Lão đạo sĩ đạo hiệu Kim Liên ung dung: "Mấy ngày trước, bần đạo bị trọng thương, bất đắc dĩ phải trốn vào kinh thành, trực giác cho ta biết, sẽ thấy được một người có thể giúp ta giải quyết nguy cơ.”
"Bần đạo đợi ở ven đường khá lâu, cuối cùng cũng đợi được thí chủ. Lúc đó, bần đạo chỉ biết thí chủ là người có phúc tinh cao chiếu, nhưng lại không biết vì sao.”
"Ngược lại, lúc ấy, cái nàng ở trong xe ngựa, có khí tượng mỹ lệ nhất định, thần hoa nội liễm, thế gian ít có. Thí chủ tặng nàng ta chuỗi hạt bồ đề, trong tương lai, hai người các ngươi sẽ có một hồi dính dáng."
Nói năng rất lý lẽ, nhưng mà chẳng nói gì tới ý chính, này không phải thần côn à. . . . Hứa Thất An: "Ngươi cũng chọn bảy người còn lại giống chọn ta à?"
"Phải!"
"Ta có thể hỏi nguyên nhân vì sao không?"
Lão đạo sĩ lần đầu tiên nở nụ cười: "Có thể, chỉ là nếu nghe bần đạo nói xong, thì thí chủ có lẽ không còn đường lui nữa."
Hứa Thất An trầm ngâm hồi lâu, trong lòng cân nhắc lợi hại, sau đó gật đầu: "Ngươi nói đi."
Lão đạo sĩ gật đầu, "Bần đạo làm tất cả những việc này, là để cứu Địa tông."
Cứu Địa tông?
"Thí chủ không cảm thấy kì à? Địa tông tu sức mạnh công đức, vậy mà sư đệ Tử Liên kia của bần đạo lại muốn đưa ngươi vào chỗ chết, giết người tử tù đi giao dịch thay ngươi, điều này hoàn toàn đi ngược lại lý niệm tu hành của Địa tông."
Số chín đã giết thế thân của mình. . . . ngoài mặt Hứa Thất An vẫn rất bình thường, nhưng trong lòng thì lạnh toát.
Hắn không biết quá trình giao dịch đó đã diễn ra thế nào, Ngụy Uyên không hề nói tới, tới lúc này mới biết còn có chuyện này.
May mà không bị bảo vật và hoàng kim làm mờ mắt, đã chọn đúng hướng giải quyết theo tâm mình.
Vừa tránh thoát được nguy cơ lần này, bề ngoài còn được tiếng trung thành.
"Việc này liên quan đến đến bí mật của Địa tông, thí chủ nhớ đừng có nói ra ngoài." Kim Liên đạo trưởng thấy Hứa Thất An đã đồng ý nghe, nhưng chưa giải thích ngay, mà im lặng một hồi lâu, mới thở dài:
"Đại đạo thủ Địa tông hiện giờ đã theo ma đạo, ảnh hưởng tới hầu như tất cả mọi người, chỉ có ta và một số ít môn nhân là chưa bị đạo thủ ảnh hưởng.”
"Thứ che chở chúng ta, chính là Địa Thư."
"Nhập ma?" Hứa Thất An không tin nổi. Địa tông tu công đức, thân là một phái đứng đầu Đạo Tông, lẽ ra phải có vô lượng công đức, đi ra ngoài nhặt được bạc cũng không có gì là quá phận.
Người như vậy mà còn nhập ma. . . . Xã hội lạnh lùng vậy sao.
"Thành vì công đức, bại cũng tại công đức." Kim Liên lão đạo vẻ hoảng hốt nhìn ngọn nến đang cháy:
"Lúc Đạo Đức Thiên Tôn khai sáng Địa tông, đã để lại một câu khuyên: Phúc họa không cửa, do người mà tới. Thiện ác chi báo, như bóng với hình."
Nói tiếng người đê. . . . Hứa Thất An thầm nghĩ.
"Thí chủ thấy, cứu người một mạng, có phải là công đức hay không?" Kim Liên lão đạo hỏi.
"Chẳng lẽ không phải?" Hứa Thất An hỏi lại.
"Nếu ngươi cứu một kẻ tội ác tày trời thì sao? Hắn vốn nên bị trời phạt, nhưng vì ngươi ra tay giúp nên hắn mới còn sống, tiếp tục làm chuyện ác." Kim Liên lão đạo nhìn Hứa Thất An:
"Đây có phải là làm việc thiện không?"
