“Khí huyết thật hùng hậu!” “Đây là mỹ vị rơi đến cửa nhà, cạc cạc ~” “Ta muốn ăn tạng phủ hắn, tạng phủ ngon nhất.” “Ồ, giống cái bên cạnh hắn vậy mà mê người khó hiểu.” “Ăn, ăn, ăn bọn chúng, ha ha ha.” “Ta càng thích nhìn bọn hắn run rẩy cầu xin tha thứ hơn.” Đám U Minh Tàm tùy ý nói chuyện với nhau, đánh giá hai con mồi chui đầu vô lưới, về phần Bạch Cơ, hình thể quá nhỏ, bị bỏ qua. Đương nhiên, thanh âm của chúng nó, ở trong tai Hứa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.