Nguyên Cảnh Đế bừng tỉnh giấc, trong đại điện vắng vẻ im ắng, đại thái giám hầu cận nằm trên bàn nhỏ ngủ mê man.
Trong tẩm cung không có phi tử thị tẩm, cũng không có cung nữ, Nguyên Cảnh Đế cấm dục tu đạo hơn hai mươi năm, đường đường là tẩm cung Hoàng Đế, đã biến thành cấm địa của phi tử nội cung.
Đối với chuyện Nguyên Cảnh Đế tu đạo, có thể dùng một câu khái quát tâm tình của các phi tử như sau:
Người đọc sách khêu đèn khổ đọc, đau cạn tâm can!
Đương nhiên là tiếng oán than dậy đất, nhưng Nguyên Cảnh Đế không buồn để ý tới ý kiến của các phi tần. Con nối dõi của hoàng đế đã có rất nhiều, phi tần gì đó giờ có cũng được mà không cũng không sao.
Hai mươi năm tu đạo, đám đại thần đã hết muốn can gián rồi.
"Bệ hạ tỉnh?" Đại thái giám ngủ nông, tỉnh giấc ngay tức khắc, vội đi tới bên giường rồng.
"Giờ gì?" Nguyên Cảnh Đế day day mi tâm.
"Giờ dần một khắc." (3h15 sáng) Đại thái giám đáp, quay người nhấc ấm trà đặt trên lô nhỏ, rót cho Nguyên Cảnh Đế chén nước ấm.
Hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm, có những việc nhỏ, cơ bản là không cần phải hỏi.
Nguyên Cảnh Đế uống nước trà, chậm rãi phun ra một hơi trọc khí: "Từ sau tế tổ đại điển, tâm thần trẫm luôn có chút không tập trung, bãi giá Linh Bảo Quan, trẫm muốn theo quốc sư tu đạo tĩnh tâm."
Hai chủ tớ mới vừa đi tới ngoài tẩm cung, đã nghe thấy tiếng chuông to rõ truyền khắp bầu trời đêm, truyền khắp mọi ngõ ngách của cung thành.
Hoàng Cung tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, trông thấy một đội cấm quân chạy như điên mà đến, thần sắc sợ hãi.
Thủ lĩnh cấm quân lớn tiếng bẩm: "Bệ hạ, Tang Bạc bị nổ, Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy, ba trăm cấm quân thủ vệ ở đó đều chết, không ai sống sót."
Nguyên Cảnh Đế đứng sững ra.
Một hồi sau, ông ta trầm giọng nói: "Truyền tin cho Ngụy Uyên, lập tức dẫn người tiến cung; truyền tin cho quốc sư, tới đây gặp trẫm; truyền tin cho Giám Chính. . . . báo Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu bị hủy."
. . . .
Một đêm này, Thuật sĩ Ty Thiên Giám đều tự nhiên bừng tỉnh, sợ hãi tựa như tận thế.
. . . .
Người tới đầu tiên là nữ tử quốc sư, nàng ta giẫm một thanh Thất Tinh Kiếm, ngự không mà đến.
Đầu đội hoa sen quan, người mặc Thái Cực đạo bào, tay áo rộng bồng bềnh, tiên khí xuất trần đập vào mặt.
Nữ nhân này nhìn không ra niên kỷ, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất xuất trần, vừa có làn da trắng muốt mịn màng của nữ nhân còn trẻ, vừa có sự vũ mị của nữ tử thành thục, lại có cả sự phiêu dật của cao nhân thế ngoại.
Vẻ đẹp của nàng ta như núi cao ngàn dặm, tuyết xa vạn trượng, khó mà với tới.
"Quốc sư. . ." Nguyên Cảnh Đế há to miệng, chắp tay hành lễ: "Thứ ở dưới Tang Bạc đã đi ra."
Nữ tử quốc sư khẽ vuốt cằm, thanh âm mờ mịt thanh thúy: "Bần đạo đã biết."
Ngụy Uyên tới ngay sau đó, dẫn theo hai kim la, hai nghĩa tử, tổng cộng bốn cao phẩm võ phu.
Cộng với cao thủ trong hoàng cung, thành một đám võ phu chiến lực ngập trời, cùng Nhân Tông đạo thủ, vây quanh Nguyên Cảnh Đế chạy tới Tang Bạc.
Bên bờ Tang Bạc tề tụ hơn ngàn cấm quân, tay cầm đuốc, võ giả cao phẩm trong quân đều tề tụ, chờ Nguyên Cảnh Đế.
Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu đã không còn, đài cao bị sụp một nửa, trên mặt nước là những đoạn, mẩu xà ngang.
Nguyên Cảnh Đế nhìn cảnh ấy, mày dựng lên, quát: "Thần Kiếm đâu?"
Một đầu lĩnh cấm quân ôm quyền nói: "Đã phái người vớt lên."
Nguyên Cảnh Đế hít sâu, đi đến bên bờ, thò tay ra, năm ngón tay uốn lượn.
Dưới đáy nước sáng lên một ánh sáng màu vàng, một thanh kiếm đồng dài ba xích vạch nước mà ra, bay vào tay Nguyên Cảnh Đế.
Cẩn thận ngắm nghía một hồi, xác nhận Thần Kiếm hoàn hảo không tổn hao gì, Nguyên Cảnh Đế mới nhẹ thở ra.
Quốc sư tuyệt mỹ đạp thất tinh kiếm lượn trên không Tang Bạc một vòng, dừng lại giữa không trung, nói:
"Bệ hạ, Tang Bạc không có dị thường."
Không có dị thường. . . . mặt Nguyên Cảnh Đế tối đi.
Ngụy Uyên quay đầu, hỏi các tướng lĩnh cấm quân: "Thi cốt tướng sĩ thương vong ở đâu?"
Hơn mười thi thể được đưa tới, tử trạng giống nhau, thân thể khô quắt, không còn máu thịt, như thây khô đã mấy chục năm.
"Những binh sĩ còn lại cũng giống y như họ." Một tướng lãnh bẩm báo xong, cẩn thận nhìn Nguyên Cảnh Đế: "Bệ hạ. . . Bọn thần không phát hiện có cường địch xâm nhập. . . ."
Các thủ lĩnh cấm quân biết, nguyên nhân dị biến lần này, rất có khả năng liên quan tới sự cố đại điển tế tổ mấy hôm trước.
Họ còn có một suy đoán kinh người khác, là sở dĩ Tang Bạc bị nổ, sĩ tốt tuần tra chết bất đắc kỳ tử, e không phải do có cường địch xâm lấn, mà vì trong Tang Bạc có cất giấu bí mật.
Các tướng lĩnh đều có suy đoán trong lòng, nhưng là thần tử, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Nguyên Cảnh Đế đảo mắt sắc bén qua các thi thể, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Ngụy Uyên: "Ngụy Uyên, cùng trẫm tới Ngự Thư Phòng."
. . . . .
Màn che đẹp đẽ buông xuống, trong tẩm cung đốt đàn hương.
Trưởng công chúa bị tiếng chuông làm bừng tỉnh, trong nháy mắt tỉnh giấc, việc đầu tiên nàng làm không phải là mặc quần áo, mà là rút trường kiếm treo ở đầu giường, sau đó chỉ mặc áo trong, nàng đã vọt tới trong sảnh.
Mỹ nhân cao dong dỏng, xách thanh kiếm lóng lánh, tóc xanh như thác nước rối tung, hơi lộn xộn.
Áo lót mỏng màu trắng phác họa hoàn mỹ cơ thể đẹp đẽ ấy, không phải loại nữ tử yếu đuối, mà cả người lộ ra vẻ gợi cảm của loại mỹ nữ thường xuyên vận động. Nếu Hứa Thất An có mặt ở đây, sẽ than thở một tiếng: Nàng này với ta đúng là tuyệt phối.
"Điện hạ. . ."
Nha hoàn ngoài thính sảnh cũng bị đánh thức, vội chạy vào, nắm cung trang của trưởng công chúa.
"Thay trang phục." nét mặt Trưởng công chúa uy nghiêm.
Thay sang trang phục nhẹ để dể vận động, eo trái đeo quân nỏ, eo phải đeo hỏa thương, tay cầm trường kiếm, trưởng công chúa suất lĩnh đội thị vệ, hoả tốc chạy tới tẩm cung của Nguyên Cảnh Đế.
Trưởng công chúa bị cấm quân bảo vệ tẩm cung ngăn lại, càng vào những lúc như thế này, hoàng tử hoàng nữ càng không thể tiếp cận Hoàng Đế.
Ai biết có phải do một hoàng tử nào đó đang mưu đồ bí mật bức vua thoái vị hay không.
Trưởng công chúa không xông vào, chỉ lướt mắt qua các cấm quân, nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc, tất cả cao phẩm võ phu của Đả Canh Nhân và trong quân.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. . . . . Nếu không có cường địch xâm phạm, cấm quân nội cung nhất định sẽ không gióng chuông cảnh báo. . . . . Nhưng nếu là cường giả địch quốc xâm lấn, thì tình cảnh hiện giờ lại quá an tĩnh, hơn nữa, người của Ty Thiên Giám cũng còn chưa tới. . . . .
Trưởng công chúa nắm kiếm, ngẫm nghĩ.
Lúc này, Đông cung Thái Tử và mấy hoàng tử hoàng nữ cũng dẫn người chạy đến.
"Hoài Khánh!" Thái Tử mặc quân trang, thần sắc nghiêm túc.
"Tình huống tạm thời không biết." Trưởng công chúa lời ít mà ý nhiều.
Nhị công chúa lia đôi mắt hoa đào qua trang phục trên người trưởng công chúa, trưởng công chúa bây giờ bớt đi vẻ lạnh nhạt, tăng thêm phần ác liệt, kiểu một lời không hợp sẽ lập tức động thủ đánh người, khiến nàng ta đã há há cái miệng nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Hôm nay có đại sự, không muốn đấu võ mồm với Hoài Khánh.
Một khắc sau, cửa thư phòng mở ra, hoạn quan áo xanh đi ra.
"Ngụy công. . . ." Trưởng công chúa thân với Ngụy Uyên nhất, miễn cưỡng được coi là một nửa đệ tử của Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên thở dài: "Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu sụp rồi, là do kẻ tặc làm, nhưng đã sớm không biết tung tích."
Đám hoàng tử hoàng nữ kinh hô, Đông cung Thái Tử híp híp mắt, kềm nén cảm xúc trong lòng, tiến lên một bước: "Có liên quan tới đại điển tế tổ hôm đó hay không?"
Ngụy Uyên lắc đầu, mắt nhìn trưởng công chúa: "Bệ hạ mệnh ta trong vòng nửa tháng phải tra ra chân tướng, bắt lấy hung đồ, ta đã báo thẳng thắn với bệ hạ, án này tra là không dễ. . . ."
Ông ta lắc đầu, rời đi.
Mắt Trưởng công chúa lập loè.
Cửa thư phòng lại mở ra, đại thái giám đội mũ cao lụa đen, mãng bào màu nâu nhạt đi ra.
"Mấy vị điện hạ, bệ hạ cho mời."
Đông cung Thái Tử dẫn đầu các hoàng tử hoàng nữ đến xem xét tình huống, tổng cộng tám người, cùng vào Ngự Thư Phòng.
Trước bàn ngự dụng để đọc sách của Hoàng Đế ở phòng trước không một bóng người, đại thái giám dẫn họ vào nội sảnh, chỉ thấy màn che buông xuống, Nguyên Cảnh Đế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, đối diện là nữ tử quốc sư tuyệt sắc.
Hai người cách nhau không xa không gần, giữ khoảng cách của đạo hữu luận đạo.
Những năm gần đây, Nguyên Cảnh Đế luôn theo nữ tử quốc sư này tu đạo, hiệu quả vô cùng tốt. Lúc trước, Nguyên Cảnh Đế bị chính vụ làm cho mệt mỏi, sinh ra tóc bạc, mới đầu ba mươi, mà tóc mai đã bạc.
Nhưng hai mươi năm theo Nhân Tông đạo thủ này tu đạo, giờ tóc trên đầu đã đen trở lại, khí huyết và cơ thể đều chuyển thành tốt.
Thái Tử thầm hận không thể đâm tiểu nhân nguyền rủa nàng ta.
Những hoàng tử khác, đối với nữ tử này, nửa là hâm mộ tham lam, nửa là kính sợ ghét cay ghét đắng.
"Quốc sư, tâm thần của trẫm vẫn có chút không tập trung." Nguyên Cảnh Đế ngọ ngoạy, mở mắt ra, thở dài nói.
"Bệ hạ có tâm bệnh, phải dùng tâm dược." Nữ tử quốc sư mở miệng, giọng nói mang âm hưởng của nữ tử thành thục.
"Trẫm quả thật có tâm bệnh. . . ." Nguyên Cảnh Đế nhìn đạo cô tuyệt mỹ, cười nói: "Trẫm luôn chờ quốc sư cùng trẫm song tu."
Nghe được câu này, sắc mặt các hoàng tử hoàng nữ đều trở nên cổ quái.
Chỉ có trưởng công chúa và thái tử là mặt không đổi sắc, tâm tư thâm trầm.
Mười năm trước, Nguyên Cảnh Đế đã muốn song tu với quốc sư, song quốc sư không đồng ý. Nguyên Cảnh Đế bèn hạ chiếu thư, muốn phong nàng ta làm Tiên phi.
Quốc sư cũng không chịu, Nguyên Cảnh Đế còn phải dựa vào người ta tu tiên, nên đành phải thôi.
Người ngoài đều cho là Nguyên Cảnh Đế tham lam nhan sắc của quốc sư, cũng có thể là có nguyên nhân này, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính. Các hoàng tử hoàng nữ là người biết rõ nhất phụ hoàng của họ là người thế nào.
Hậu cung mỹ nhân ba nghìn người, có dạng nữ nhân nào mà ông ta chưa chiếm được vào tay?
Ngay cả kinh thành đệ nhất mỹ nhân Vương Phi kia, năm đó cũng là người ở trong nội cung đấy. Nhưng lúc ấy, Nguyên Cảnh Đế đã cấm dục tu đạo, không chạm vào nàng ta một đầu ngón tay.
Thứ phụ hoàng tha thiết ước mơ, là Trường Sinh.
Không có được câu trả lời làm mình hài lòng, Nguyên Cảnh Đế cũng không buồn để ý, xốc màn che lên, dẫn đám nhi tử nhi nữ đi vào phòng trước, ngồi xuống bàn sách, nói: "Không cần phải lo. Đã không sao."
Thái Tử là trưởng tử, đứng đầu các hoàng tử hoàng nữ, chắp tay hành lễ: "Phụ hoàng, có liên quan gì tới dị thường hôm đại điển tế tổ hay không?"
Nguyên Cảnh Đế nhướng mày, không muốn giải thích.
Thái Tử ngầm đưa mắt ra hiệu cho nhị công chúa. Lâm An công chúa cười, nhận chén trà từ tay đại thái giám, lắc mông đi tới bên cạnh Nguyên Cảnh Đế, làm nũng nói:
"Phụ hoàng, Tang Bạc là cấm địa của hoàng thất chúng ta, trộm tặc gì đó, có thể lẻn vào Tang Bạc, còn phá cả miếu của Thái tổ hoàng đế, vậy có phải cũng có thể lẻn vào phủ của Lâm An không?"
Gương mặt kiều mị của nàng ta nhăn lên, bày ra vẻ sợ hãi đáng yêu.
Nhị công chúa là người được sủng ái nhất, vì nàng ta biết làm nũng, biết nói những lời lấy lòng làm Nguyên Cảnh Đế vui.
Nguyên Cảnh Đế là một người cường thế, máu khống chế đầy người, ông ta không thích trưởng công chúa tài hoa hơn người nhưng tính cách bá đạo, mà thích loại nhu nhược vô hại, luôn dựa dẫm vào ông ta, còn biết làm nũng như nhị công chúa.
Hoàng Đế tóc đen nhánh, nhìn như đang tuổi tráng niên vỗ nhẹ lên thân hình mềm mại của nhị công chúa, giọng an ủi: "Nói hươu nói vượn, cấm địa hoàng cung, há kẻ trộm nói đến là đến, nói đi là đi sao."
Thái Tử mở đầu, nhị công chúa trợ công, trưởng công chúa bước ra, thi lễ nói: "Vừa rồi ở cửa ra vào gặp được Ngụy công, ông ấy ngầm biểu đạt ý khó với nhi thần, xem chừng là muốn nhờ nhi thần giúp xin tha, cho ông ấy thêm vài ngày."
Nguyên Cảnh Đế nghe vậy, hừ một tiếng.
Trưởng công chúa tiếp tục nói: "Phụ hoàng, nhi thần vừa vặn có biết một cao thủ phá án, nếu để hắn nhận án này, trong vòng nửa tháng, nhất định có thể điều tra ra manh mối."