Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta muốn tạ ơn công tử, nếu tương lai ta có thể ghi tên sử sách, đó chính là công của công tử." Trong mắt Phù Hương liên tục chảy ra tình ý, càng kiều mị động lòng người.

Hứa Thất An biết nàng ta đang chỉ cái gì, vì từ xưa đến nay, danh kĩ giúp thi từ danh truyền muôn đời không ít.

Cái kì ngộ này, bất kì nữ tử phong trần nào cũng vô cùng muốn có.

Trên đời có hai loại người cực thích tranh giành danh tiếng, là người đọc sách và kĩ nữ.

Ta chính là muốn sự mang ơn này của ngươi. . . . Hứa Thất An cười cười, hơi ngả ngớn vô cùng thích hợp: "Nàng định cám ơn ta thế nào?"

Trong phòng ấm áp như xuân, hắn đã uống nhiều rượu, ngồi nơi này có một lúc, mà đã cảm thấy khô nóng không chịu nổi, bèn cởi ngoại bào ra, vắt lên ghế ngồi.

Phù Hương cắn cắn cánh môi đầy đặn kiều diễm, ngượng ngùng: "Công tử, đêm dài đằng đẵng, không ngại nghe ta đàn một bản trợ hứng cho ngươi trước nhé."

Hứa Thất An sững sờ, biết đối phương đã hiểu sai ý mình, nhưng chỉ cười, không giải thích.

Những nữ tử ưu nhã cổ đại ấy mà, ngươi tới ngủ nàng, nàng đều sẽ nói: Ngươi đừng vội, để tiểu nữ khảy một bản tặng ngươi.

Chứ không giống các cô nương đời sau, ngươi tới ngủ nàng, nàng sẽ nói: Làm nhanh lên!

Kiên nhẫn nghe xong một khúc, Hứa Thất An phải thừa nhận hoa khôi này đúng là có chút tài năng, cầm thơ song tuyệt, thơ thì chưa biết, nhưng đánh đàn thì tốt thật sự.

Hắn là người không rành âm luật, mà vẫn đắm chìm vào trong đó.

Hứa Thất An nhấp một ngụm trà, để cổ họng bớt khô vì uống rượu, tùy tiện tìm chủ đề: "Phù Hương cô nương sắc nước hương trời, chẳng lẽ không có ai chuộc thân cho ngươi sao?"

Đây rõ ràng không phải là chủ đề hay ho cho lắm, hoa khôi nương tử ảm đạm thở dài:

"Cô nương của Giáo Phường Ty, muốn chuộc thân là có thể chuộc thân được hay sao? Thật ra cũng đã gặp được một lang quân có lễ, có tình, nhưng mà vẫn chưa đồng ý."

Vì như thế phải đốt tiền rất dữ. Chuộc thân cho hoa khôi Giáo Phường Ty rất khó, vì họ là quan kỹ, phải qua một quy trình rất dài, lo lót đủ thứ, tốn bạc hơn nhiều so với hoa khôi thanh lâu bình thường.

Ta nhớ Vương bộ đầu từng nói. Hoa khôi thanh lâu bình thường, chừng 500 tới 1000 lượng, hoa khôi Giáo Phường Ty hẳn là đắt gấp đôi, thậm chí nhiều hơn.

Hai ngàn lượng là bao nhiêu?

Bằng ta không ăn không uống tích lũy mười năm, mà thu nhập của ta đã là thuộc loại trung đẳng rồi đấy. . . . Có nhiều như vậy tiền, ta đi mua mấy tiểu thiếp dáng dấp không tệ không phải tốt hơn nhiều à?

Hứa Thất An theo bản năng tính nhẩm trong lòng, sai đó cho ra kết luận: cuộc làm ăn này lỗ nặng!

"Cũng phải, với mỹ mạo của Phù Hương cô nương, dù ở kinh thành Đại Phụng, cũng không tìm ra được người thứ hai." Hứa Thất An khen.

Hoa khôi nương tử cười khúc khích, trong lòng thì vui mừng, ngoài miệng thì vẫn ra vẻ chống chế: "Công tử đừng giễu cợt người ta nữa. Đệ nhất mỹ nhân của kinh thành Đại Phụng này là Trấn Bắc vương phi, người ta chỉ là liễu yếu đào tơ thôi."