Hứa Thất An trầm ngâm một lúc, cau mày: "Nhân tính thường hay thay đổi, trắng đen đan xen, không thể bởi vì từng nhìn thấy hắn xấu, mà đánh giá cả đời hắn xấu, không thể trở thành người tốt.”
"Ta không có khả năng đi truy vấn ngọn nguồn, thăm dò coi người ta thế nào trước khi cứu người, chuyện này là không thực tế."
Lão đạo sĩ khẽ khựng lại, nhìn hắn với ánh mắt thưởng thức, cười: "Thí chủ có thể nói ra lời này, ta mới chính thức yên tâm phó thác Địa Thư cho ngươi.”
"Ài, người thường làm như vậy, tất nhiên là không sai. Nhưng đối với người như chúng ta, đây chính là nhân quả đáng sợ nhất. Công đức tích lũy càng sâu, nhân quả càng nặng.”
“Đạo thủ cả đời đều làm việc thiện tích đức, sáu mươi năm trước, ông ấy độ kiếp thất bại, bị nhân quả cắn trả, đọa nhập vào ma đạo. Thứ gọi là tức nước vỡ bờ, chính là ý này.”
"Muốn lấy công đức chứng đạo, nhất định phải thừa nhận nhân quả tương ứng. Nhất niệm thành tiên, nhất niệm thành ma, đây là số mệnh mỗi môn nhân Địa tông đều không thể thoát khỏi."
Thì ra Địa tông còn có bí ẩn này!
Thời điểm này cần có Nho gia đến giáo dục các ngươi, dạy cho các ngươi cái gì gọi là quân tử, công chính trung dung. . . . Đi theo hướng cực đoan là không kéo dài được. . . . . Hứa Thất An bỗng nghĩ tới một chuyện, biến sắc.
Nếu phúc khí trên người ta có cùng nguồn gốc với Địa tông, vậy có phải ta cũng có nguy hiểm nhập ma không?
Hắn chưa tin tưởng Kim Liên đạo trưởng đến mức độ móc tim móc phổi, nên cố nén không hỏi ra khỏi miệng.
"Thiên Nhân hai tông mặc kệ sao?" Hứa Thất An mượn cơ hội do thám thêm tin tức nội bộ: "Nói thế nào cũng đều là Đạo Môn."
"Địa tông có tai họa ngầm nhập ma, ngươi cho rằng Đạo Môn Thiên Nhân hai tông có cùng nguồn gốc, thì không có tai hoạ ngầm tương tự?" Kim Liên đạo trưởng xùy cười:
"Lại nói, đây là chuyện của Địa tông ta, có liên quan gì tới bọn chúng đâu, bọn chúng nhiều chuyện làm gì?"
Vậy tai họa ngầm của Thiên Nhân hai tông là gì. . . . . 60 năm, Thiên Địa Hội xuất hiện cũng đúng sáu mươi năm trước, hoàn toàn ăn khớp với Hứa Thất An đọc được trong tư liệu. Hắn hỏi: "Nên đạo trưởng thành lập Thiên Địa Hội. . . ."
Kim Liên đạo trưởng trầm giọng: "Giết đạo thủ, thanh lý môn hộ."
"Đạo thủ của Địa tông có cảnh giới gì?"
"Nhị phẩm."
. . . . . Ngươi mau lấy tấm gương về đi, lão tử xương bằng sắt thép, không thèm ăn xin của ngươi đâu.
Lão đạo sĩ tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ của Hứa Thất An, mỉm cười:
"Lão đạo tu công đức hơn mười năm, chuyện lớn thì chưa có, nhưng được cái xem người rất chuẩn. Trong tám người thí chủ, tương lai đều không phải vật trong ao.
"Các ngươi đang ở rải rác khắp nơi, nhưng tương lai một ngày nào đó sẽ nhìn thấy nhau, sớm muộn cũng vì cùng gia nhập Thiên Địa Hội mà kết thân với nhau, bớt đi cảnh tương lai thiên kiêu tranh chấp, xuất hiện tử thương."
Suy nghĩ kháng cự vào Thiên Địa Hội của Hứa Thất An lúc này thay đổi.
