Hứa Thất An vừa bước vào nội đường, đã cảm nhận được có ba ánh mắt sắc bén chiếu lên người mình.
Người mặc phi bào chắc là phủ doãn, có thêu vân nhạn ư? Ừm, vậy là quan lớn tứ phẩm ha… Ông chú trên ngực có thêu cái chiêng bạc này là… Ahhh! Tổ chức Đả Canh Nhân… Ý, cô nương này đẹp quá nè, như búp bê vậy… Có chồng chưa nhỉ?
Hứa Thất An lướt qua đường cong của nàng, thấy tỉnh người hẳn ra.
Hắn mau chóng cúi đầu xuống, ra vẻ cực kỳ khiêm tốn.
Trần phủ doãn ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc, dùng giọng điệu thẩm vấn phạm nhân, khá là uy nghiêm:
“Hứa Thất An, ba ngày trước lúc vào tù, sao ngươi không nói là mình có manh mối quan trọng. Ngươi biết hậu quả của việc biết mà không báo rồi đấy.”
Đúng là kẻ lão luyện trên quan trường. Dù là trong lòng gấp muốn chết, nhưng tuyệt đối không mở miệng ra hỏi manh mối, mà là tạo áp lực tâm lý.
Hứa Thất An tới được chỗ này, coi như kế hoạch đã thành công một nửa, bình tĩnh trả lời: “Đại nhân, Hứa Nhị Lang vừa đến thăm ta, ta có hỏi hắn về hồ sơ.”
Đầu tiên là phải thành thật.
Ba người ở đây đều biết Hứa Tân Niên, cũng không phải là do y rất nổi tiếng, mà do y là con trai trưởng của Hứa Bình Chí. Ba vị chủ sự tất nhiên phải điều tra y.
“Điều đó có liên quan gì đến manh mối mà ngươi nói?” Trần phủ doãn hỏi.
“Thảo dân từ trong hồ sơ, đã suy luận ra chân tướng của vụ án…”
“Chờ chút.” Trần phủ doãn ngắt lời hắn, người hơi ngả về phía trước: “Từ trong hồ sơ ư?”
Cái này không giống với những gì ông ta nghĩ.
“Ta đã phá được án.” Hứa Thất An gật gật đầu, tỏ vẻ đúng như vậy đấy.
Trần phủ doãn kiềm chế ý định gọi người đưa tiểu tử này về lại nhà lao, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi nói thử xem, nhưng mà bổn quan phải nhắc nhở ngươi, nếu như ăn nói bừa bãi, hai trăm hèo có thể đánh cho ngươi nát mông đấy.”
“Vụ án thuế ngân bị mất này, thật ra không phải do yêu quái gây nên, mà là do con người làm ra.”
Chỉ một câu, khiến cả ba người kinh ngạc.
Trần phủ doãn vỗ mạnh bàn, phẫn nộ quát: “Nói nhăng nói cuội, người đâu, mang xuống, đánh hai trăm trượng.”
Chuyện yêu quái cướp đi thuế ngân, được kết luận gần như là chắc như đinh đóng cột, là nhận thức chung của ba vị chủ sự.
Nếu như ban đầu, ông ta có bao nhiêu mong đợi, Hứa Thất An sẽ cung cấp manh mối gì đó có giá trị, thì bây giờ ông ta thất vọng bấy nhiêu.
Chỉ là tiểu tử miệng còn hôi sữa, chó cùng rứt dậu nên nói những lời ngông cuồng, hoang đường.
Ánh mắt người đàn ông trung niên hơi sáng lên, đưa tay ngăn cản nha dịch đang muốn xông tới: “Từ từ đã Trần đại nhân, chớ vội.”
Ánh mắt của ông ta chuyển qua Hứa Thất An, nhìn hắn một cách chăm chú bằng cặp mắt sáng quắc, mang theo vẻ dò xét và chờ mong: “Ngươi nói thử đi.”
Tính tình của vị Trần phủ doãn này hơi nóng nảy rồi nha… Hứa Thất An biết rõ, đã đến thời điểm biểu diễn của mình: “Căn cứ theo khẩu cung của binh sĩ gác cổng thành, Nhị thúc của ta vào thành lúc giờ mão hai khắc. Đến giờ thìn một khắc thì đội ngũ vận chuyển thuế ngân tới phố Quảng Nam. Lúc này, cơn gió kỳ quái nổi lên, ngựa hoảng sợ lao xuống sông.”
Hắn cố gắng giữ cho giọng nói không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Hắn ra vẻ mình rất bình tĩnh, để tăng thêm sức thuyết phục.
Trần phủ doãn gật gật đầu: “Đó là lý do mà bọn ta kết luận, yêu quái núp dưới sông, chờ thời cơ để cướp thuế ngân.”
“Sai!” Hứa Thất An lớn tiếng bác bỏ: “Cơn gió kỳ quái chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi, vụ nổ dưới sông cũng là thủ thuật che mắt. Chúng được tạo ra là để cho các ông không chú ý đến một sơ hở, một sơ hở chí mạng.”
Trần phủ doãn vội vàng truy vấn: “Sơ hở gì?”
Người đàn ông trung niên tỏ ra chú ý lắng nghe.
Thiếu nữ váy vàng ngậm mứt hoa quả nhưng không nhai, đôi mắt tràn đầy linh khí nhìn chằm chằm vào Hứa Thất An.
Bọn họ đã lật qua lật lại hồ sơ không biết bao nhiêu lần, nắm rõ trong lòng bàn tay quá trình xảy ra vụ án, nhưng lại chưa từng phát hiện ra sơ hở nào.
“Nhị thúc của ta vận chuyển 15 vạn lượng thuế ngân. Xin hỏi mấy vị đại nhân, 15 vạn lượng bạc nặng bao nhiêu cân?”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên đờ ra, thiếu nữ váy vàng thì ngẩng đầu ngó lên trần nhà, nửa ngày vẫn chưa cúi xuống.
Trần phủ doãn không vui nói: “Muốn nói gì thì nói đi, đừng mà có thừa nước đục thả câu.”
Hứa Thất An tính đưa ra gợi ý, rồi để cho mấy vị đại nhân tự mình khám phá ra cái sơ hở thật lớn này, nhưng dường như khéo quá hóa vụn rồi.
Cái đám người cổ đại này, năng lực tính nhẩm hơi ‘low’ nha… Hứa Thất An nói ngay: “Là 9375 cân.”
Theo công thức chuyển đổi khối lượng của thế giới này, 1 cân bằng 16 lượng, 15 vạn lượng bạc là 9375 cân.
Người đàn ông trung niên hơi cau mày, thấp thoáng nắm bắt được gì đó.
Thiếu nữ váy vàng thắc mắc: “Con số này nói lên điều gì?”
Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng chuông gió.
Nói lên cô không được thông minh cho lắm đó cô gái!
Hứa Thất An nói: “Khoảng cách từ cổng thành đến phố Quảng Nam là bao nhiêu?”
Người đàn ông trung niên trả lời: "30 dặm."
"Phải đi qua bao nhiêu con phố đông đúc?"
"... 4 con phố."
"Tốc độ của ngựa kém là bao nhiêu?"
"Ngựa kém…" Người đàn ông trung niên đột nhiên trợn trừng hai mắt lên, đứng phắt dậy.
Ông ta mở to hai mắt hết cỡ, vẻ mặt bừng tỉnh, như kiểu 'hoá ra là thế', 'thì ra là như vậy'.
Ba ngày lần mò, tìm kiếm dấu vết của yêu quái nhưng không thu hoạch được gì, vị Đả Canh Nhân kinh nghiệm phong phú này đã lờ mờ cảm thấy hình như đi sai hướng."
Nhưng trong đầu lại không có ý tưởng nào quá rõ ràng, nên sau khi bị phủ nhận đã ném nó ra khỏi đầu.
Trần phủ doãn cảm thấy hơi choáng váng.
Vì ông ta vẫn chưa nghĩ ra vấn đề nằm ở chỗ nào. Điều này nói lên ông ta, phủ doãn đại nhân, rất kém thông minh.
Trần phủ doãn nhìn sang thiếu nữ váy vàng, trong lòng cảm thấy được an ủi hơn rất nhiều.
Thiếu nữ váy vàng buồn bực hỏi: "Chỗ đó có vấn đề ư?"
Người đàn ông trung niên hơi hưng phấn: "Thời gian, thời gian không hợp lý."
"Khoảng cách giữa phố Quảng Nam và cổng thành Nam cỡ 30 dặm, với tốc độ của ngựa kém và dọc đường phải qua 4 con phố đông đúc, thì giờ mão hai khắc vào thành, không thể nào đến được phố Quảng Nam vào giờ thìn một khắc."
Ông ta bị ảnh hưởng khi nể nang Trần phủ doãn, người phụ trách chính vụ án này, nên cũng cho là do yêu quái quấy phá cướp đi thuế ngân. Dưới sự dẫn dắt của Hứa Thất An, ông ta đã nhận ra vấn đề.
"Nhưng mà, thuế ngân đã thật sự được vận chuyển đến phố Quảng Nam vào giờ thìn. Lúc đó, có rất nhiều dân chúng nhìn thấy ngựa lao xuống sông, không thể nào là giả được." Thiếu nữ váy vàng nói một cách giòn giã.
Trần phủ doãn gật đầu đồng ý, hỏi: "Chuyện này giải thích ra sao?"
Chuyện này… Người đàn ông trung niên ngẩn người ra, theo bản năng quay qua nhìn Hứa Thất An.
“Bởi vì vận chuyển vốn không phải là bạc.” Hứa Thất An nói một cách dứt khoát.
“Vớ vẩn!” Trần phủ doãn phản bác: “Chưa nói đến Nhị thúc của ngươi và binh sĩ có bị mù hay không, trên hồ sơ có ghi chép lời kể của dân chúng có mặt lúc ấy, ngựa lao xuống sống, bạc trắng bóng chìm vào trong nước.”
Ông ta dứ dứ xấp hồ sơ trong tay: “Đây cũng là giả ư?”
“Mắt thấy không nhất định là thật… Thảo dân nguyện ý tự mình giải thích nghi hoặc của đại nhân.” Hắn nhìn lên bàn: “Mượn giấy bút dùng một lát.”
Trần phủ doãn phất phất tay, ý bảo cứ tự nhiên.
Hứa Thất An kéo theo xiềng xích đi đến bên cạnh bàn, đổ nước nghiền mực, trải giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Đại nhân, xin dựa theo yêu cầu của thảo dân, chuẩn bị những thứ trên giấy.” Viết xong, hắn đưa tờ giấy Tuyên Thành cho Trần phủ doãn.
Trần phủ doãn đón lấy tờ giấy Tuyên Thành nhìn lướt qua, chả hiểu được gì.
“Cho ta xem với.” Thiếu nữ váy vàng muốn xem cho biết với người ta, nên cũng đưa cánh tay trắng như tuyết, mềm mại như cây cỏ nhận lấy tờ giấy Tuyên Thành.
Sau đó cũng chẳng hiểu gì cả.
“...” Người đàn ông trung niên Lý Ngọc Xuân nhìn thoáng qua trang giấy, mặt vẫn ra vẻ không cảm xúc, làm bộ vuốt thẳng lại góc giấy bị quăn, rồi đưa lại cho Trần phủ doãn.