Đang từ nô gia chuyển qua thành người ta (nhân gia), quan hệ trở nên thân cận hơn, giọng nói cũng dẫn chút làm nũng.

Trấn Bắc vương phi? Lại là nữ nhân này. Hứa Thất An đã từng nghe tới tên đệ nhất mỹ nhân kinh thành trong truyền thuyết này.

Kiếp trước, hắn đã từng thấy không biết bao nhiêu là người đẹp, bây giờ thấy các mỹ nhân hầu như không hề có chút khuyết điểm nào như Hứa Linh Nguyệt, Chử Thải Vi, thật sự nghĩ không ra vị vương phi kia đẹp được tới trình độ nào, mà lại giữ vững được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của kinh thành.

Hẳn tám phần mười là do sức mạnh thân phận kia rồi. . . . Hứa Thất An thầm nghĩ.

"Vị Vương Phi đó xuất thân thư hương môn đệ Giang Nam, chín tuổi theo cha mẹ đến Ngọc Phật Tự thắp hương, chủ trì tặng nàng một bài thơ: Xuất thế kinh hồn áp chúng phương, ung dung chiếm hết ánh thái dương. Vạn chúng tôn sùng là quốc sắc, hồn níu nhân gian bậc đế vương.”

"Từ ngày hôm đó, thanh danh lan rộng, mười ba tuổi đã được đưa vào hoàng cung."

Hứa Thất An hiếu kỳ: "Thế tại sao lại thành Vương Phi?"

Phù Hương khép bàn tay ngọc thon thon, thế lan hoa chỉ khẽ cầm bình sứ, nghiên bình đổ ra ít dầu dưỡng cầm, vừa bảo dưỡng cây phượng cầm, vừa đáp:

"Mười chín năm trước, Sơn Hải Quan đại thắng, Trấn Bắc vương là đại công thần thứ hai, thánh thượng liền tặng vị đệ nhất mỹ nhân kia cho hắn."

Trấn Bắc vương là thân đệ đệ của đương kim thánh thượng, ban thưởng mỹ nhân không có gì kỳ quái, dù sao vị mỹ nhân kia tuy thiên tư tuyệt sắc, nhưng đương kim thánh thượng dốc lòng tu đạo, sớm đã không gần nữ sắc. . . . .thứ Hứa Thất An tò mò là một chuyện khác:

"Đại công thần thứ nhất là ai?"

"Ngụy công, lúc đó Ngụy công là thống soái tam quân, nếu không phải ông ấy là hoạn quan, thì vương phi sẽ không còn là vương phi nữa." Phù Hương cười: "Những lời ta nói với công tử, là những chuyện không được nói ra ngoài, ra khỏi cánh cửa này, thì đừng nhiều chuyện."

Chuyện của vị Ngụy công kia, dân chúng bình thường bàn tán một tí không sao, nhưng nàng dù gì cũng là người đang làm việc cho triều đình.

Thì ra là ông ta. . . Hứa Thất An giật mình, Ngụy Uyên này, Hứa đại lang đã được nghe tới.

Rất là nổi tiếng.

Người này tuy là hoạn quan, nhưng kinh tài tuyệt diễm, văn có thể trị nước, võ có thể bình loạn. Nếu không phải sớm mất thứ kia, thi lấy cái trạng nguyên, làm thủ phụ là chuyện dễ dàng.

Hai người câu được câu không nói chuyện với nhau. Hứa Thất An rất giỏi dẫn dắt câu chuyện đi sâu vào từng bước một, đây là kĩ năng thẩm vấn kiếp trước hắn phải khổ luyện mới rèn ra.

Nói nói một hồi, cuối cùng đã thành công kéo chủ đề lên người Chu Lập.

"Người đó háo sắc hoang đường, trong bụng chẳng có lấy một cái chữ, lần nào hắn tới dự chầu chay, ta cũng coi như hắn không tồn tại." Phù Hương nói:

"Giáo Phường Ty do Lễ bộ quản, hắn chỉ là công tử của Hộ bộ Thị Lang, ta không sợ hắn."