Nếu đúng như lời lão đạo sĩ này, thì mỗi người trong Thiên Địa Hội đều là nhân tài, đều là thiên chi kiêu tử, mình mà vào đó lăn lộn, nhất định sẽ có ích lợi.
Đến những thời khắc quyết định có thể tạo ra được tác dụng quan trọng.
"Được!" Hứa Thất An gật đầu.
Lão đạo sĩ khẽ vuốt cằm, "Nếu có việc gì cần giúp đỡ, có thể thông qua Địa Thư cầu viện với ta, hoặc nhờ các thành viên khác xin giúp đỡ, nếu bọn họ đang ở kinh thành, họ sẽ giúp ngươi, đây là mục đích thành lập của Thiên Địa Hội.
"Mặt khác, người giữ Địa Thư sẽ dùng số thứ tự của Địa Thư làm xưng hô của mình."
Lão đạo sĩ nói xong, hóa thành một làn khói xanh thoát ra khỏi phòng, nhè nhẹ bay đi xa.
Âm Thần!
Hứa Thất An ngồi xuống ghế, rót chén trà, trong đầu diễn lại toàn bộ chuyện vừa rồi.
Trước mắt xem ra, vị cao thủ Địa tông này không có ác ý với mình. . . . Nhưng người ta bố cục sâu xa, tầng tầng lớp lớp, ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấu được ý đồ thật sự của bọn họ. . . . Lão ta tặng tấm gương cho ta, mượn người của Đả Canh Nhân để đối phó với đồng môn. . . . Sau đó ngư ông đắc lợi, trở thành người được lợi lớn nhất, chỉ mỗi việc này đã đủ thấy lão đạo sĩ này là một kẻ ghê gớm.
Nhưng mà không sao, Hứa Thất An đã có kinh nghiệm dày dặn về chuyện này rồi, hắn đã nghĩ xong luôn đường rút lui cho mình.
Chỉ có những kẻ thâm sâu mới đối phó được với kẻ thâm sâu.
Ngụy Uyên!
Đại hoạn quan này học phú năm xe, có thể trị nước có thể thống quân, có thể nâng đương kim thánh thượng đến vị trí này, kiềm chế tất cả quan lại.
Đủ thấy người này thủ đoạn phi phàm.
"Muốn lăn lộn ở kinh thành, mình phải ôm được cái đùi này. . . ." Hứa Thất An hạ quyết tâm xong, không còn lo nữa.
Hắn cầm mảnh vỡ "Địa Thư" trên bàn, chìm ý thức vào trong đó.
Trước mắt lại toàn là hỗn độn, trong thế giới hỗn độn mờ mịt, có tám điểm sáng lơ lửng, một điểm ở cuối đang sáng ngời.
Số sáu!
Hứa Thất An chạm vào số sáu, sau đó rời khỏi thế giới hỗn độn.
Hắn lấy tay làm bút, viết lên mặt kính: "Chào mọi người, ta là người mới, mong được chiếu cố nhiều."
Hồi lâu không có ai đáp lại.
Hơi lúng túng ha. . . Hứa Thất An lại đưa tin vào: "Chư vị, tại hạ Trần Cận Nam, mong được chỉ giáo."
【số sáu: Trần huynh, ta thông qua Địa Thư liên lạc với đạo trưởng, Kim Liên đạo trưởng có nói qua đại khái, đa tạ ngươi đã hỗ trợ đạo trưởng hóa giải nguy cơ. 】
【số ba: Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. 】
Chuyện nhỏ?
Hôm đó, lúc hắn nói chuyện với Tử Liên đạo sĩ, lời lẽ rất là ngây thơ, rõ ràng cho thấy cảnh giới không cao. . . . . Tuy nhiên, lại giúp được Kim Liên đạo trưởng giết chết Tử Liên, đoạt lại Địa Thư số chín. . . . số ba này, có lẽ thực lực bản thân hắn không mạnh, nhưng có bối cảnh sâu không lường được. . . Số sáu thấy số ba trả lời trôi chảy, thì thầm đoán.
Lúc này, Hứa Thất An trông thấy mặt kính hiện lên tin tức của một thành viên khác:
【 số hai: Dạo này ta không để ý tới tin trên Địa Thư, đã xảy ra chuyện gì? 】
(Trần Cận Nam trong tác phẩm Lộc Đỉnh ký, tổng đà chủ Thiên Địa hội, sư phụ của Vi Tiểu Bảo, chủ trương phản Thanh phục Minh)