.

. . . . .

Hứa Thất An sau khi rít lên, không còn nghe thấy tiếng kêu cứu quỷ dị kia nữa. Theo thời gian trôi qua, tinh thần của hắn từ từ bình phục lại, tuy vẫn nhói lên từng cơn, nhưng không còn khủng khiếp không chịu nổi như trước.

Đến lúc này, hắn mới có tinh lực để quan sát tình hình xung quanh.

Đồng liêu bên cạnh đã đi từ lâu, đến bảo vệ văn võ bá quan và người của hoàng thất, tôn thất bên bờ hồ.

Trên đài cao không một bóng người, nhưng trên hành lang gấp khúc thì đứng đầy cao phẩm võ giả, cầm đầu chính là Ngụy Uyên.

Nguyên Cảnh Đế đã biến mất.

Hứa Thất An kinh ngạc khi nhìn thấy nóc tòa miếu thờ thần kiếm trong truyền thuyết đã bị thủng một lỗ to, xà nhà bị gãy.

Tế tổ xảy ra vấn đề, bí mật Tang Bạc tái hiện hậu thế?

Hứa Thất An vừa suy nghĩ, vừa cố nén cơn đau đầu, đi tới tập hợp với mọi người.

Có thân phận là Đả Canh Nhân, nên hắn không bị ngăn trở.

"Ngươi bị cái gì vậy?" Tống Đình Phong nhìn đồng liêu: "Cơ thể thế nào rồi? "

Tống Đình Phong không hề nghĩ dị trạng của hồ Tang Bạc có liên quan tới sự khác thường của Hứa Thất An.

Như vậy tốt hơn là ngươi liên hệ chuyện một tên yếu gà gào thét với một cơn động đất cấp mười.

"Mấy ngày nay luyện công nhiều quá, nên bị cắn trả." Hứa Thất An tìm một lời giải thích hợp lý, nói tiếp: "Cũng may đã lấy lại sức lực, đúng rồi, mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

"Không biết." Tống Đình Phong lắc đầu, vừa quét mắt nhìn quanh, luôn trong tư thế đề phòng, vừa nói khẽ:

"Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bỗng nổ tung, trong miếu lao ra một đạo kiếm khí, khiến cả Tang Bạc sôi trào, cứ như địa chấn. Nhưng xem tình hình bây giờ, có vẻ không phải là thích khách."

Hứa Thất An lại quay nhìn lên đài cao, cái lỗ thủng trên nóc miếu là bị kiếm khí xuyên thủng? Thần Kiếm có uy lực này, vậy thì thứ vừa cầu cứu mình nhất định không phải là thứ như kiếm linh gì đó.

Hắn nhìn một lúc, thu liễm lại cảm xúc và suy nghĩ, vội vã đi qua chỗ trưởng công chúa, ôm quyền hỏi:

"Trưởng công chúa không việc gì chứ?"

Hiện trường đã khôi phục trật tự, tuy mọi người châu đầu ghé tai, nhưng tổng thể thì vẫn khá là yên tĩnh, đều đang đợi Nguyên Cảnh Đế đi ra.

Hứa Thất An hỏi như thế, khiến người chung quanh đều thi nhau nhìn qua. Có đồng liêu Đả Canh Nhân, có cấm quân, có thái giám, trưởng công chúa, và cả những người thuộc hoàng thất đứng cạnh nàng.

Trưởng công chúa khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong vắt chiếu ra hình ảnh Hứa Thất An, giọng thánh thót như ngọc thạch chạm vào nhau, thanh âm dứt khoát:

"Không việc gì!"

Hứa Thất An như trút được gánh nặng: "Vậy ty chức yên tâm."

Hắn gây chú ý xong thì thối lui, cẩn thận đề phòng bốn phía.

"Hoài Khánh, đồng la nho nhỏ này rất ngưỡng mộ ngươi nha." Một giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên, là nhị công chúa đứng sau lưng trưởng công chúa.

Hoài Khánh là phong hào của trưởng công chúa, nhưng nàng thích mọi người gọi nàng là trưởng công chúa hơn.

Nguyên Cảnh Đế đã từng đánh giá, trưởng nữ của mình có lòng háo thắng không thua nam nhi, bá đạo không thua trẫm.

Nhị công chúa dung mạo cực đẹp, khuôn mặt mượt mà, đôi mắt hoa đào, cặp môi đỏ mọng, một cái nhăn mày cũng toát ra vũ mị đa tình.

Là dạng mỹ nhân hoàn toàn trái ngược với trưởng công chúa. Hai tỷ muội này có quan hệ không được tốt.

Trưởng công chúa thản nhiên: "Ngưỡng mộ hay không chưa biết, chỉ là có ơn tất báo mà thôi."

Tư thái vừa rồi của Hứa Thất An, đã thành công xây dựng nên hình tượng là người có ơn tất báo với trưởng công chúa.

Nhị công chúa che miệng cười khẽ, "Mị lực của Hoài Khánh tỷ tỷ, cả kinh thành này ai mà không biết, học sinh thư viện Vân Lộc mê ngươi như si như say, người đọc sách còn như thế, huống chi là Đả Canh Nhân."

Các hoàng tử hoàng nữ khác hào hứng bừng bừng ăn dưa xem náo nhiệt, không bình luận gì về lời lẽ giấu kim trong bông của nhị công chúa.