Hứa Thất An tỏ vẻ hiếu kỳ, cười hỏi: "Nhìn đâu ra háo sắc hoang đường thế, tầm hoa vấn liễu không phải là rất bình thường à."

"Chuyện này liên quan tới một chút chuyện bí mật của chốn quan trường," hoa khôi nương tử do dự một chút, giọng dịu dàng: "Người ta cũng là nghe quan nhân khác nói, nên mới biết một chút, nếu Dương công tử muốn biết, thì người ta nói cho ngươi biết, nhưng mà đừng có để nó truyền ra ngoài."

Giọng vừa như làm nũng vừa như cầu khẩn.

Hứa Thất An ra vẻ được yêu quá mà sợ, tỏ vẻ bản thân chỉ là nhất thời hứng thú, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.

"Chuyện này xảy ra hồi Tết Nguyên Tiêu năm ngoái. Tên Chu Lập hoang đường đó, vào hội đèn lồng Nguyên tiêu nhìn trúng một vị cô nương, thừa dịp lúc người đông nhốn nháo, liền tới phi lễ người ta, còn đánh tùy tùng của nhà người ta bị thương.”

"Ai ngờ cô nương kia cũng là người có bối cảnh, là thứ nữ của Uy Vũ Hầu. Vốn, nếu chỉ là thứ nữ, thì chuyện cũng chẳng có gì phiền toái, nhưng vấn đề là sinh nương (mẹ đẻ) của thứ nữ kia lại là thân tỷ muội (chị em ruột) với chính thê của Uy Vũ Hầu.”

"Nhờ cái quan hệ máu mũ này, nên thứ nữ kia được chủ mẫu ưa thích, được đối xử không thua gì đích nữ, chỉ là thiếu một cái danh phận mà thôi."

Hứa Thất An lặng yên nắm chặt nắm đấm: "Vậy chuyện đó xử lý ra sao?"

"Uy Vũ Hầu tố cáo lên trên, Hộ bộ Thị Lang dâng thư giải thích, hai bên cãi cọ nhiều ngày, cuối cùng thánh thượng quyết định: Chu Thị Lang dạy con không nghiêm, phạt bổng một năm, bồi thường Uy Vũ Hầu năm ngàn lượng. Chu Lập bị cấm túc ba tháng, nếu còn tái phạm, nghiêm trị không tha."

Nếu có tái phạm, nghiêm trị không tha. . . . Những lời này như tia chớp bổ vào đầu Hứa Thất An, khiến hắn lập tức sinh ra linh cảm.

Chu Lập thèm thuồng sắc đẹp của thứ nữ Uy Vũ Hầu đã lâu, vì lần đó bị ăn đau, bị phạt, trong lòng buồn khổ, nên đầu óc nóng lên lại tiếp tục bày trò nhắm vào thứ nữ Uy Vũ Hầu. . . .

Những tin tức thu được về Chu Lập trước đó được gom lại, tạo thành cơ sở, góp phần giúp hắn xây dựng nên kế hoạch.

Vì vậy phái người đi bắt thứ nữ Uy Vũ Hầu, giấu ở trạch viện riêng, ý đồ dâm nhạc. . . . Sau đó giết người diệt khẩu. . . . Ừ, cái này rất hợp lý.

"Đương nhiên, với mục đích chỉ là vu oan hãm hại, ta sẽ không giết cô nương vô tội nhà người ta… ừm, kế hoạch sơ bộ hiện giờ chính là như vậy, chi tiết thì còn phải bàn bạc thêm với Nhị Lang, phải làm làm sao cho nó thật tự nhiên, hợp tình hợp lý. . . ."

Thấy Hứa Thất An sững người xuất thần, hoa khôi nương tử liền gọi hắn một tiếng, môi hồng cong lên, như làm nũng như oán trách:

"Chẳng lẽ công tử muốn ngồi đây với người ta cả đêm sao?"

Ặc. . . Ta chưa thể phá thân được, không ngồi cả đêm, chẳng lẽ làm cả đêm?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK