Hứa Thất An theo đạo đồng, xuyên qua tiền điện, quảng trường, những tòa lầu các, hoa viên, đi tới nơi tận cùng của Linh Bảo Quan.
Nơi này là một tiểu viện yên tĩnh, hoa cỏ tàn úa, có hòn non bộ, đình nghỉ mát sừng sững, và một cái hồ nhỏ sóng xanh nhộn nhạo.
Một đạo cô khuynh quốc khuynh thành ngồi xếp bằng trên mặt hồ, mặc áo bào thái cực, đầu đội liên hoa quan, giữa trán có một nốt chu sa đỏ au, vừa thanh lệ xuất trần, vừa đẹp đẽ mị hoặc.
Da mặt trắng mịn như băng, không hề có khuyết điểm, đường cong mũi rất đẹp, cánh môi đầy đặn, lúc nhắm mắt, hai hàng mi dày rậm như quạt.
Hứa Thất An vừa đi vào là nhìn thấy đạo cô ngay, vừa đi tới vừa ngắm, sửng sốt vì không nhìn ra tuổi của đạo cô.
Thoạt nhìn tưởng đó là một thục nữ chừng ba mươi, có sự thành thục ngọt ngào của một mỹ phu nhân, nhưng sau khi nhìn kỹ, sẽ thấy trên người đạo cô còn có một sự mị hoặc pha trộn giữa ngây thơ trong sáng và diêm dúa lẳng lơ.
"Không ngờ mình lại sinh ra cảm giác "Phải nghĩ cách mang nữ nhân này về nhà"! Là do mình không gần nữ sắc đã quá lâu, hay vì Nhân Tông có tu hành pháp môn mị hoặc đặc thù?"
Trong đầu Hứa Thất An suy nghĩ, ngoài mặt không có biểu cảm gì.
"Kim Liên bảo ngươi tới tìm ta?" Lạc Ngọc Hành mở đôi mắt đẹp, đồng tử với tròng trắng đạt tỷ lệ rất vừa vặn, một đôi mắt rất thanh tú.
"Phải. Âm thần của Kim Liên đạo trưởng bị trọng thương, cơ thể cũng bị thương, nên nhờ ta tới đây cầu một viên Tụ Nguyên Đan."
Nếu là bình thường, Hứa Thất An sẽ nói là “cầu hai viên”, hắn sẽ lấy một viên cho mình.
Nhưng hắn chưa quen thuộc Lạc Ngọc Hành, với lại, để báo đáp ơn cứu mạng của Kim Liên đạo trưởng, nên lần này hắn ăn ngay nói thật.
Trước mặt các đại lão như này, nhất định không được tự mãn, ra vẻ, nếu không sẽ gặp quả đắng.
"Ngươi là người của Thiên Địa Hội, có mảnh vỡ Địa Thư?" Giọng nói của Lạc Ngọc Hành rất êm tai, giàu cảm xúc, có từ tính, làm Hứa Thất An nhớ tới Thanh Ưu của kiếp trước.
"Số ba." Hứa Thất An trả lời.
Lạc Ngọc Hành gật đầu, nhìn hắn một hồi lâu không nói gì. Sau đó, nàng ta chợt khẽ ồ một tiếng, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc.
"Mạng của ngươi thật là kì quái. Nói ngày sinh tháng đẻ cho ta nghe." Đạo cô tuyệt sắc nói.
Gió mát lướt nhẹ qua, khiến vạt áo bào rủ xuống mặt nước khẽ lay lay. Hứa Thất An là tay sừng sỏ, có thể mơ hồ nhìn ra được đường cong mông đầy đặn của người ta.
Nàng ta cũng nhìn thấy được dị thường của ta? Hứa Thất An bèn đọc ngày sinh tháng đẻ.
Bàn tay thon thon của Lạc Ngọc Hành thò ra khỏi tay áo, những ngón tay ngọc bấm đốt một lúc, chân mày lá liễu nhíu chặt, như gặp phải vấn đề không giải thích được.
Hứa Thất An vừa hồi hộp, vừa mong đợi hỏi: "Quốc sư, thế nào?"
"Thân Hầu!" Đạo cô đáp.
Làm sao ngươi biết ta thích Thân Hầu? hừ hừ. Nàng ta nói không sai, ngày sinh tháng đẻ này vô tình lại khớp với hình tượng đại diện cho hắn, giống như chòm sao đại diện ngày sinh của hắn ở kiếp trước. Hứa Thất An nhận ra tà niệm trong long mình rục rịch.
Nữ nhân này vô thức khiến mình nhớ tới tỷ tỷ ngực 36D; mẹ của bạn thân; dì nhỏ hiền lành (các thể loại JAV). Chuyện này nhất định không phải là vì mình có vấn đề, mà là nàng ta làm ô nhiễm tâm linh của mình. Đây là đặc thù của Nhân Tông à? Hừ, trở về phải hỏi Kim Liên đạo trưởng mới được.
Lạc Ngọc Hành lắc đầu, giọng nói đầy xúc cảm: "Chỉ bình thường thôi."
Nàng ta không định nói thêm, lấy một cái bình sứ từ trong tay áo, khẽ búng nhẹ, cái bình liền bay tới trước mặt Hứa Thất An.
"Tạ quốc sư!" Hứa Thất An nhận bình sứ, hành lễ cảm ơn.
Nàng ta không nhìn ra được tình hình cụ thể của ta, mà chỉ giống như Kim Liên đạo trưởng, chỉ cảm nhận được loáng thoáng mà thôi, Hứa Thất An không chút lưu luyến, cáo từ rời khỏi.
Xe ngựa chạy vào Hoàng Thành, dừng ở cửa cung, Khương Luật Trung nhảy xuống khỏi chỗ đánh xe, lấy thang nhỏ, đón Ngụy Uyên xuống.
Ngoài thành viên hoàng thất, thần tử không được chạy xe, cưỡi ngựa trong cung thành.
Ngụy Uyên dẫn Khương Luật Trung đi vào trong cung. Lúc tới gần Ngự Thư Phòng, thì gặp phải Lưu công công đang đâm đầu đi tới.
"Ngụy công đã tới rồi." Lưu công công càm ràm một tràng: "Bệ hạ phái ta ra cung kính tiếp ngài, chúng ta đi nhanh đi, bệ hạ đang nổi giận trong Ngự Thư Phòng đó."
Ngụy Uyên gật đầu, ông ta luôn có bộ dáng trời sập cũng không gợn sóng, không hề bị lời của Lưu công công làm ảnh hưởng tí nào.
"Mấy lão già kia vạch tội của ngài với bệ hạ, ài, thôi ngài tự lo đi, mọi việc phải cẩn thận."
Lưu công công ở cùng phe với Ngụy Uyên, Ngụy Uyên là lãnh tụ tinh thần của tất cả các hoạn quan. Đại thần nào trong triều muốn cài người vào trong hoàng cung cũng khó khăn trắc trở, nhưng Ngụy Uyên thì lại rất dễ dàng.
Ngụy Uyên đi tới của ngự thư phòng, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng mắng của Nguyên Cảnh Đế: "Phế vật, tất cả đều là phế vật. Án Tang Bạc đến bây giờ còn chưa phá được, hai ngươi nắm được manh mối mà lại không bằng một đồng la nho nhỏ, triều đình nuôi dưỡng hai người các ngươi có tác dụng gì? Trẫm cần các ngươi để làm gì?!"
Trong ngự thư phòng, Hình bộ thượng thư, Đại Lý Tự khanh, Phủ doãn trần Hán Quang, ba người đứng ở giữa, cúi đầu nghe Nguyên Cảnh Đế răn dạy.
Ngoài ba người này, còn có Thủ phụ đương triều, Thượng Thư các bộ, vài huân quý, phân ra đứng ở hai bên, mắt nhìn xuống mũi.
Án phủ Bình Viễn Bá bị diệt môn đã truyền khắp hoàng cung và dân chúng, các vương công quý tộc ai cũng sợ hãi, vừa dâng thư vạch tội Ngụy Uyên, yêu cầu ráo riết đi điều tra hung thủ, vừa âm thầm tăng cường lực lượng hộ vệ trong phủ.
Lúc này, lòng người bàng hoàng, có người nói là cường giả yêu tộc xông vào kinh thành, tùy tiện sát hại trọng thần của triều đình, gây rối loạn kỉ cương.
Có người bảo là do Phật Môn âm thầm quấy rối, mục đích là muốn truyền giáo vào Trung Nguyên, ép vương triều Đại Phụng khuất phục.
"Bệ hạ, vì sao ngay lúc này Giám Chính lại bị bệnh?"
"A, bị bệnh? Rõ ràng là muốn khoanh tay đứng nhìn."
"Đêm qua vì sao hung đồ lại thoát được? Rõ ràng là do Đả Canh Nhân đã không làm tròn trách nhiệm, bệ hạ nhất định phải nghiêm trị Ngụy Uyên."
Đám đại thần lao nhao.
Ngụy Uyên bước vào Ngự Thư phòng trong những âm thanh đó.
"Ngụy Uyên!" Nguyên Cảnh Đế vừa thấy ông ta đi vào, liền túm một nắm công văn ném tới. Trong tiếng giấy ném loạt xoạt, ông ta phẫn nộ quát:
"Ba ngày, trong ba ngày ngươi phải điều tra ra hung thủ cho ta, nếu không, trẫm cách chức ngươi!"
Ngụy Uyên nhẹ nhàng tránh thoát, từ tốn nhặt đống công văn lên, hành lễ: "Bệ hạ hà tất tức giận, tu đạo chính là tu tâm, đừng để loạn tâm cảnh."
Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh.
Hình bộ thượng thư trầm giọng: "Bệ hạ, Đả Canh Nhân liên tiếp hai lần bỏ mặc cho hung thủ chạy trốn, thần nghi ngờ Ngụy Uyên cấu kết ngoại tộc, rắp tâm hại người, mời bệ hạ nghiêm khắc điều tra."
Nguyên Cảnh Đế không đáp, nhìn qua Trần Hán Quang đang cúi đầu không nói gì, "Trần Phủ doãn thấy thế nào?"
Phủ doãn tuy là tứ phẩm, nhưng cai quản hai mươi tư huyện xung quanh kinh thành, quyền lực rất to, không hề thua kém Thượng Thư sáu bộ.
Trần Hán Quang càng già càng lão luyện, biết không nên đắc tội với cả hai bên: "Án Tang Bạc vẫn còn chưa phá, bây giờ lại xảy ra án phủ Bình Viễn Bá diệt môn, mong bệ hạ đừng tức giận, hãy giữ lòng bình tĩnh. Thần cảm thấy có lẽ nên nghe lời giải thích của Ngụy công trước."
Đá văng quả bóng đi.
Nguyên Cảnh Đế lạnh lùng nhìn Ngụy Uyên.
"Bệ hạ, án Bình Viễn Bá và án Tang Bạc là cùng một vụ." Ngụy Uyên nói.
Tất cả mọi người trong ngự thư phòng, kể cả Nguyên Cảnh Đế, đều biến sắc.
Ngụy Uyên không nhìn ai, cúi đầu nhìn xuống đất, cất cao giọng: "Vi thần đã tra ra hung thủ diệt môn Bình Viễn Bá."
"Là ai?" Có người theo bản năng đoạt lời, là Binh Bộ Thượng Thư Trương Phụng.
Ngụy Uyên liếc ông ta một cái, không đáp, mà nói với Nguyên Cảnh Đế: "Mong bệ hạ cho mọi người lui ra."
Lúc nói câu này, Ngụy Uyên vô thức nhớ tới Hứa Thất An.
Nguyên Cảnh Đế nhìn Ngụy Uyên chằm chằm, ánh mắt sắc lẻm quét qua chúng thần: "Các khanh lui ra."
Mọi người sắc mặt cổ quái hành lễ, thối lui ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Ngụy Uyên ở trong Ngự thư phòng cả nửa canh giờ, không ai biết ông ta nói gì với Nguyên Cảnh Đế.
"Ngụy công, Ngụy công!"
Cùng Lưu công công đi ra, Ngụy Uyên vừa rời khỏi Ngự Thư Phòng, đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy có người gọi.
Nghiêng đầu nhìn lại, thấy Binh Bộ Thượng Thư Trương Phụng mặt gầy gầy, mặc quan bào màu đỏ chạy tới đón, cười đến là nhiệt tình:
"Ngụy công, không biết hung thủ diệt môn phủ Bình Viễn Bá là yêu nghiệt phương nào?"
Ngụy Uyên lắc đầu: "Trương Thượng Thư, án này liên quan đến án Tang Bạc, không tiện tiết lộ, chờ sau khi chân tướng rõ ràng, Thượng Thư đại nhân tự nhiên sẽ biết."
Ông tay chắp tay hành lễ, nhanh chóng rời đi.
Trương Thượng Thư đụng phải đinh mềm, không hề nổi giận, vẫn giữ nụ cười: "Ngụy công đi thong thả."
Ngụy Uyên đi rồi, các đại lão mới rì rì tụ lại, "Lưu công công, Ngụy Uyên nói gì với bệ hạ?"
"Các vị đại nhân đừng làm khó nhà ta." Lưu công công liên tục khoát tay.
"Lưu công công chọn một chút nói là được." Một giọng nói đầy khí lực vọng tới, là giọng của Thủ phụ đương triều.
Lưu công công ngần ngừ, nhìn quanh một vòng, nói nhỏ: "Án này á, là do đồng la Hứa Thất An của nha môn Đả Canh Nhân phụ trách, lời của Ngụy công đều là từ người kia báo cáo lại."
Hứa Thất An? !
Chúng đại thần quay qua nhìn nhau.
Rời khỏi Linh Bảo Quan, trong đầu Hứa Thất An vẫn cứ nhớ tới dung mạo khuynh thành của quốc sư, tự nhủ nữ nhân tu đạo đúng là có khác, cứ như mỹ nhân làm bằng ngọc vậy, nhìn mãi mà không tìm ra được khuyết điểm nào trên mặt nàng ta.
Ít nhất cũng phải có mấy cái mụn nhỏ chứ.
Địa Tông đạo thủ là nhị phẩm, Nhân Tông đạo thủ chắc hẳn cũng sẽ không kém, có gọi là tiên tử cũng không nói quá.
Con ngựa dưới chân lọc cọc chạy đi, lúc đi ngang qua một kho khí giới, Hứa Thất An bèn hỏi lính canh cửa vị trí phủ của Dự Thân vương.
"Phải đổi hướng suy nghĩ về án Tang Bạc. Không điều tra Trấn Bắc Vương nữa, mình có dự cảm, chỉ cần tra ra chuyện của Hằng Tuệ và Bình Dương quận chúa, tra ra ân oán giữa đôi tình lữ đau khổ này và phủ Bình Viễn Bá, là sẽ phá được án Tang Bạc."
"Không cần tới nửa tháng, chỉ cần mấy ngày mà thôi.”
"Tối nay Kim Liên đạo trưởng sẽ tới tìm mình, mình phải nhớ hỏi ông ấy chuyện của Nhân Tông đạo thủ, rõ ràng là một đạo cô, sao lại có mị lực như ma tính vậy."
Hứa Thất An kẹp bụng ngựa, giục con ngựa chạy nhanh.
Phủ Dự Thân vương.
Hứa Thất An ghìm dây cương, giơ kim bài cho thủ vệ nhìn: "Bổn quan được bệ hạ khâm điểm là quan chủ sự phá án Tang Bạc, có việc cầu kiến Dự Vương, làm phiền thay ta thông truyền."
Thị vệ nhìn thấy yêu bài, lập tức thu lại sự khinh thường, vội chạy vào trong phủ.
Không lâu sau, thị vệ quay trở ra, nói to: "Vị đại nhân này đi theo ta, Vương gia chúng ta muốn gặp ngươi."
Dự Vương Phủ chiếm diện tích cực lớn, từ đại môn đến tiền sảnh cũng mất cả năm phút.
Ở tiền sảnh, Hứa Thất An gặp được đệ đệ của Nguyên Cảnh Đế, Thân Vương đương triều.
Là một nam nhân tuổi tác không lớn, nhưng đã có tóc bạc sớm, mặt mày tái nhợt, trông rất ốm yếu, giữa trán là nếp hằn sâu, rõ ràng tuổi mới chỉ hơn bốn mươi mà trông còn già hơn cả Nguyên Cảnh Đế.
Mặc cẩm y màu tím, ngũ quan coi như không tệ.
"Đồng la?" Dự Vương cầm một ly trà, khẽ nhấp một cái, giọng hơi yếu.
Ông đặt chén trà xuống, kinh ngạc: "Từ khi nào hoàng huynh lại đặc biệt cho phép một đồng la làm quan chủ sự?"
"Hạ quan Hứa Thất An, Dự Vương chưa từng nghe tới tên ta?" Hứa Thất An nghĩ, án Tang Bạc hiện giờ là tin tức nóng hàng đầu của kinh thành, từ vương công quý tộc, tới quan viên tiểu tướng, có lẽ ai cũng đều chú ý.
Hắn là quan chủ sự của nó, đám tiểu lâu la có thể là không biết, nhưng là thành viên của tôn thất, sao Dự Vương cũng không biết hắn?
Dự Vương giật mình gật đầu, "À nhớ ra rồi, có từng nghe thấy, nhưng bổn vương không để ý tới triều chính đã lâu, nên trong nhất thời không nhớ ra."
Xem ra Bình Dương quận chúa mất tích đã tạo thành đả kích rất lớn với ông, Hứa Thất An thở dài.
"Ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?" Dự Vương vẫy tay, lệnh cho người dâng trà.