"Đinh đinh đinh. . . ."
Trong tiếng vang thanh thúy, mấy mũi tên không có mũi rơi chuẩn xác vào trong chiếc bầu cách đó hơn ba trượng.
Hứa Thất An bịt mắt, đứng quay lưng lại với bầu tháo tấm vải bịt mắt ra, cười ha ha ôm hai hoa khôi tiểu Nhã và Minh Nghiên, hôn liên tục lên mặt các nàng.
Hôn xong, Hứa Thất An vỗ mông của các nàng : "Nguyện thua cuộc, uống rượu uống rượu."
Hai hoa khôi lắc mông, vừa hờn dỗi kêu đáng ghét, vừa ngoan ngoãn nâng chén lên uống rượu.
"Không chơi nữa không chơi nữa, vô địch quá cô đơn lạnh lẽo." Hứa Thất An đẩy hai hoa khôi ra: "Các nương tử ở đây chờ ta, ta đi ra ngoài một chuyến, trở lại đại chiến ba trăm hiệp với các ngươi."
Hắn sờ bụng, tỏ vẻ mình muốn đi vệ sinh.
Các hoa khôi sau lưng và bên cạnh đều kêu: Quan nhân đi nhanh về nhanh nha.
Ra phòng, đóng cửa lại, gió lạnh ập vào mặt, Hứa Thất An không còn dáng vẻ ăn chơi, nhẹ nhàng phun ra một hơi trọc khí.
Nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý tới mình, hắn nhún người nhảy lên tường, xé một trang Vọng Khí Thuật, lấy khí cơ dẫn đốt.
Bá
Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, hai tia sáng xanh trong mắt vạch qua bầu trời đêm, sau đó thu lại, co vào trong hai đồng tử.
Hứa Thất An đến Giáo Phường Ty là có mục đích, chính là kiểm tra vận số nơi này trong cự ly gần, lùng bắt Yêu khí.
Hằng Tuệ đã hiện thân, hai lần xuất hiện trong nội thành đại khai sát giới, nếu bảo trong nội thành không có Yêu tộc ẩn núp, hắn không tin.
"Hằng Tuệ rõ ràng đang làm thanh đao cho Yêu tộc, Yêu tộc đang lợi dụng hắn để đạt tới mục đích của mình. Yêu tộc nhọc lòng thả vật phong ấn ra, nhất định sẽ không dể cho Hằng Tuệ tùy ý làm ẩu. . . . . Nếu đổi lại là mình, mình nhất định sẽ luôn để mắt theo dõi Hằng Tuệ. . . . Lần trước mình đã nhìn thấy yêu khí ở đây, nếu lúc đó là ngẫu nhiên thì không sao. Nhưng nếu không phải, thì có nghĩa Giáo Phường Ty rất có khả năng là một trong những cứ điểm ẩn núp của Yêu tộc."
Ánh sáng xanh trong mắt Hứa Thất An lưu chuyển, từ từ đảo qua từng ngóc ngách của Giáo Phường Ty, nhìn thấy đủ thứ màu sắc vận số, nhưng không tìm thấy dị thường.
Cuối cùng, lúc quay về Thanh Trì Viện trước mặt, nhìn về phía phòng rượu nơi các hoa khôi đang ở.
Một làn yêu khí xanh biếc mềm mại lượn lờ, như một làn khói xanh.
Móa. . . . . Hứa Thất An thiếu chút nữa không nhịn được chửi tục, trong lòng lạnh toát, sau lưng thấm ra mồ hôi lạnh.
Yêu tộc ở ngay trong phòng?
Vừa mới rồi còn đi uống rượu với ta?
Hắn cảm thấy kinh hãi, như kiểu trong chuyện cổ, nhân vật vào nơi sơn dã tá túc, được tiếp đãi nhiệt tình, ngày hôm sau tỉnh lại thấy mình đang ở trong núi hoang mộ vườn.
"Yêu tộc là ai. . . . trong đám hoa khôi, hay là nha hoàn? Dù gì cũng không thể là Phù Hương, mình đã ngủ với nàng ta nhiều lần, nàng ta không thể nào là Yêu tộc. . . . Hơn nữa hôm đó lúc mình tìm yêu khí, đã nhìn qua nàng ta rồi."
Hứa Thất An lặng lẽ nhảy xuống khỏi tường, rón rén tới gần phòng rượu, qua cánh cửa không đóng kín, nhìn vào trong.
Hắn nhìn thấy nữ nhân tỏa ra yêu khí màu xanh không phải là một trong các hoa khôi, mà là tỳ nữ đi theo hoa khôi Minh Nghiên.
Là nàng ta. . . . Hứa Thất An trong nháy mắt nhớ lại, vì sao lần trước dẫn đám người Tống Đình Phong tới đây chơi vận động, hắn cũng kiểm tra yêu khí mà không phát hiện ra?
Lúc ấy nàng ta đã dùng biện pháp gì che giấu Yêu khí này. . . . . Nàng ta tiềm phục bên cạnh Minh Nghiên có mục đích gì. . . . . Ừ, Minh Nghiên chưa chắc đã là trong sạch, nói không chừng là đồng đảng của Yêu tộc. . . . Cho nên, ta vừa mới tới Giáo Phường Ty nàng ta đã phái người tới mời ta đi, hẳn không chỉ là muốn nịnh bợ ta.
Hứa Thất An lập tức dưa ra quyết định, nhảy tường rời khỏi Thanh Trì Viện, chạy tới chỗ tiểu viện của Tống Đình Phong.
Vừa đi vừa thi triển Vọng Khí Thuật kiểm tra, hắn nhớ được vị trí của Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu.
Nhảy qua tường, mặc kệ đám thị nữ kinh ngạc hỏi han, một đường xông vào, tới cửa phòng ngủ chính nghe thấy tiếng lão Tống đang chiến đấu.
Âm thanh trong phòng chợt dừng lại, sau đó là giọng nói đầy cảnh giác của Tống Đình Phong: "Ai?"
"Là ta." Hứa Thất An vỗ vỗ cửa: "Đi ra, có việc gấp."
Tống Đình Phong mắng tục, sau đó là tiếng sột soạt mặc quần áo, chỉ sau tích tắc, đã áo mũ không chỉnh mở cửa đi ra.
"Lão Tống, lập tức trở về nha môn, truyền tin cho kim la trực tối nay, bảo ông ta tự mình đến Giáo Phường Ty, nói cho ông ta biết trong Thanh Trì Viện có Yêu tộc."
Hứa Thất An nói ngắn gọn, "Nhớ kỹ, ngươi nhất định phải khiến kim la tự mình tới đây, ta không hiểu nhiều Vọng Khí Thuật, không nhìn ra được thực lực của đối phương. Trong Thanh Trì Viện có chín hoa khôi, các nàng ta đều là cừu non, không có năng lực tự vệ. Đúng rồi, nếu người thủ chính đêm nay là họ Chu, ngươi phải lập tức thay đổi tuyến đường, đi Ty Thiên Giám tìm Tống Khanh."
Không cần phải nói thêm nhiều lời thừa thãi, hắn tin tưởng chỉ cần Tống Đình Phong nói rõ tình huống, với kinh nghiệm phong phú của các kim la, họ sẽ biết nên làm như thế nào.
Sắc mặt Tống Đình Phong càng ngày càng ngưng trọng, sự bất mãn và căm tức nhanh chóng tan thành mây khói, trở về phòng lấy bội đao, đồng la, vừa buộc pháp khí, vừa lao ra khỏi viện.
Hứa Thất An nhanh nhẹn quay về Thanh Trì Viện, cong môi cười ngả ngớn, bảy vẻ ăn chơi, đẩy cửa ra cười:
"Chúng mỹ nhân, ta đã trở về."
Hắn dùng khóe mắt, ra hiệu cho nữ yêu kia rót rượu cho nương tử nhà mình, rồi lập tức chuyển mắt đi.
Không nhìn ra được thực lực đối phương, Hứa Thất An không dám tự tiện ra tay, hắn không muốn khiến đối phương chạy thoát, mà còn có khi làm các hoa khôi vô tội bị thương.
Sau đó, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, cần sờ thì sờ.
Hứa Thất An và các hoa khôi chơi oẳn tù tì uống rượu, đi tửu lệnh, đổ xúc sắc, chơi đùa hết sức.
Ai mông cong mượt mà, ai ngực mềm mại hơn, ai eo nhỏ nhất, cơ thể ai như được làm từ nước nhất. . . . . đều được nhìn sờ tận mắt.
Nhưng Hứa Thất An không hứng thú, ngược lại còn có chút lo lắng, đợi trái đợi phải, một giờ qua rồi, mà Tống Đình Phong còn chưa thấy quay lại.
Lúc này, nữ yêu kia ngẩng đầu, nhìn Hứa Thất An, nhẹ nhàng nói: "Đêm đã khuya, chư vị nương tử hẳn nên trở về thôi. Tối nay Hứa công tử có nghỉ ở chỗ nương tử nhà ta không?"