"Lâm An!"

Đông cung Thái Tử nhíu mày, khiển trách: "Yên lặng."

Lâm An là phong hào của nhị công chúa, bị huynh trưởng quát lớn, nàng bĩu môi, cúi đầu đứng đó, bày ra dáng vẻ đoan trang.

Trong hoàng thất ai cũng biết, trưởng công chúa và nhị công chúa không hợp nhau.

Trưởng công chúa là do hoàng hậu sinh ra, nhị công chúa là Trần quý phi sinh ra, địa vị có chỗ khác nhau. Có điều, quý phi lại được sủng ái hơn hoàng hậu.

Hồi còn nhỏ, nhị công chúa rất thích khiêu khích trưởng công chúa, bới móc khắp nơi.

Vốn chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường trong nhà hoàng thất, nhưng trưởng công chúa lại là kẻ bá đạo khác người, nàng sai người hầu bắt nhị công chúa, người hầu không dám, nàng liền tự mình động thủ, cầm một cuốn thẻ tre, đuổi theo đánh nhị công chúa.

Đánh từ nam tới bắc, rồi từ bắc đánh tới nam.

Nha hoàn thị vệ trong nội cung không dám cản, cuối cùng quấy nhiễu tới Nguyên Cảnh Đế đang tu tiên.

Trần quý phi mang nữ nhi mặt mũi bầm dập tới lên án trưởng công chúa, Nguyên Cảnh Đế định nghiêm trị trưởng công chúa, gọi nàng tới Ngự Thư Phòng.

Trưởng công chúa đã có chuẩn bị sẵn, mang theo hơn mười quyển sách về lễ nghi như《 lễ cái 》,《 thông điển 》,《 cung luật 》 vân vân, đi tới Ngự Thư Phòng, mở ra từng quyển một, dẫn câu kinh điển, cảm khái trần từ.

Cuối cùng đánh thắng quan tòa, Nguyên Cảnh Đế phiền muộn phán trưởng công chúa vô tội, thả nàng ra, buồn bực tiếp tục trở về tu tiên.

Sau khi trưởng thành, trưởng công chúa liền nội liễm rất nhiều.

. . . .

Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu.

Nguyên Cảnh Đế đứng trước pháp tướng của khai quốc hoàng đế, im lặng nhìn thanh kiếm đồng phủ đầy bụi bặm.

"Nhất phẩm thì thế nào? Vốn dĩ ngươi phải có thọ nguyên dài dằng dặc, cuối cùng cũng chẳng phải bị số mệnh nhân gian làm cho mệt mỏi, chỉ sống lâu hơn người thường được có vài năm sao?" Nguyên Cảnh Đế lầm bầm, không biết đang tự nói với mình, hay nói với lão tổ tông sáu trăm năm trước:

"Ta hai mươi tuổi đăng cơ, đánh bại mọi kẻ địch, ngồi lên vị trí này, không còn ai có thể sóng vai ngang hàng với ta, cuối cùng ta mời phát hiện, kẻ địch lớn nhất lại là thời gian."

Nguyên Cảnh Đế chậm chạp dời ánh mắt, cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân. Sau khi nhìn một hồi lâu, ông ta bắt đầu kiểm tra mọi vật trang trí ở trong miếu, thậm chí còn leo lên thần hũ, đại bất kính chạm vào pháp tướng của tổ tiên, chạm vào thanh kiếm bằng đồng kia.

Quá trình này cẩn thận mà dài dằng dặc, cuối cùng, Nguyên Cảnh Đế như trút được gánh nặng, thở ra một hơi.

Sắc mặt ông ta biến thành nhẹ nhõm, quỳ gối trên bồ đoàn, ba bái chín lạy với khai quốc Đại Đế, sau đó rời khỏi miếu.

Nguyên Cảnh Đế đứng trên đài cao, quan sát văn võ bá quan và hoàng thất, giọng vang rền: "Đại điển tế tổ tiếp tục."

Ông ta không giải thích nguyên nhân của dị thường vừa rồi.

Ngũ vệ cấm quân và Đả Canh Nhân lại tản ra, đâu vào đấy khôi phục trật tự, dò xét xung quanh.

Những nhóm hoạn quan cúi đầu đi nhanh, xử lý ngói vỡ trên đài, sắp xếp lại cống phẩm đồ tế, và bài vị của liệt tổ liệt tông hoàng thất.

Hứa Thất An quay lại vị trí gác, lòng thầm nghĩ, ngộ thật nha, theo lý, nếu lúc tế tổ gặp phải chuyện như vậy, thì chính là dấu hiệu ngực lớn . . . à, dấu hiệu đại hung, Nguyên Cảnh Đế phải nổi giận mới đúng.

Nhưng ông ta lại giống như đã có chuẩn bị tâm lí sẵn, không giận dữ mắng mỏ Ngụy công và các thống lĩnh cấm vệ quân. . . . Ừm, có khi không phải là đã chuẩn bị sẵn tâm lí, mà là đã biết lý do sinh ra dị biến.

Có lẽ, là một thứ mà không thể đàm luận công khai.

Hồ Tang Bạc quả nhiên đang cất giấu thứ không muốn người biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK